• 784

Chương 90: Thiên tài



Đoàn trưởng ác ma sao, thế cũng được!
Ngọc Phong không có vẻ gì là bất mãn với danh hiệu này, từ cổ chí kim, ác ma thường có tính uy hiếp cao hơn anh hùng, đây cũng coi như là một chuyện tốt của Hắc Lang dong binh đoàn.


Này nhóc, rốt cuộc ngươi tìm ta là có chuyện gì?
Ngọc Phong lại nhìn cậu bé trước mặt, hỏi.

Không hề suy nghĩ một giây nào, cậu bé ngay lập tức đáp
ta tới xin ngài cho ta gia nhập Hắc Lang dong binh đoàn!


Tuy đã nghe thuộc hạ nói từ trước nhưng lần này chính tai mình nghe thấy, cộng với khuôn mặt non nớt mà nghiêm nghị của cậu bé, Ngọc Phong ngạc nhiên

‘ Điều gì đã làm nó cứng cỏi như vậy?’ Ngọc Phong thầm nghĩ, nếu mà đứa trẻ bình thường mà gặp phải ác ma giết người không ghê tay trong lời đồn của thiên hạ, có khi đã hoảng sợ mà ngất xỉu luôn rồi ấy chứ. Còn đứa trẻ này, từ lúc tới đầy đến giờ vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm nghị, nếu có chút thay đổi thì đấy cũng chỉ là sự ngạc nhiên và tò mò mà thôi.

Nghĩ là như thế nhưng Ngọc Phong vẫn tỏ ra bình thường, hỏi
thế nhóc có biết điều kiện để gia nhập Hắc Lang dong binh đoàn là gì không?


Cậu bé nhíu mày ngẫm nghĩ một lát rồi đáp
đoàn trưởng, theo như mấy ông lão hàng xóm của ta nói thì, chỉ cần tu vi đạt đến mười sáu cấp khi đồ là có thể tham gia được rồi



Đúng , mười sáu cấp khí đồ là có thể tham gia nhưng, ngươi có đủ điều kiện đó không?
Ngọc Phong gật đầu xác nhận, sau đó lại quét mắt lên xuống thân nhìn nhỏ con của cậu bé, trêu chọc, nói


Đương nhiên là được, hôm qua ta mới đi kiểm tra xong, ta đã là mười tám cấp khí đồ rồi đấy!
cậu bé mở to mắt tự tin, nắm chặt bàn tay giơ lên trước mặt tỏ vẻ.

Hôm qua nó đã đem hết tiền tiết kiệm ở trong nhà, tổng cộng năm ngân tệ tìm một vị khí sĩ cấp một kiểm tra rồi, chính xác là mười tám cấp, không hơn không kém. Nhưng lúc đó vị khí sĩ đại nhân kia lại cứ cho rằng quả cầu thủy tinh của ông ta bị hư nên không hề tin một cậu bé tám chín tuổi như nó làm sao có tu vi mười tám cấp khí đồ được. Tuy nhiên bản thân nó lại biết, nếu là mười tám cấp khí đồ thì hẳn là sự thật, tên khí sĩ kia làm sao mà biết nó đã luyện tập gian khổ như thế nào để được tu vi như thế này chứ.


Mười tám cấp?
cả Ngọc Phong và Trần Nhân đều ngạc nhiên vì câu trả lời này, ngay lập tức, Ngọc Phong vươn bàn tay thon dài ra nắm lấy tay của cậu bé, truyền một ít linh khí của bản thân vào, bắt đầu kiểm tra trình độ tu vi cũng như cơ thể của nó.

Đột nhiên bị Ngọc Phong chộp cánh tay, cậu bé có hơi giật mình, hoảng sợ nhắm tịt hai mắt lại, cho dù nó có cứng rắn đến đâu thì nó cũng chỉ là một cậu bé tám chín tuổi mà thôi, bổng nhiên vị đoàn trưởng ác ma này bắt lấy tay nó, nó không sợ không được. Tuy nhiên sau một lúc nó nhận thấy sau khi nằm lấy bàn tay thì vị đoàn trưởng kia cũng không làm gì nó cả, ngoài ra bên trong cơ thể của nó dường như có một luống khí lạnh đang di chuyển ngược xuôi, len lỏi qua từng ngóc ngác. Cậu bé lúc này vừa cảm thấy ngứa ngáy vừa cảm thấy dễ chịu, cảm giác rất tốt.

