• 10,719

Chương 145: Ỷ lại


bên cạnh mình.

Trình Dực lập tức xoay người tránh né, hắn từng ra vào quân doanh, tuy mấy năm nay ở nhà nhàn rỗi vì 8thân phận phò mã nhưng công phu quyền cước không hề suy giảm, không đến nỗi bị người ta khống chế chỉ
Trời dần sáng.
Cổ Minh Châu bừng tỉnh từ trong mộng, cô ngủ rất ngon.
Trình Dực vừa dứt lời, lại thấy có người đi ra từ bóng tối, chạy về phía phòng hắn. Mấy người này đều mặc quần áo đen che mặt, xem ra phán đoán của hắn không sai, bọn chúng tới để cướp tiền bạc.
Trình Dực thấy hơi hối hận, hắn bao trọn quán trọ Nghi Phúc này, dặn dò chưởng quỹ và tiểu nhị quán trọ bình thường đừng xuất hiện, hôm nay đột nhiên có người đột nhập, thể là không có cả người đi báo tin cho
Cho dù hắn ta không nói rõ ràng, nhưng từ câu nói vừa rồi của Ngụy Nguyên Kham thì hắn ta cũng đoán được đại khái, Ngụy Nguyên Kham hỏi vậy là muốn cho hắn ta cơ hội...
Vốn dĩ Trình Dực muốn nói: Chuyện này liên quan đến tình hình mẹ đẻ ta sau này, xin Ngụy đại nhân giơ cao đánh khẽ, biết được sự thật cũng đừng nói với người ngoài. Nhưng hắn ta nghĩ ngợi mãi rồi cuối cùng
Lúc ông ngoại qua đời, mẹ đã nói với hắn ông ngoại bị oan, thương thay ông ngoại chinh chiến cả đời, cuối cùng phải công cái danh như thế. Mẹ là con gái họ Triệu lại không thể làm được gì, chẳng lẽ lần này mẹ bị bắt
cũng có liên quan đến binh biến Sơn Tây sao?

Các ngươi tới lấy bạc phải không?
Trình Dực vừa nói vừa thở dốc:
Ngân phiếu mười vạn lượng ta không mang theo người, còn một phần đã giấu đi. Ngươi muốn lấy... thì cứ làm theo quy tắc.

Biết hắn nghỉ chân ở đây, không nói gì đã ra tay, có thể chính là đám người đã bắt cóc mẹ.
Trình Dực hối hận, không phải vì hẳn sắp phải chết mà là vì những chuyện hắn chưa làm xong. Nếu hẳn không tìm mẹ, có thể mẹ sẽ không xảy ra chuyện, bây giờ còn liên lụy đến cả tính mạng của nhóm người Lô
tiên sinh. Công chúa biết được tin tức sẽ như thế nào? Hy vọng Hoàng thượng có thể đối tốt với nàng, tìm cho nàng một mối hôn sự khác.
ra thì hắn vẫn còn sức chiến đấu, cho dù bọn thổ phỉ có tới cướp giật thì hắn cũng có thể uy hiếp ngược lại bọn chúng. Nếu chúng khăng khăng đòi cướp, hắn sẽ xé nát ngân phiếu. Đến lúc đó cá chết lưới rách, bọn
chúng không chiếm được gì. Thế mà không ngờ đám người này lại đột nhiên xuất hiện, không cho hắn thời gian phản ứng.
Lô tiên sinh nói đúng, trước mắt là một màn sương mù, hoàn toàn không phân rõ phương hướng, hắn ta nên tìm một người giúp đỡ chỉ điểm.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Chuyện phò mã gặp phải có thể có liên quan đến vụ án bọn ta phải điều tra ở phủ Thái Nguyên.
Nói đoạn, hắn nhấp một ngụm trà, trà trong quán trọ kém chất lượng, nhưng với một người
Ngụy Nguyên Kham khẽ gật đầu:
Án ngựa chiến của phủ Thái Nguyên có dính líu đến binh biến Sơn Tây mười hai năm trước.

Nghe vậy, Trình Dực trợn tròn hai mắt, kích động đứng bật dậy:
Có phải binh biến Sơn Tây có nội tình khác, ông ngoại ta... chắc chắn là bị oan.


Chúng ta thương lượng đi.
Trong thời khắc mấu chốt, Trình Dực vẫn giữ được sự tỉnh táo:
Đây không phải cách giải quyết tốt nhất, chỉ cần mẹ ta còn sống, người muốn bao nhiêu bạc ta cũng sẽ...

