• 10,719

Chương 143: Tiểu bạch


Bảo Đồng nháy mắt mấy cái, khó xử nhìn sang Cổ Minh Châu:
Đại tiểu thư, người nói xem có trùng hợp không cơ chứ? Trong viện chúng ta có8 một con gà đen lớn...



Con gà đi đâu rồi?
Cổ Minh Châu nhất thời hơi căng thẳng, chẳng lẽ bị cho vào nồi rồi sao?

Bả3o Đồng cũng không chắc chắn lắm:
Chắc vẫn còn trong nhà bếp viện chúng ta.

Bảo Đồng không khỏi tặc lưỡi, hóa ra còn gà này còn có tên, đúng là không phải nuôi để thịt.
Bảo Đồng lại hành lễ một lần nữa:
Nô tỳ không biết con gà này là của Ngụy đại nhân nuôi... Thế nên đã lỡ nhổ mấy cái lông đuôi của nó.

Rõ ràng là một con gà đen, sao lại không biết xấu hổ đặt tên là Tiểu Bạch chứ?
Cổ Minh Châu dặn dò Liễu Tô:
Ngươi đi báo tin trước, bên này để ta sắp xếp.

Tiễn Liễu Tô đi xong, Cổ Minh Châu dẫn Bảo Đồng đi về viện phía Đông, Bảo Đồng thì thầm hỏi:
Tiểu thư, người nói xem Ngụy đại nhân nuôi gà để làm gì? Nếu để ăn thì chắc không to chuyện đâu, nô tỳ bảo đảm gà
hầm thơm ngon luôn, mang cho Ngụy đại nhân...

Ngụy Nguyên Kham bàn bạc lộ trình phải đi ngày mai với gia tướng và thân vệ, nơi nào dễ có quân mai phục đều phải kiểm tra cẩn thận. Sau khi dặn dò mọi người xong, hắn mới quay về nơi ở.
Sơ Cứu bưng nước đến cho Ngụy Nguyên Kham rửa mặt.
Độ ẩm vừa vặn.
rất bất đắc dĩ.
Trước khi con gà này mọc lại lông đuôi, cô khác nào bị người khác nắm đằng chuôi. Cô thì chẳng nói làm gì, nhất định không thể để liên lụy đến đại tiểu thư.
Bảo Đồng rảo bước ra khỏi tiểu viện.
Bảo Đồng dè dặt nói:
Nô tỳ sẽ mang thêm ít bánh hoa tươi đến, Tiểu... Tiểu Bạch rất thích ăn... Hy vọng có thể sớm mọc lại lông đuôi.

Ngụy Nguyên Kham nhìn gà Ngũ Hắc một cái thật ý tứ, đoạn nhíu mày phất tay:
Chuyện đã đến nước này, thôi lui xuống đi!

Bảo Đồng thở phào nhẹ nhõm, lùi từng bước một ra khỏi phòng. Tuy Ngụy đại nhân không trách mắng nhưng cô lại có cảm giác như đã mắc nợ Ngụy đại nhân, đặc biệt là biểu cảm cuối cùng của đại nhân, có vẻ như
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù không có ý thì cũng là các cô có lỗi trước.

Đợi khi nào về đến kinh, chúng ta lại cho con gà này thêm chút bánh hoa nữa, mong là lông của nó có thể mọc ra.

Cổ Minh Châu cảm thấy chỉ có thể sắp xếp được đến vậy, còn phải xem Ngụy đại nhân cưng chiều con gà này thế nào.
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày:
Ta rất thích con gà này, đi đâu ta cũng mang nó theo. Ta nuôi nó từ bé đến lớn, chưa từng để nó chịu bất cứ tổn thương gì.

Gà Ngũ Hắc kêu
quác
một tiếng, dường như vô cùng tán đồng với lời Ngụy Nguyên Kham.
Sơ Cửu suýt nữa bị sặc nước bọt. Tam gia thích con gà béo này á? Trước đây Tam gia đã nhìn đến nó lần nào đâu? Vả lại con gà này là nhị lão gia mua về định tẩm bổ cho Tam gia mà? Lúc tới nó đã béo nần nẵn rồi, sao
Hai người ra khỏi nhà bếp, đi đến phòng nhỏ, đó là nơi nghỉ ngơi của Bảo Đồng và hai ma ma quản sự, bây giờ bọn họ đều đang bận làm việc, trong phòng tối đen như mực.
Bảo Đồng cầm đèn tìm một vòng trong phòng, chợt phát hiện một cặp mắt sáng lấp lánh trong góc.
Một con gà đen lớn nằm lù lù ở đó như một ngọn núi nhỏ, còn nghiêng đầu quan sát các cô.
Xong rồi, Bảo Đồng chột dạ, bây giờ phải nghĩ xem nên bồi thường cho Ngụy đại nhân thể nào đi!
Cổ Minh Châu nhặt một sợi dây trên mặt đất lên, đoạn dây đứt không đều nhau, giống như bị mỏ nhọn mổ đứt.
Cô khẽ kéo Bảo Đồng:
Đến phòng nhỏ để bánh hoa tìm thử đi.

