• 12,222

Chương 142: Đầy tớ


phương nấu ra lại có một phong vị rất khác.

Sơ Cửu mở một góc hộp đồ ăn, ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức trong hộp bay ra, hắn ta không nhịn đư8ợc nuốt một ngụm nước bọt.
Thấy Ngụy Nguyên Kham không có ý định nói tiếp, Liễu Tô mới định đi theo Sơ Cửu.
Đúng lúc này, Ngụy Nguyên Kham lại nhàn nhạt lên tiếng:
Cầm lệnh bài nhà họ Ngụy thì chính là người nhà họ Ngụy, ta nhiều quy củ, lúc nào ngươi cũng phải ghi nhớ.

hết thân vệ bên cạnh đi rồi, dù sao cũng phải có một thằng hầu phục vụ cuộc sống sinh hoạt thường ngày chứ. Tiểu dân có thể cống hiến chút tài hèn sức mạc, còn có thể giúp đại nhân thu thập manh mối trong dịch
trạm.

không thể để xảy ra sơ suất gì.

Liễu Tổ không tiếp lời, thân là người trong phường, sao có thể sợ một con gà? Con gà này có xấu tính thể nào thì cũng đỡ hơn Ngụy đại nhân.
Sơ Cửu dẫn Liễu Tổ vào một thiên viện nhỏ.

Căn viện này nhỏ, nhưng Tam gia thích yên tĩnh.
Sơ Cửu nói với Liễu Tô:
Nếu không có việc gì khác phải làm thì chủ yếu là đun nước nóng, cho gà ăn...

muốn nghe thử xem bọn họ định lừa gạt hắn như thế nào.
Liễu Tô khom người nói:
Nhiếp Thầm dẫn người trong phường để điều tra tin tức, tiểu dân cũng không giúp được gì. Tiểu dân có thể ở lại bên chỗ đại nhân, thuận tiện đi lại truyền tin tức không? Đại nhân cũng phải
mài giũa thêm, tương lại cũng có thể đảm đương chức trách lớn, hầu hết gia tướng bên cạnh hắn đều như vậy.
Nhưng ngẫm lại Liễu Tô giả vờ có bệnh về tai, mặt mũi đần độn ngu ngơ, chủ nào tớ nấy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ công bỏ sức bồi dưỡng Liễu Tô.
đều có thể tra án đàng hoàng, đừng gây thêm rắc rối, nếu không hẳn sẽ không nhân nhượng.
Xong chuyện này, Liễu Tô đến từ đâu thì ắt sẽ về đó, cửa lớn nhà họ Ngụy không dễ vào như vậy đâu.
Hậu viện có một ngọn núi giả, vừa hay thuận tiện che giấu hành tung.
Cổ Minh Châu nghe Liễu Tô kể lại chuyện đã điều tra được một lượt. Người đi tìm người khắp nơi đó rất có thể chính là phò mã của Hoài Nhu công chúa. Hoài Nhu công chúa nói Phò mã đã tới Sơn Tây từ lâu. Phò mã
lúc đó bọn họ sẽ biếu tiền bạc hậu tạ.

Cũng vì người đó nói tiếng phổ thông, nhìn giống người xuất thân từ gia đình giàu có nên Nhiếp Thầm mới đặc biệt chú ý tới manh mối này, bảo Liễu Tô bẩm báo với Ngụy đại nhân.
Liễu Tô đáp dạ, đoạn buộc chặt lệnh bài lại.
Sơ Cứu đưa hộp thức ăn cho Liễu Tổ cầm:
Lát nữa ta sẽ dẫn người đến viện của Tam gia.