Trình Dực còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị đánh trúng rồi đau đớn nhói lên. Ngay sau đó chân hắn bị kẹp chặt, hắn muốn vùng thoát nhưng đã muộn. Đầu gối phải của hắn khuyu xuống đất, nửa người hoàn toàn bị
Nói đoạn, Ngụy Nguyên Kham nhìn ra bầu trời bên ngoài:
Trời sắp sáng rồi, ta còn phải cưỡi ngựa về dịch trạm, theo Thái tử gia áp giải phạm nhân về kinh. Thời gian của ta với phò mã không có nhiều đâu.

Hắn nói không sai, cả đêm nay hắn bôn ba trên đường, cũng đã đến lúc lên đường trở về dịch trạm.
khống chế. Hẳn ngẩng đầu, trông thấy trong lòng người áo đen vừa xông vào phòng có thêm một tay nải. Trong tay nải đó, hắn có để ngân phiếu.
Thổ phỉ bắt cóc mẹ hắn, bắt hắn dùng mười vạn lượng bạc để trao đổi. Hắn dùng ngân phiếu đổi được của tiền trang, luôn mang những từ ngân phiếu này theo bên người. Hắn luôn cảm thấy cho dù có chuyện gì xảy
bằng một chiê3u. Sau khi tránh thoát, hắn lập tức rút trường kiếm ra, kiểm vừa vung lên đã kêu
keng
một tiếng giòn tan, va chạm với lưỡ9i kiếm sắc bén của đối phương.
Trình Dực thấy gan bàn tay tê rần, trường kiểm suýt thì rơi khỏi tay. Hắn đang lấy l6ại tinh thần thì đối phương đã vung chân đá trúng thắt lưng hắn. Trình Dực ổn định thân dưới, tiếp tục chống cự, nhưng chỉ 5hai ba
Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, những kẻ này giống như ác quỷ chuyên khóa chặt mạng người, hành động nhanh nhẹn đến mức không ai có thể chống cự, đám thân tín của hắn canh giữ trong viện chắc cũng bị giết
rồi.
Trình Dực không nghĩ ngợi, đồng ý ngay.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Bây giờ phò mã hãy kể lại tỉ mỉ những chuyện sau khi đến phủ Thái Nguyên cho ta biết.

quan phủ.
Thế nhưng báo cho quan phủ thì có tác dụng gì? Dù hắn có thể sống sót, chỉ sợ mẹ hắn cũng sẽ bị hại.

Phò mã gia nghĩ bọn chúng là hung đồ hay là Bồ Tát trong chùa thể xin tha không có tác dụng gì đâu.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối, ngay sau đó, đèn trong phòng sáng lên. Trình Dực thấy người trước mặt chậm rãi kéo cái khăn đen che mặt xuống.
Trình Dực há miệng định nói tiếp thì yết hầu bị bóp chặt, chỉ cần người kia hơi dùng sức, cổ họng hẳn sẽ lập tức bị bẻ gãy.
Trình Dực còn đang sững sờ, người kia đã túm lấy vai hắn, nhấc bổng cả người hắn lên. Cửa phòng bên cạnh bật mở, hắn bị kéo vào trong phòng.
cũng không nói, giống như Ngụy Nguyên Kham đã nói, Ngụy Nguyên Kham phải theo Thái tử về kinh, trong tay nắm vụ án phủ Thái Nguyên, nào có thảnh thơi quan tâm đến chuyện nhà hắn ta, trừ phi chuyện của
hắn ta dính dáng đến triều đình. Ngẫm lại, đám sơn phỉ kia bắt hắn ta đi về phía Đông, chính là theo đội ngũ hổi kinh của Thái tử, suy đoán trong lòng Trình Dực lại càng nặng nề thêm.
vừa lặn lội đường sá xa xôi như hắn mà nói lại cực kỳ ngọt.
Trình Dực nuốt một ngụm nước bọt, thành thật nói:
Mẹ Triệu thị của ta còn sống. Nửa tháng trước, bà ấy bị sơn phỉ bắt đi, ta đến phủ Thái Nguyên là để cứu bà.