Bảo Đồng gật đầu, chỉ ước ném được cục phiền phức này đi luôn, nhưng cô ấy chợt nghĩ đến chuyện gì đó, dè dặt hỏi:
Đại tiểu thư, nếu đuôi con gà đen này mất vài sợi lông thì Ngụy đại nhân có để ý không nhỉ? Nô tỳ
đã nhổ mấy cái lông đuôi của nó, lông nó vừa mượt lại vừa óng ả thế này, muốn để dành lúc nào rảnh nhổ thêm vài sợi nữa làm quả cầu cho đại tiểu thư chơi. Cũng may vẫn chưa ra tay, nếu không đuôi con gà đó trọc
lốc rồi.
Gà còn sống lại trọc lông đuôi, chẳng phải ngượng chết hay sao?

Ai bảo nó đến ăn bánh hoa của Nguyên Tiêu, nô tỳ muốn đuổi nó đi nhưng nó cứ mặt dày mày dạn không đi, nôi tức quá nên đã trói chân nó lại.

Bánh hoa làm từ hoa và cỏ phơi phô, trộn thêm trái cây khô rồi nén lại để mang đi đường vì sợ dọc đường Nguyên Tiêu không có đồ ăn... Không ngờ lại dụ con gà kia tới.

Sau đó thì sao?
Cổ Minh Châu hỏi tiếp.
Trong phòng bếp nhỏ của tiểu viện tỏa ra mùi thịt thơm nức, sắc mặt Bảo Đồng càng lúc càng khó coi. Xong rồi, con gà không biết xấu hổ kia biến thành thịt gà rồi.
Cổ Minh Châu nhấc váy chạy vào trong bếp, thấy cả bếp vô cùng kinh ngạc:
Đại tiểu thư, sao người lại tới đây?

Bảo Đồng nhìn đầu bếp:
Các ngươi đang làm gì vậy?

Thay quần áo xong, Ngụy Nguyên Kham đi ra, bưng chén trà lên uống, nước trà cũng rất ngon, trên bàn còn bày một đĩa bánh hoa quế.
Liễu Tô nấu nước không tồi, nhưng bánh ngọt này ở đâu ra? Ngụy Nguyên Kham hơi nhướng mày.

Tam gia.
Sơ Cửu nói:
Tìm được gà Ngũ Hắc rồi ạ, nó chạy đến viện của nhà họ Cố. Bảo Đồng cô nương bên cạnh Cổ đại tiểu thư đưa nó về rồi.

Lúc trước nghe nói gà Ngũ Hắc biến mất, Ngụy Nguyên Kham cũng không để ý lắm. Song nửa câu sau của Sơ Cửu lại làm hắn hơi cau mày. Chạy tới tiểu viện nhà họ Cổ à?
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu, Sơ Cứu dẫn Bảo Đồng vào phòng. Sơ Cửu ôm con gà Ngũ Hắc trong lòng, trong tay Bảo Đồng cầm mấy sợi lông gà.

Ngụy đại nhân.
Bảo Đồng cúi đầu hành lễ với hắn:
Bánh hoa quế trên bàn và bánh thịt trong phòng bếp đều là mới làm, ở đây không tiện lắm, chỉ có vài món đơn giản như vậy, mong Ngụy đại nhân đừng chê tay

Làm bánh thịt để ngày mai ăn đường.
Nữ đầu bếp cười nói:
Phu nhân dặn bọn ta chuẩn bị nhiều đồ ăn, vì phía trước sẽ không còn dịch trạm lớn nữa.


Thịt gì?


Thịt lợn, thịt gà, thịt gì cũng có.

Gà Ngũ Hắc nằm trong lòng Sơ Cửu khẽ đập cánh, dáng vẻ rất chi hưng phấn.
Sơ Cứu hơi sững sờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Gà Ngũ Hắc chỉ mất mấy sợi lông đuôi thôi mà? Không những đổi được rất nhiều điểm tâm và bánh ngọt mà địa vị còn lập tức bay vút lên cao, biết đơn giản thể
này thì hắn ta cũng nhổ mấy sợi từ lâu rồi.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cửu:
Chăm sóc Tiểu Bạch cho tốt, đừng làm mất nữa.

Cô dùng bao nhiêu bộ mặt tới đùa cợt hắn, hắn cũng phải để cô nếm thử cảm giác bị người ta đùa giỡn. Muốn dùng mấy cái bánh này lấp liếm cho qua à, sao hắn có thể cho cô cơ hội đó? Nếu hôm nào đó hắn không vui,
hẳn sẽ dẫn gà Ngũ Hắc đến gõ cửa nhà cô.
Cổ Minh Châu cũng không dám chắc, nhưng tính tình Ngụy đại nhân như côn ngọc thu sương, nói rõ với hắn chắc hắn cũng không so đo gì đâu.
Có điều trong lòng cô vẫn cứ thấy hơi áy náy.
Cổ Minh Châu nói:
Lấy chút bánh hoa, rồi xuống bếp lấy thêm ít bánh thịt mang sang đó, coi như xin lỗi. Chỗ lông đuôi kia cũng đừng giữ lại, tuy không thể dính lại được nhưng cứ mang qua đó trả luôn đi.