khẩu âm Sơn Tây, kể ra thì có phần tương tự với phò mã của Hoài Nhu công chúa hắn đang tìm kiếm. Năm nay Trình phò mã hai mươi bảy tuổi, nhà họ Trình và phủ công chúa đều ở kinh thành, đương nhiên là nói
tiếng phổ thông. Mẹ đẻ Triệu thị của Trình phò mã lại là người Sơn Tây, tất nhiên Trình phò mã sẽ biết chút khẩu âm Sơn Tây. Có điều đây chỉ là những suy đoán của hắn, trừ phi có có vài tin tức xác thực có thể chứng
đến Sơn Tây là vì trong nhà có người bị sơn phỉ bắt đi ư? Vậy sao phò mã không chịu báo quan?
Cổ Minh Châu dặn:
Bảo Nhiếp Thẩm đến quán trọ Nghi Phúc nghe ngóng tin tức, nhất định phải tìm được mấy người kia. Lúc dò la tin tức phải thật cẩn thận, đừng để bị người ta phát hiện ra hành tung.

minh.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía hậu viện, Cổ đại tiểu thư có thể nghe ngóng được tin tức gì không? Hẳn cố ý sai người sắp xếp nữ quyến nhà họ Cố và Hoài Nhu công chúa ở viện phía Đông để tiện cho cô, chắc chắn
Liễu Tô nói:
Đêm nay Nhiếp Thầm sẽ còn đi dò la tin tức khắp nơi.

Có vài tin tức người của nha môn không nghe ngóng được, dân chúng ít nhiều gì cũng cảnh giác với người của quan phủ, nhưng người trong phường lại khác, bọn họ luôn có thể hỏi thăm được một vài tình huống vụn
cô sẽ không nhàn rỗi. Với tình hình trước mắt, có quá nhiều việc phải làm, cần phân biệt được đâu là những manh mối buộc phải điều tra tiếp, tránh bị bó buộc bởi mấy chuyện vụn vặt vô ích.
Xem ra, rõ ràng hợp tác với cô là chuyện cực kỳ cần thiết, Ngụy Nguyên Kham liếc nhìn Liễu Tô:
Còn chuyện gì khác không?
Chắc cô đã suy nghĩ ổn thỏa xem nên dùng có gì để Liễu Tô đến gần dịch trạm, hắn cũng

Cách dịch trạm 9chừng năm dặm có một thân trang, nông dân ở đó nói sáu ngày trước có mấy người đàn ông tới hỏi thăm tin tức, hỏi trong núi gần đây chỗ nào có mã tặc 6và cường đạo không. Lão nông kể lại đúng sự
thật, hóa ra phía Đông có đám đạo tặc, nhưng dạo này quan phủ lùng bắt sơn phỉ, đám người đó khôn5g dám ra ngoài gây án. Có thợ săn đi qua ngọn núi bọn chúng từng chiếm cứ thì thấy bên trong trại không một
Sơ Cứu dẫn Liễu Tô rảo bước đi khỏi, bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trước tầm mắt hắn.
Ngụy Nguyên Kham cau mày, nếu hắn nhớ không làm thì Liễu Tô phải là một người thọt mới đúng, người thọt mà có lực chân thể này cũng coi như chịu khó tập luyện lắm đây. Một người có tính cách như cậu ta, nếu
bóng người, mỗi kẻ đã tản đi một hướng tránh sóng gió.

Liễu Tô nói tiếp:
Lão nông mời mấy người kia vào nhà nghỉ chân, mấy người đó rót đầy túi nước, nghỉ ngơi một lát rồi đi, lúc đi có trả cho lão nông một ít bạc. Lão nông nói tuy mấy người đó mặc áo ngắn vải thô
Ngụy Nguyên Kham không nhìn hộp cơm kia, chỉ thản nhiên hỏi:
Có chuyện gì muốn bẩm báo?

