Chương 144: Khách tới thăm trong đêm
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1590 chữ
- 2021-12-31 05:18:33
Phò mã.
Lô tiên sinh bên cạnh thấp giọng nói:
Chuyện này đến bây giờ có gì đó không ổn lắm. Chúng ta luôn bị dắt mũi, b8ây giờ không chỉ không gặp được phu nhân, ngay cả chuyện ai bắt phu nhân ta cũng không
biết.
Trình Dực m3ím môi không nói gì, hắn biết chuyện này không đơn giản, nhất là từ đầu đến cuối trước mắt như bị phủ một tầng sương mù, 9không có lấy một manh mối nào. Bây giờ hắn cảm thấy không chỉ là lần này
huyện Hân phủ Thái Nguyên. Mấy năm nay cũng có không ít manh mối song lần nào tới xem cũng đều thất vọng trở về, thế nên hắn cũng không quá mừng rỡ...
Nhưng điều hắn không ngờ là hắn đã thật sự gặp được mẹ.
Ngoại hình mẹ thay đổi rất nhiều với hình ảnh trong ký ức nhưng hắn biết đó chính là mẹ, cảm giác mẹ con tâm linh tương thông đó không thể nào sai được.
cách để phòng ngài, lẽ ra đã có thể lập công nhập sĩ, nhưng lại để ngài lấy công chúa, nhất cử nhất động đều bị người ta dòm ngó.
Nghe đến đây, Trình Dực khẽ bật cười:
Nhà họ Trình đã cho ta biết thế nào là lợi ích, thế nào là không cam tâm. Người dưới hoàng quyền đều phải cúi đầu, bọn họ muốn ta cũng phải khom lưng uốn gối như bọn họ.
Nhưng bọn họ không biết, nếu ta không muốn thì ta thà lấy cái chết để chống đổi.
mẹ bị bắt mà từ một tháng trước hắn tìm 6thấy mẹ, đã bắt đầu bị người ta gài bẫy rồi.
Lô tiên sinh dặn dò người bên cạnh lui xuống:
Tiếp tục theo dõi xun5g quanh, có bất cứ động tĩnh gì cũng phải tới bẩm báo.
Hộ vệ đáp lời rồi rảo bước lui ra.
muốn làm.
() Tây tịch: Cách gọi phò tá hoặc giáo viên mới về nhà dạy học ngày xưa (thời cổ đại vị trí của chủ nhà ở phía Đông, vị trí của khách ở phía Tây).
Cuối cùng hắn cũng chịu đựng được đến ngày có thể một mình ra khỏi phủ. Hắn lập tức đến nơi mẹ đã ngã xuống nước để tìm hiểu tin tức. Hẳn tra cứu án tông của nha môn nơi đó, hỏi thăm người chèo thuyền trên
Lúc này mẹ không còn là Trình phu nhân mà là người phụ nữ của một gia đình bình thường. Đầu bà bạc trắng, bà làm việc đồng áng nặng nhọc của nhà nông. Sau đó hắn hỏi thăm được, mẹ thành thân với một Bách
phu trưởng
, vợ chồng hòa thuận, cuộc sống êm đềm.
() Bách phu trưởng: một chức vụ cấp chỉ huy trong quân đội
không biết bọn họ sẽ trừng trị mẹ thế nào. Nghĩ tới những chuyện này, hắn bòn rút tâm phúc về.
Mẹ còn sống đã là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho hắn. Hắn tưởng từ nay về sau có thể gỡ được nút thắt trong lòng, bản thân sẽ được nhẹ nhõm, ai ngờ lại lập tức nhận được tin mẹ bị sơn bỉ bắt đi.
Phò mã gia đừng nói như vậy.
Lô tiên sinh an ủi:
Ngài đã làm rất tốt rồi, nếu là người khác thì người ta bỏ cuộc lâu rồi. Vì tìm kiếm phu nhân mà ngài đã mấy lần xung đột với lão thái gia. Nhà họ Trình dùng mọi
thuyền gặp nạn, người trên thuyền đều ngã xuống sông, không còn ai sống sót.
Khi đó hắn đã đoán được đây là thủ đoạn của người nhà họ Trình. Không tìm được các mẹ, nhà họ Trình lập một ngôi mộ qua quýt. Mọi người đều ngầm hiểu hành động này, nhưng nhà họ Triệu mang tội nên không
ai đi điều tra. Một đứa trẻ như hắn thì làm được gì? Lúc đó Lô tiên sinh là tây tịch của hắn, ông đọc được suy nghĩ trong lòng hắn nên đã thuyết phục hắn cứ nhẫn nại, sau này có bản lĩnh rồi hẵng đi làm chuyện mình
Năm đó ông ngoại bị coi là quân phản loạn, bị chụp mũ binh biển Sơn Tây, mẹ bị nhà họ Trình xua đuổi, hắn chính tại nghe thấy ông nội khuyên mẹ ly hôn với cha. Mẹ không nỡ bỏ hắn nên không chịu đồng ý, ông nội
bèn để mẹ về nhà ngoại giữ đạo hiểu với ông ngoại. Mẹ biết lần này đi có lẽ sẽ rất khó quay lại kinh thành, lại sợ hắn đau lòng nên trước ngày đi, mẹ đã kéo tay hắn, tươi cười bảo hắn đợi bà về.
