Chương 91: Bạch Hổ và Hắc Mao Sư Vương
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2484 chữ
- 2019-08-22 09:32:08
Cậu bé lo lắng nắm chặt hai tay, bởi vì dùng lực quá mạnh mà móng tay đâm cả vào bên trong da thịt đến rướm máu. May mà Trần Nhân để ý nên kịp thời tách bàn tay nó ra.
Ngọc Phong lúc này cũng đang vô cùng khó hiểu, cơ thể của tiểu cô nương này vô cùng tốt, kinh mạnh được cường hóa rất nhiều duy chỉ có một điều là không có bất cứ một tia linh khí nào di chuyển bên trong cả. Ngọc Phong đã kiểm tra cơ thể của nàng ba lần rồi, nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân khiến nàng lâm bệnh nặng. Chỉ còn một nơi duy nhất mà hắn chưa kiểm tra thôi, đấy chính là vùng đan điền của nàng, tuy nhiên bình thường, nếu chủ nhân không chấp nhận mà có người cố ý xâm nhập vào đó, có thể phá hủy đan điền của nàng làm cho cả đời nàng không thể tu luyện được nữa.
Ngọc Phong thở dài một hơi, buông cánh tay nàng ra, nhìn cậu bé nói
ta đã kiểm tra nhiều lần rồi mà không tìm ra nguyên nhân căn bệnh, hiện nay chỉ còn một cách cuối cùng mà thôi
Cách gì?
cậu bé không hề do dự , liền hỏi
Chỉ còn đan điền của nàng là ta chưa kiểm tra qua, rất có thể nguyên nhân nằm bên trong nó, tuy nhiên ta không thể tự tiện xâm nhập vào được, như thế có thể gây hại đến tính mạng của nàng lúc này
Ngọc Phong từ tốn nói
Vậy thì phải làm sao, mong ngài hãy cứu sống tỷ tỷ, chỉ cần ngài cứu sống nàng, ngài muốn ta làm gì cũng được
cậu bé gấp đến xắp khóc, nước mặt lại ứa ra.
Vậy thì được, ta sẽ dùng linh khí kích thích trí não của nàng, để giúp nàng thanh tĩnh một lát, trong khi đó ngươi hãy cố gắn thuyết phục nàng buông bỏ cảnh giác, để ta có thể vào bên trong đan điền kiểm tra
Được, ngài làm mau đi, chắc chắc tỷ tỷ sẽ nghe ta
cậu bé nghiêm mặt chắc chắn, nói.
Chuẩn bị nhé, ta bắt đầu đây
Ngọc Phong dứt lời, hai tay kết ấn, từng luồng kinh khí thiên địa bắt đầu tụ tập lại, tạo thành một đồ kình thuật hình ấn trong khoảng không trước mặt Ngọc Phong. Sau đó Ngọc Phong vươn tay tóm lấy thuật hình ấn đó, ấn mạnh xuống đầu tiểu cô nương.
Ngay khi tiếp xúc với ấn đường của nàng, thuật hình ấn liền sáng lên rồi dung nhập vào bên trong.
Khụ Khụ
ngay lúc đó tiểu cô nương đang nằm bất tỉnh mở bừng mắt ra nhìn trần nhà xa lạ, ho sặc sụa gian nan.
Thấy thế Ngọc Phong liền đặt tay lên ngực nàng, truyền một ít linh khí vào trong, ổn định hơi thở của nàng lại.
Bổng nhiên thấy có một người thanh niên đặt tay lên ngực mình, tiểu cô nương vô cùng hoảng sợ a lên một tiếng muốn dãy dụa nhưng hiện tại khí lực của nàng đã không còn nữa, cử động một đầu ngón tay cũng vô cùng khó khăn chứ đừng nói dãy dụa.
Ngay lúc đó, cậu bé liền vươn hai tay ôm chầm lấy nàng, dỗ dành nàng như dỗ một đứa nhỏ khóc nhè vậy
tỷ tỷ không cần lo lắng, đoàn trưởng là đang muốn cứu tỷ đấy, không sao đâu
Nhìn thấy em trai cũng có mặt ở đây, tiểu cô nương mới bình tĩnh hơn một chút, khó khăn mở miệng, cất lời
Tiểu Xung, đây là nơi nào, tại sao ta lại ở đây?