Sau một lúc, Ngọc Phong hơi nhíu mày, buôn tay cậu bé ra, lâm vào trầm tư
Trần Nhân đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ của Ngọc Phong mà không kìm được, cất tiếng hỏi
tình hình thế nào rồi đoàn trưởng, cậu bé có phải có tu vi mười tám cấp khí đồ hay không?


Nghe Trần Nhân nói vậy, Ngọc Phong gật đầu
đúng là nhóc này có tu vi mười tám cấp khí đồ thật, hơn nữa căn cơ rất vững chắc, linh khí hùng hậu, không phù phiếm. Ta có thể chắc chăn tu vi như thế này là do chính cậu bé tự mình tu luyện mà đạt thành, không phải là do ăn dược thảo hay đan dược gì cả



Quác!
Trần Nhân trợn trắng mắt nhìn cậu bé như nhìn một con quái vật, khi xưa hắn phải đau khổ luyện tập từ lúc tám tuổi đến năm mười tám tuổi, ròng rã mười năm cũng mới chỉ thăng lên đến mười chín cấp khí đồ mà thôi, còn tên nhóc này, nó bao nhiêu tuổi chứ, cho dù là bắt đầu tu luyện từ lúc biết đi thì cũng mới chỉ năm hoặc sáu năm mà thôi, thế mà tu vi đã đến mười tám cấp khí đồ rồi, đúng là người so với người tức chết mà.


Nhóc con, người đang là luyện công pháp như thế nào, có thể cho ta xem không?
Ngọc Phong kiềm chế tâm tình, hướng cậu bé hỏi nhỏ. So với Trần Nhân, bản thân hắn còn ngạc nhiên hơn, khi bằng tuổi cậu bé này thì tu vi của hắn là mấy chứ, khí đồ cấp năm mà thôi.

Tuy không biết vì sao Ngọc Phong lại muốn lấy công pháp của nó nhưng cậu bé vẫn thật thà đưa ra, vẻ mặt có một chút lo lắng, cuốn công pháp này tỷ tỷ phải làm việc cật lực tích góp, cuối cùng dùng đến hai ngân tệ mới có thể mua được cuốn công pháp này đấy, đối với gia đình nó, cái này là quý báu nhất.


Là cuốn công pháp này, ngài đừng có lấy luôn đấy nhé
cậu bé vẻ mặt lo lắng, vừa đưa cuốn công pháp cho Ngọc Phong, vừa nói.

Ngọc Phong gật đâu trấn an cậu bé, đưa tay nhận lấy cuốn công pháp, cuốn công pháp này không tính là quá củ kỹ nhưng các nếp gấp hơi nhàu, có thể thấy nó được xem đi xem lại rất nhiều lần. Trên bề mặt của nó co khi hai chữ Lực Công, Ngọc Phong nhìn tên này cảm thấy hơi quen quen, sau đó hắn lật từng trang ra đọc thử thì chắc chắn rằng cuốn công pháp này cũng không phải loại công pháp nào cao siêu cả. Chỉ là một cuốn công pháp sơ cấp mà thôi, trên thị trưởng bán đầy ra, một hai ngân tệ là có thể mua được. Hồi còn học ở học viện, hắn cũng đã từng luyện qua bộ công pháp này, nó không hề có chiêu số nào mạnh cả chỉ là tăng sức lực của người tu luyện trong chốc lát mà thôi.

Hiện nay Ngọc Phong cũng đã có thể kết luận rằng, tu vi của cậu bé này chính là do một mình bản thân nó tu luyện, với lại chỉ dùng công pháp thấp kém nhất. Thế mà trình độ của nó lại ngang ngửa, có khi còn hơn con cháu các đại gia tộc được bồi dưỡng trọng điểm nữa chứ. Chỉ có một cách giải thích cho hiện tượng này mà thôi, nó chính là một thiên tài, một thiên tài chính cống, không thể lẫn vào đâu được.