Lúc cưỡi ngựa đi được nửa đường, một cơn gió phả thẳng vào người khiến lòng hắn càng thêm sáng tỏ. Hắn thừa nhận Cổ Minh Châu rất lợi hại, nhưng hắn chưa từng tin tưởng một người nào như thế nào, bất kể là
người trong phường hay là các thân phận của cô, vậy mà hai người lại có thể phối hợp đến mức thuận buồm xuôi gió. Tin tức cô nghe ngóng được cũng âm thầm ảnh hưởng tới phán đoán cục diện của hắn. Có lẽ chỉ vì
Lúc ở dịch trạm, Ngụy Nguyên Kham vừa xử lý xong công vụ, nằm xuống nghỉ ngơi thì Nhiếp Thầm đưa tin tới, nói người ở trong quán trọ Nghi Phúc có điểm khả nghi. Hắn sai Sơ Cứu dẫn người đi theo Nhiếp Thầm
đến kiểm tra trước. Sơ Cửu vừa dẫn người đi khỏi hẳn đã thay đổi ý định, chuẩn bị đích thân tới.
Trình Dực mở to hai mắt, đó không phải sơn phỉ thổ phỉ gì hết, mà là Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham có quan hệ gì với đám sơn phủ kia? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong não Trình Dực, hắn ta đã lập tức phủ nhận. Nếu Ngụy Nguyên Kham có quan hệ với đám sơn phỉ thì chắc hẳn đã dứt khoát giết
Người hầu đã bắt đầu chuẩn bị, đợi mọi người dùng cơm xong phải tiếp tục lên đường.
Ăn xong hai bát cháo thơm nức, ngậm một viên mứt hoa quả, Cổ Minh Châu bước lên xe ngựa. Cô vừa định cho Bảo Đồng đi hỏi thăm tin tức Liễu Tô, không biết tôi qua Nhiếp Thầm có tìm được Hoài Nhu phò mã hay
nói bị sơn phỉ bắt cóc người thân, hắn liền đóng giả sơn phỉ thăm dò thực hư, quả nhiên trông thấy phò mã của Hoài Nhu công chúa vội vội vàng vàng lao từ trong phòng ra.
Trình Dực mất hồi lâu mới đứng dậy khỏi mặt đất, đoạn hắn ta bước tới ngồi xuống ghế, cầm tách trà trên bàn lên. Vì cánh tay vừa mới bị thương nên lúc cầm chén trà hơi run, may mà Ngụy Nguyên Kham không rót
Trình Dực cố gắng đấu tranh lần cuối:
Giết ta cũng được, nhưng thả mẹ ta ra. Bà ấy không làm gì hết, bà ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường. Thả bà ấy ra, ta sẽ nói cho ngươi biết số ngân phiếu còn lại đang ở
đâu.

đầy chén.
Ngẫm lại những chuyện vừa xảy ra, hắn ta thấy như vừa thua một trận, bây giờ lại ngồi đây nhàn nhã uống trà, thực chẳng khác gì một giấc mộng.
bây giờ mọi người đang đi chung một con đường nên cũng thiếu đi mấy phần đề phòng.
Đến thẳng quán trọ Nghi Phúc, thấy người canh giữ trong quán trọ đều được huấn luyện đàng hoàng, ngựa của bọn họ đều là ngựa tốt thượng đẳng thì càng chắc chắn thân phận của người trong quán. Nếu bọn họ đã
mình luôn cho rồi, tuyệt đối không đứng đây phí lời với mình.

Sao phò mã gia lại đến Sơn Tây? Mẹ mà ngài vừa nói, chẳng lẽ là người mẹ đã qua đời nhiều năm?
Ngụy Nguyên Kham ngồi xuống ghế, vươn tay rót hai chén trà:
Phò mã gia có nguyện nói rõ sự thật chăng?

Rốt cuộc trong chuyện này còn bao nhiêu nội tình hắn ta không biết, Trình Dực bắt đầu đứng ngồi không yên, hồi lâu sau, hắn ta đứng dậy chắp tay lạy Ngụy Nguyên Kham:
Xin Ngụy đại nhân chỉ điểm!

Ngụy Nguyên Kham đỡ Trình Dực lên:
Phò mã gia đừng làm vậy, nếu phò mã tin ta thì cứ giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cứ làm theo những gì đám 'sơn phí đó nói, ta sẽ âm thầm hỗ trợ ngài.

Nhiếp Thầm làm việc nhanh chóng như vậy chắc chắn là có được tin tức của Cổ đại tiểu thư. Y vội vàng bẩm báo với hắn, chứng tỏ Cố đại tiểu thư kết luận chuyện này không thể coi thường, nếu đã thế, hắn nên tự đến
kiểm tra.
chiêu, trán hắn đã đổ mồ hôi lạnh. Đối phương lợi hại hơn hắn tưởng tượng, chỉ sợ chẳng mấy chốc hắn sẽ bị đối phương bắt gọn.

Là ai?
Đúng lúc này Trình Dực lên tiếng hỏi, song người kia lại không trả lời.
không thì nghe bên ngoài vang lên tiếng Bảo Đồng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.