Tỷ không cần lo, đây là trang viên của Hắc Lang dong binh đoàn, là ta mang tỷ đến đây, đoàn trưởng đã hứa với ta sẽ xem bệnh cho tỷ
cậu bé nhe răng nở nụ cười, trấn an nàng.
Trang viên của Hắc Lang dong binh đoàn?
tiểu cô nương lẫm bẩm, nói khẻ
Đúng vậy, vị này chính là đại đoàn trưởng, chú mập kia là phó đoàn trưởng
cậu bé giới thiệu sơ qua hai người Ngọc Phong cho nàng biết rồi nói tiếp
đoàn trưởng nói, hiện tại rất có thể bệnh của tỷ tỷ chính là bắt nguồn từ bên trong đan điền, ngài ấy bảo tỷ hãy buông bỏ cảnh giác để ngài ấy có thể thuận tiện vào kiểm tra
Lúc này Ngọc Phong cũng đã thu cánh tay của mình lại, nhìn gương mặt nhợt nhạt của tiểu cô nương, cất lời
đúng thế, ta sẽ không làm hại ngươi đâu, không cần lo
Vậy, vậy được, ngài cứ kiểm tra đi
tiểu cô nương chớp mắt đồng ý, nàng từ nhỏ đã bương chải kiếm sống khắp nơi để nuôi em, nàng biết cuộc sống quý trọng như thế nào, nếu có một cơ hội để sống sót, nàng chắc chắn sẽ nắm lấy.
Ta bắt đầu đây, tiểu cô nương hãy thả lõng một chút, sẽ không đau đâu
Ngọc Phong dặn dò nàng một cái rồi nắm lấy cổ tay của nàng bắt đầu đưa linh khí vào, nhắm mắt kiểm tra.
Bởi vì tiểu cô nương đã hoàn toàn buông bỏ phòng vệ nên Ngọc Phong rất dễ dàng đi vào đan điền của nàng. Bên trong này cũng một mảnh tối om như trong đan điền của hắn, tại vị trí trung tâm của đan điền, một con bạch hổ to lớn hư hư ảo ảo đang nằm ngủ say, xung quanh nó, năng lượng linh khí vô cùng đậm đặc như thực chất, theo mỗi hơi thở của nó, từng đoàn linh khí bị hấp thụ vào bên trong, tình cảnh rất chi là quỷ dị.
Ngọc Phong ngạc nhiên nhìn con Bạch Hổ to lớn, tâm thần hóa thành một tiểu hình nhân, từ từ tiếng lại gần, đan điền là một khu vực cự kỳ nhạy cảm của con người, nếu mà Ngọc Phong sảy ra tranh chấp với con Bạch Hổ này, tiểu cô nương kia chắc chắn sẽ hứng chịu hậu quả nghiêm trọng. Con Bạch Hổ dường như ngủ rất say, nó không hề phát giác ra có một ngoại nhân đã bước vào lãnh thổ của nó. Sau một lúc thận trọng, Ngọc Phong đã hoàn toàn xác định còn hổ này đang lâm vào tình trạng ngủ sâu, không thể nào đột nhiên thức giấc được. Vì thế hắn cũng mạnh bạo hơn, đi đến bên cạnh con Bạch Hổ, đặt tay lên cơ thể nó, xâm nhập tinh thần vào kiểm tra.
‘ Thì ra là một tượng khí!!!’ Ngọc Phong thầm nghĩ.
Hắn rút tâm thần cùng linh khí trở lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thế nào rồi đoàn trưởng, có tìm ra nguyên nhân hay không?
Trân Nhân nhanh nhảu hỏi.
Tiểu cô nường cùng cậu bé cũng nhìn chăm chú Ngọc Phong với ánh mắt mong chờ.
Ngọc Phong nhìn biểu cảm của mọi người, nở nụ cười, nói
tình trạng suy yếu của nàng là do tượng khí của nàng gây ra
Tượng khí? Thế là thế nào?
Tràn Nhân ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nghe nói tượng khí có thể gây ra bệnh cả
Cậu nhóc đưa tay gãi gãi đầu, ánh mắt mờ mịt
tượng khí là cái gì?