Đoàn trưởng, ngài có thể trả cuốn công pháp kia lại cho ta không?
Cậu bé thấy Ngọc Phòng đang đắm chiu suy nghĩ, liền lí nhí hỏi, bổ dạng lo lắng pha lẫn chút sợ hãi. Không phải nó sợ Ngọc Phong mà là nó sợ hắn sẽ lấy đi mấy cuốn công pháp quý giá của nó.


Đương nhiên, ta không chỉ trả nó cho nhóc, ta còn chấp nhận nhóc gia nhập Hắc Lang dong binh đoàn nữa cơ
Ngọc Phong nở nụ cười rạng ngời như ánh binh minh


Ye!!!!
Nghe thấy thế, cậu bé liền vui mừng đến thất điên bát đảo, chạy nhảy lăn lộn không ngừng, vô cùng hưng phấn.

Nhìn bộ dáng của cậu bé, Ngọc Phong cười cười không có ngăn cản. Đến khi cậu bé dừng lại, hắn mới cất tiếng hỏi
có thể nói cho ta biết vì sao nhóc lại một mực muốn gia nhập Hắc Lang dong binh đoàn không, nhóc nên biết dong binh đoàn thường làm những công việc nguy hiểm, có thể hi sinh tính mạng đấy, nhóc không sợ chết sao?



Đương nhiên là ta sợ chứ, ai mà không sợ chết nhưng mà ta lại càng sợ tỷ tỷ của ta chết hơn, nếu tỷ ấy chết rồi, ta chỉ còn có một mình mà thôi
cậu bé thật thà nói, sau đó dường như nhắc tới chuyện buồn của nó, nước mắt ứa ra, ngập tràn bở mi, chỉ trực chờ mà chảy xuống.


Nói rõ một chút thử xem, tại sao ngươi gia nhập Hắc Lang dong binh đoàn vị sợ tỷ tỷ của ngươi chết chứ?
lần này là đến lượt Trần Nhân hỏi

Cậu bé nghe thế, ngước đầu hít sâu một hơi, cố nén nước mắt xuống, trả lời
gia đình của ta hiện nay chỉ còn ta và tỷ tỷ, cha mẹ ta đã qua đời khi ta chỉ mới ba tuổi, đến hiện nay ta cũng chỉ nhớ mang máng hình dáng của họ mà thôi. Vì cha mẹ chết sớm , nên tỷ tỷ thường xuyên ra ngoài làm việc kiếm miếng cơm cho hai chị em. Cuốn công pháp ngai đang cầm cũng là tỷ tỷ làm việc tích góp rất lâu mới mua được đấy. Nhưng hai tuần trước đây, tỷ tỷ bổng nhiên ngã bệnh nặng, chỉ nằm một chỗ trên giường mà thôi, ta cũng đã dùng ít tiền mời một vài y sư đến để chữa bệnh cho tỷ tỷ nhưng bọn họ đều lắc đầu không biết là bệnh gì. Hai hôm trước, sức khỏe của tỷ tỷ đã suy yếu rất nhiều, còn bị ho ra máu nữa, ta nghe nói nếu gia nhập Hắc Lang dong binh đoàn là sẽ nhận được một vài kim tệ trợ cấp, ta muốn dùng nó để mời một vị khí sĩ đến chữa bệnh cho tỷ tỷ, huhuhu!
nói đến tây thì cậu bé liền khóc nấc lên, nó không thể kìm nén được nữa. Cả thế giới của nó chỉ có một mình tỷ tỷ mà thôi, nếu nàng mà chết đi, nó không biết phải làm thế nào cả.


Huhuhu!
thấy cậu bế khóc, Trần Nhân cũng khóc theo, hắn cảm nhận được nổi đau của cậu bé, hồi hắn còn nhỏ như thế này cũng chính là một mình bương chãi giữa cuộc đời khắc nghiệt này mà kiếm từng miếng ăn.