Trên đường đi, L3iễu Tô và Nhiếp Thầm dò la tin tức khắp nơi cũng coi như có chút thu hoạch, nếu không nào có dũng khí đến tìm Ngụy đại nhân.
vặt không đáng kể. Bọn họ tìm kiếm manh mối, binh mã của Ngụy đại nhân tìm kiếm tung tích tư binh, hai bên phối hợp lẫn nhau mới có thể kiểm soát cục diện nhanh hơn.
Ngụy Nguyên Kham suy nghĩ một lát, tin tức Nhiếp Thầm mang về không nhiều, tạm thời hắn không có cách nào suy đoán được. Người đàn ông hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nói tiếng phổ thông, lại biết một chút
nhưng chất liệu vải rất tinh tế, chắc chắn xuất thân từ gia đình giàu có. Người cầm đầu chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nói tiếng phổ thông song thỉnh thoảng lại pha chút khẩu âm Sơn Tây. Vẻ mặt người đó
rất nôn nóng, lão nông hỏi thăm người đó tại sao lại tới đây. Người đó mới nói trong nhà có người bị sơn phỉ bắt đi, dặn lão nông nếu nghe phong thanh được gì thì báo tin đến quán trọ Nghi Phúc ở Thập Lý đình, đến
Đẩy cửa ra, Sơ Cửu chờ con gà Ngũ Hắc lao như bay tới, không ngờ đợi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng con gà đâu.

Có thể vào được chưa?
Liễu Tô hỏi, hắn ta cất đồ đạc xong còn phải đi tìm đại tiểu thư.
Sơ Cứu đưa lệnh bài nhà họ Ngụy đã chuẩn bị từ trước cho Liễu Tô.
Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng nhắc nhở:
Không được tùy tiện vào hậu viện, trong đó đều là nữ quyến.

Sơ Cứu biến sắc, chạy vọt vào trong viện kiểm tra. Xong rồi, con gà Ngũ Hắc đi mất rồi. Tuy hắn đã dặn dò tất cả mọi người nhất định không được làm thịt con gà đó nhưng ai mà biết có xảy ra sai sót gì không.
Liễu Tô liếc nhìn Sơ Cửu đang ngẩn người và cả cái bếp lò lạnh ngắt kia, chợt phát hiện ra hình như người hầu của Ngụy đại nhân cũng không dễ làm như hắn ta tưởng.
Liễu Tổ khom người:
Tiểu nhân nhớ rồi. Bây giờ tiểu nhân là người bên cạnh Ngụy Tam gia, sẽ một lòng làm việc cho Ngụy Tam gia.

Ngụy Nguyên Kham hơi cong khóe miệng, Liễu Tô làm việc cho ai, chẳng lẽ hắn còn không biết? Đây là lần đầu tiên hắn cho phép tai mắt của người khác ở lại bên cạnh mình, hy vọng Cổ đại tiểu thư và người của cô

Tiểu thư.
Bảo Đồng mừng rỡ nói:
Liễu Tổ đến dịch trạm rồi.

Bảo Đồng xách lồng đèn đi khắp nơi, đến tiền viện tìm dịch thừa và quản sự xin lửa than một lần, xin thảo dược một lần, cuối cùng cũng phát hiện ra tên ngốc kia.

Gà?
Liễu Tô nhìn Sơ Cửu.
Sơ Cửu khẽ gật đầu:
Tính tình con gà này không tốt cho lắm, lát nữa vào trong, nếu nó mổ ngươi, ngươi cũng đừng đánh trả... Tóm lại con gà này rất quan trọng, sau này phải giữ lại cho Tam gia bồi bổ sức khỏe,
Cổ Minh Châu quay đầu nhìn đồng hồ cát, mẹ cũng sắp trở về từ viện phía Tây rồi.

Đi nhanh về nhanh.
Cổ Minh Châu sửa sang lại váy áo, sải bước ra khỏi phòng.
Ngụy Nguyên Kham nhướng mày, thế này là cố định nhắm vào hắn rồi, nếu hắn không đồng ý thì sao? Có phải cố định quay ngoắt đi tìm Thôi Trinh luôn không?

Đưa hẳn lệnh bài.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Sơ Cửu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.