, tiểu cô nương nằm trên giường, bộ mặt cũng tương tự. Hai chị em nàng xưa nay vẫn chỉ cố gắng làm việc mà thôi, ngoài ra thì chăm chỉ tu luyện cuốn công pháp quý giá duy nhất có được là Lực Công, đa phần là muốn nâng cao một chút khí lực, tăng năng xuất làm việc mà thôi.
Cũng vì gia cảnh bần hàn mà cả hai đều không có một chút kiến thức cơ bản nào cả, tu luyện thì cũng chỉ tu luyện mà thôi, ngoải ra không con biết cái vẹo gì hết.
Tiểu cô nường này cũng đã đạt hai mươi cấp khí đồ lâu rồi mà không có vị khí sĩ nào giúp thức tỉnh tượng khí cả nên tượng khí của nàng tự sinh ra theo cách tự nhiên. Mà khi tượng khí sinh ra cần rất nhiều linh khí, trong khi cô nương này lại không có đủ linh khí cung cấp nên mới rơi vào tình trạng suy nhược cực độ, chỉ cần chúng ta bổ sung linh khí cho nàng , mọi chuyện sẽ ổn thôi
Ngọc Phong giọng nói nhẹ nhành, giảng giải.
Vậy có nghĩa là tỷ tỷ sẽ được cứu rồi phải không, ngài sẽ cứu tỷ tỷ
cậu bé vươn hai cánh tay nhỏ bé, nắm lấy tay Ngọc Phong, lắc lắc, vui mừng.
Tiểu cô nương nằm trên giường nghe thấy thế, nét mặt cũng hiện lên niềm hi vọng lớn lao.
Được rồi, tiểu quỷ, buông ta ra cái đã, để ta chữa trị cho tỷ tỷ của ngươi
Ngọc Phong nhìn cậu bé cười khổ.
Nghe Ngọc Phong nói thế, cậu bé liền buông hai tay, lùi ra xa, bộ dạng vô cùng vui vẻ, tuy nhiên hai hàng nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt bé nhỏ đó. Có thể nói áp lực bệnh tình của tỷ tỷ đã đặt một gánh nặng quá lớn lên vai nhỏ bé một cậu bé tám tuổi như nó, hiện này tỷ tỷ đã có cơ hội chữa khỏi, gánh nặng đó cuối cùng cũng đã được tháo xuống.
Ngọc Phong lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình đan dược màu trắng, hắn mở bình, đổ ra một viên đang dược hai màu xanh lam, sau đó bỏ vô miệng của tiểu cô nương, cười nói
uống nó trước đi!
Đây là Thăng Linh Đan!
Trần Nhân nhìn thấy viên đan dược, thốt lên. Đan dược này thường chỉ được dùng cho khí linh, nếu mà khí đồ ăn vào chắc chắn sẽ bị bạo thể, đứt gãy kinh mạch a.
Tiểu cô nương gật đầu nuốt viên đan dược xuống, ngay sau đó, nàng cảm thấy phần bụng của mình có cảm giác vô cùng thanh mát
Không cần lo lắng, tiểu cô nương này đã có tu vi ngoài hai mươi cấp khí đồ rồi, cho dù dùng Thăng Linh Đan cũng sẽ không bị sao đâu
Dứt lời Ngọc phong lại một lần nữa đặt tay lên ngực nàng, thúc dục linh khí của mình điều khiển linh khí dào dạt của Thăng Linh Đan tiến vào đan điền mà đích đến chính là con Bạch Hổ đang ngủ say.
Bổng nhiên được nhận vô số linh khí như thế, hình dáng hư ảo của con Bạch Hổ dần dần ngưng thực, từng lớp da lông hai màu đen trắng bóng mượt như nhung, bốn chi hùng vĩ tràng đầy lực lượng, móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao, cuối cùng con Bạch Hổ đã hoàn toàn ngưng thực. Nó mở đôi mắt như bảo thạch, ngẩn cái đầu uy mãnh gầm một tiếng vang vọng trời cao. Cuối cùng tượng khí Bạch Hổ của nàng cũng đã hoàn toàn thức tĩnh, số linh khí dư thừa còn sót lại lần lượt thông qua kì kinh bát mạch, luân chuyển khắp cơ thể của nàng, dần dần tu bổ cơ thể đang kiệt quệ của nàng.