Đúng là cuộc đời không chỉ có màu hồng thôi a
Ngọc Phong vổ vai an ủi Trần Nhân sau đó lại nhìn cậu bé, cười nói, nụ cười của Ngọc Phong lúc này rất ấm áp
ta sẽ cho người mang tỷ tỷ của nhóc về đây, bả thân ta cũng là một khí sĩ, ta có thể khám cho nàng


Nghe Ngọc Phong nói, cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước
thật không, ngài nói thật chứ?



Thật, thật còn hơn sao trên trời
Ngọc Phong xoa đầu cậu bé


Vậy để ta dẫn đường cho, nhà của ta nằm ở khu ổ chuột phía đông, nếu không có người dẫn đường, sẽ rất khó mà tìm ra
cậu bé đưa bàn tay dơ bẩn lau đi nước mắt trên mặt, vui mừng nói, cuối cùng thì tỷ tỷ của nó cũng đã có cơ hội rồi.


Như vậy cũng được, Trần Nhân, người đi theo cậu bé một chuyến, mang tỷ tỷ của nó về đây
Ngọc Phong hướng Trần Nhân nói.


Tuân lệnh thưa đoàn trưởng!
Trần Nhân ngay lập tức đáp lời, tiến tới cầm tay cậu bé đi ra ngoài, vừa đi hắn vừa nói
nhóc con, người yên tâm đi, đoàn trưởng đã ra tay thì chị ngươi được cứu trăm phần trăm rồi



Thật không?
cậu bé nắm chặt tay của Trần Nhân, hưng phấn nói


Đương nhiên, cười lên ta xem cái nào
Trần Nhân yêu thương nâng cậu bé đặt lên vai mình, chạy như bay.

Ngọc Phong nhìn theo bóng dang của hai người khuất xa, nở nụ cười, bên tai hắn còn nghe thấp thoán nụ cười hồn nhiên của cậu bé.

……………………………………………

Dưới sự dẫn đường của cậu bé, không lâu sau, tỷ tỷ của nó đã được đưa đến tòa nhà của Ngọc Phong, đây cũng là chỉ định của hắn. Tòa nhà này có đến ba tầng, mà Ngọc Phong chỉ dùng tầng một và mật thất mà thôi, nên có thêm hai đứa nhỏ cũng không vấn đề gì, với lại hắn cũng muốn quan sát tên nhóc kia một thời gian.

Trên chiếc giường của Ngọc Phong, hiện nay đang có một cô bé đang nằm yên ắng, nàng khoảng mười ba mười bốn tuổi mà thôi, tuy đã đến tuổi phát dục nhưng cơ thể lại ốm yếu, gầy gò, làn da vô cùng nhợt nhạt, không có sức sống, hơi thở cô cùng yếu ớt như ngọn đèn dầu sắp cạn, chỉ cần một cơn gió thoảng qua thôi cũng có thể tắt bất cứ lúc nào. Tuy nhiên đường nét trên khuôn mặt của nàng lại rất nhu hòa, mềm mại, nếu không phải bị bệnh nặng, rất có thể nàng sẽ là một tiểu mĩ nhân cũng không chừng.

Bên cạnh giường lúc này có Ngọc Phong, Trần Nhân và cậu bé vẻ mặt lo lắng.


Đừng lo!
Ngọc Phong an ủi cạu bé một tiếng rồi nắm lấy bàn tay của nàng, truyền vào một ít linh khí, bắt đầu kiểm tra cơ thể.

Càng kiểm tra, đôi mày của Ngọc Phong càng nhíu chặt làm cho Trần Nhân cùng cậu bé đổ mồ hôi hột, vô cùng lo lắng.

Linh khí của Ngọc Phong chạy ngược xuôi trong cơ thể nàng nhưng không hề tìm thấy bất cứ điều gì bất thường cả, cơ xương, gân cốt của nàng rất cứng rắn, trình độ kinh mạch cũng vô cùng tốt, vừa rộng mà bề mặt kinh mạch cũng dày nữa, cho dù có vận chuyển đại lượng linh khí đi qua cũng không thể gây tổn thương được. Đây cũng chính làm điều làm Ngọc Phong nhíu mày, cơ thể không hề bị tổn thương thì sao tình trạng của nàng lại tệ như vậy chứ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.