Từ ngày mẹ đi, hắn bắt đầu mong mỏi bà trở về, nhưng dường như khắp trên dưới nhà họ Trình đều coi như không có mẹ hắn nữa. Nửa tháng sau, cuối cùng hắn cũng chờ được tin tức của mẹ, nhưng lại là tin mẹ đi
sông. Ngoài việc nghe ngóng sau khi mẹ qua đời, trên khúc sông đó đã vớt được bao nhiêu thi thể, hắn còn hỏi thăm xem liệu có ai từng được cứu không. Nghe một người chèo thuyền nói hình như người đó nhở có
người bơi xuống nước đã cứu được một nữ quyến, hắn bắt đầu tìm kiếm tung tích khắp nơi.
Hắn đã tìm kiếm rất nhiều năm, đất Sơn Tây cũng sắp bị người của hắn giẫm nát. Lúc hắn định bỏ cuộc, cuối cùng cũng nhận được tin tức, nói từng gặp một người phụ nữ tướng mạo rất giống mẹ, bây giờ đang ở
Hắn đi tới trước mặt mẹ, thoạt đầu mẹ hơi kinh ngạc, sau đó bà lấy lại vẻ thản nhiên, hỏi hắn đầy xa lạ:
Lão gia tới đây có việc gì, trong nhà có nước có cỏ khô, nếu cần thì để già đây đi lấy.
Mẹ không chịu nhận hắn, hắn nói rõ thân phận, mẹ cũng chổi đây đẩy nói hắn nhận lầm người. Sau đó bách phu trưởng kia trở về, nói bọn hắn có ý đồ xấu, đuổi bọn hắn ra khỏi nhà.
Có lẽ mẹ đã có nhà mới, không muốn về nhà họ Trình nữa. Nhà họ Trình đó vốn chẳng có gì phải lưu luyến.
Hắn vốn muốn tốt cho mẹ, nếu mẹ đã chọn như vậy, hắn sẽ thuận theo tâm tư bà. Hắn định để lại chút tiền bạc nhưng bị mẹ từ chối, hắn dành cho người ở bên cạnh tiện bề chăm sóc, không ngờ lại hại mẹ phải
chuyển nhà đi nơi khác.
Cuộc sống của mẹ đã vô cùng khốn khó, sao hắn có thể tăng thêm gánh nặng cho bà? Hắn cũng đoán được điều mẹ lo lắng, nếu nhà họ Trình biết mẹ còn sống, lại gả cho người khác thì chắc chắn sẽ không bỏ qua,
Chuyện xảy ra trong phủ công chúa sẽ nhanh chóng truyền đến tai Quý phi nương nương. Tình cảm của hắn và Hoài Nhu như bị thứ gì đó ngăn cản, có lẽ là những ngờ vực vô căn cứ, cũng có lẽ là địa vị, là phép tắc.
Lúc Hoài Nhu hỏi hắn tại sao lại đến Sơn Tây, hắn không nói. Một là hắn không muốn Hoài Nhu bị cuốn vào chuyện này, cũng sợ Quý phi nương nương biết được nội tình thông qua Hoài Nhu. Hai là người biết được
hắn tìm thấy mẹ chỉ có những người bên cạnh hắn. Bây giờ ngoài Lô tiên sinh và mấy người hầu cận, hắn không tin tưởng bất kỳ ai.
Lô tiên sinh tự tay rót một chén trà, đặt xuống trước mặt Trình Dực:
Phò mã gia đừng sốt sắng, dù đám người đó có ý đồ gì thì chắc bây giờ chúng cũng sẽ không ra tay với phu nhân. Nhưng nếu chúng ta không làm
rõ tiền căn hậu quả, sợ rằng không những không cứu được phu nhân mà sự an toàn của ngài cũng đáng lo ngại.
Trình Dực cố gắng kìm nén cảm xúc, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Lô tiên sinh:
Có phải tiên sinh cảm thấy ta rất vô dụng không?
Thế nên hắn đồng ý ban hôn chỉ vì hắn thích Hoài Nhu, thích cô công chúa nhỏ yếu đuối, lương thiện đó.
Hắn từng nghĩ sau khi thành thân có thể từ từ mưu tính, thoát khỏi sợi dây đã trói buộc mình. Một ngày nào đó, hắn sẽ không còn bị Quý phi giám sát, bị nhà họ Trình lợi dụng. Nhưng hắn đã suy nghĩ quá đơn giản,
phép tắc của Đại Chu, quyền lực của Quý phi, sự đề phòng của nhà họ Trình cứ như một tấm lưới lớn vây chặt lấy hắn.
Trình Dực thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man:
Chuyện tiên sinh lo lắng là Thái tử gia và Hoài Nhu cũng đang đi về hướng Đông sao?
Lô tiên sinh khẽ gật đầu:
Rốt cuộc người bắt phu nhân, dụ phò mã gia đến đây có mưu đồ gì, chúng ta không hề hay biết, nhất là bây giờ lại bắt chúng ta đi cùng đường với đoàn xe ngựa của Thái tử... Trong lòng ta cứ
thấy lo lắng bất an.
Thái tử và Ngụy đại nhân đến phủ Thái Nguyên tra án ngựa chiến, về lý mà nói thì không nên liên quan đến ngài, nhưng tại sao hai việc này lại trùng hợp đụng phải nhau như vậy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.