Sau khi hoàn toàn thành xong công việc, Ngọc Phong mở mắt ra, vổ tay hai cái, nói
rồi xong, tượng khí đã thức tỉnh hoàn toàn, linh khí dư thừa của Thăng Linh Đan đang phục hồi sức khỏe cho nàng, chúng ta ra ngoài thôi, để nàng nghỉ ngơi
Vậy là xong rồi hả đoàn trưởng, nhưng mà sao tỷ tỷ lại ngất xỉu nữa rồi
cậu bé vừa mừng, vừa lo hỏi
Không có chuyện gì đâu, nàng chỉ mệt quá mà ngủ thiếp đi thôi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe mạnh như bình thường, đi, chúng ta ra ngoài
Ngọc Phong xoa đầu cậu bé, kéo nó ra ngoài.
Trần Nhân cũng vội vàng theo sau, lúc ra còn cẩn thận khép hai cánh cửa lại.
Phù, cuối cùng tỷ tỷ cũng khỏe lại rồi, làm ta lo muốn chết a!
cậu bé sau khi ra ngoài liền nằm dài trên bãi cỏ, đưa tay vuốt ngực, thở phào.
Ngọc Phong nhìn điệu bộ của nó phì cười
này nhóc con, tên của ngươi là gì, cả chị của ngươi nữa?
À quên, đa tạ đoàn trưởng đã cứu mạng tỷ tỷ của ta
cậu bé sực nhớ điều gì, đứng thẳng dậy nghiêm trang, hướng Ngọc Phong cuối người cảm tạ, sau đó bộ mặt liền biến đổi trở lại như cũ, cười ha ha nói
ta tên là Vương Xung còn tỷ tỷ tên là Vương Nhã, tên này là do cha mẹ ta đặt đấy, đẹp phải không?
Ừ đẹp!
Ngọc Phong gật đầu, sau đó lại quắt tay gọi cậu bé lại gần, hỏi
ngươi là tự tu luyện phải không, có ai hướng dẫn không?
Nhà ta nghèo, với lại không có họ hàng thân thích gì cả, ta cùng với tỷ tỷ cũng chỉ tự mày mò tu luyện mà thôi
Vương Xung thật thà đáp.
Vậy ngươi có biết tượng khí là gì không?
Ngọc Phong lại hỏi tiếp
Vương Xung lại lắc đầu nhưng rồi lại ngẫm nghĩ nói
có phải cái con Bạch Hổ nằm trong bụng tỷ tỷ không?
Ngọc Phong nghe thế liền cười ha ha
đúng đúng, tiểu quỷ ngươi cũng thông minh lắm, thế người có muốn biết trong bụng mình có gì không?
Vương Xung lấy tay xoa xoa bụng, liên tục gật đầu. Nó cũng muốn có một con thú trong bụng như tỷ tỷ a.
Vậy thì đặt tay lên trên đây, nó sẽ cho nhóc biết trong bụng nhóc có con gì
Ngọc Phong lấy một quả cầu thủy tinh màu lam nhạt, đưa tới trước mặt Vương Xung.
Đặt tay lên như thế này à?
Vương Xung vươn bàn tay nhỏ bé, đặt lên quả cầu.
Ngay sau đó một hiện tượng đẹp mắt xuất hiện, từ bên trong quả cầu, một làn linh khí bay lên, ngưng tụ thành một con sư tử toàn thân đen thui như hắc thạch. Con sư tử ngay khi ngưng tụ thành công liền rung cái bờm to lớn gầm lên thị uy.
Oa, con sư tử này, mà sao nó lại có màu đen, đoàn trưởng, con sư tử này là đang nằm trong bụng của ta sao?
Ngay khi con sư tử đen xuất hiện, Vương Xung đã cảm nhận thấy một sự liên kết thân thiết với nó.
..................................
Cảm ơn bạn banbetatca đã đề cử nguyệt phiếu cho truyện nhé!!!