Nhìn đám lông gà trong tay Bảo Đồng một lát, Ngụy Nguyên Kham đã hiểu ngay:
Nghe nói Tiểu Bạch đến chỗ các ngươi à?

Tiểu Bạch?
Sơ Cửu và gà Ngũ Hắc đều ngẩng đầu lên, hai con mắt gà, hai con mắt người cùng nhìn Ngụy Nguyên Kham. Tiểu Bạch là ai?
Bảo Đồng đi vào trong bếp, nữ đầu bếp lập tức ngăn Cổ Minh Châu lại:
Đại tiểu thư đừng vào trong, trong đó bừa bộn lắm, làm người bị thương thì chết.

Cổ Minh Châu hơi cúi đầu, chui tọt vào bếp qua khe hở dưới cánh tay nữ đầu bếp.
Bảo Đồng xách đèn soi khắp mặt đất, con gà đã biến mất, ánh mắt cô ấy đổ dồn vào cái nồi lớn đang sôi sùng sục trên bếp.
Vì vừa rồi cô ấy đã nói với bà bà phải làm thịt co9n gà kia, hầm lên ăn, tuy chỉ là lời nói trong lúc bực tức nhưng lỡ bà bà tưởng thật thì sao.
Cổ Minh Châu nhìn Liễu Tô:
Con g6à đó quan trọng với Ngụy đại nhân lắm à?

Liễu Tô cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc:
Sơ Cửu nói với thuộc hạ không 5thể để xảy ra sơ xuất gì.


Con gà gian xảo không biết xấu hổ này, quả nhiên lại lén lút chạy tới đây!
Bảo Đồng vô cùng căm phẫn, hận không thể nhổ lông rồi ném con gà đen này vào nồi ngay lập tức. Song nghĩ đến gương mặt sa sầm, hàng
lông mày nhíu chặt của Ngụy đại nhân, cô ấy lại từ bỏ suy nghĩ đó.
Cổ Minh Châu thở phào:
Báo tin cho phía Ngụy đại nhân là tìm được con gà đen này rồi, xong thì đưa nó sang bên ấy luôn đi!

lại là Tam gia nuôi lớn chứ?
Sắc mặt Bảo Đồng xám ngoét:
Nô tỳ thật sự không biết, kính xin đại nhân trách phạt...

Ngụy Nguyên Kham hơi cong môi, hóa ra hai chủ tớ nhà này cũng có lúc chột dạ.
Cổ Minh Châu ngắt lời:
Nếu không phải để ăn thì sao?


Vậy...
Bảo Đồng không biết nói gì.

Rốt cuộc em đã làm những gì?
Cổ Minh Châu thầm thở dài, nếu Bảo Đồng đã nói đến
ăn
thì chắc tình hình con gà kia không ổn rồi.

Nô tỳ trói con gà kia một lát rồi cũng thả ra, cứ nghĩ nó phải biết đường bỏ đi, ai ngờ nó lại chạy vào phòng nhỏ, bới bánh hoa của Nguyên Tiêu ra. Lúc đó nô tỳ giận quá nên ném nó vào nhà bếp.
Nói tới đây, Bảo
Đồng vô cùng căm phẫn:
Tiểu thư, nô tỳ ngần này tuổi đầu rồi mà chưa từng gặp con gà nào không biết xấu hổ như thế!

Hai người vừa nói vừa bước vào tiểu viện.
nghề đầu bếp vụng về.

Không có chuyện tốt như bánh rơi từ trên trời rơi xuống thế này, Cổ đại tiểu thư từng mượn người của hắn, từng sai người tới đây thám thính tin tức nhưng hắn chưa từng nhận được chút quà cảm ơn nào. Lần này
không tới đòi tiền hắn mà còn cho nhiều đồ thế này... Chẳng lẽ trong lòng thấy hổ thẹn?
Hễ nghĩ đến gương mặt như phủ một tầng sương lạnh của Ngụy đại nhân, Bảo Đồng lại thấy hơi sợ.

Con gà ta thả ở đây đâu?
Bảo Đồng ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi.
Nữ đầu bếp
à
lên một tiếng:
Ta không trông thấy, đi đâu rồi nhỉ? Để ta đi hỏi tạp dịch, chẳng lẽ..
Cô ấy cũng nhìn chiếc nồi lớn kia.
Sơ Cửu ra khỏi phòng, Liễu Tô đứng ở cửa nghe căn dặn.

Trong phòng vang lên tiếng Ngụy Nguyên Kham.

Lễ tại Liễu Tô lập tức dựng đứng cả lên.

Ngụy Nguyên Kham nói:
Không tìm thấy tung tích những người đó thì không cần quay về báo cáo nữa đâu.


Vừa dứt lời, Liễu Tô liền thấy dưới mái hiên có một bóng người lóe lên, người đó dần dần biến mất trong bóng tối. Đây chính là gia tướng bên cạnh Ngụy đại nhân mà tiểu thư đã nói đó sao?

Thân thủ người này lợi hại quá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.