• 12,222

Chương 147: Hợp tác


Lâm phu nhân cảm kích nhìn Hoài Nhu công chúa:
Đa tạ công chúa.


Công chúa tin tưởng mới nói với bà mấy việc này, đ8ừng nhắc tới có giúp hay không, vốn dĩ mọi người cùng đi với nhau, nếu gặp chuyện, chẳng lẽ nhà họ Cố có thể bo bo giữ mình3? Bà biết trước mọi chuyện mới có thể

có sắp xếp tốt hơn, tránh bị cuốn vào mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
9
Nghe Lâm phu nhân nói vậy, Hoài Nhu công chúa càng cảm thấy mình đã chọn đúng người. Vả lại Lâm phu nhân đang mang thai6, còn phải chăm sóc Cổ đại tiểu thư, nếu không báo trước, nhỡ xảy ra chuyện không
Người duy nhất có khả năng phát hiện động tĩnh của đám
thiên binh
đó chính là Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham đến phủ Thái Nguyên, chắc chắn đã bắt đầu âm thầm tìm kiếm số ngựa chiến
mất tích
,
nhưng Ngụy Nguyên Kham sẽ không nói rõ. Nhà họ Ngụy đã cởi giáp nhiều năm, ngoài mặt thì không còn mảy may liên quan đến quân quyền nhưng e rằng vẫn để lại tai mắt của mình ở Vệ sở. Làm không khéo thì
đám tai mắt đó sẽ bại lộ, đây chính là lý do hắn ta tìm Ngụy Nguyên Kham.

Hầu gia được phân đi dò đường rồi.
Thân vệ nhà họ Thôi bẩm báo:
Đi cùng đội ngũ nhà họ Ngụy ạ.

Thôi Vị nhíu mày:
Tại sao không dẫn các ngươi theo?

Thân vệ đáp:
Hầu gia lệnh cho bạn thuộc hạ bảo vệ nữ quyến.

trấn thủ biên cương. Chị bằng ta về Đại Đồng dẫn binh trước.

Ngụy Nguyên Kham không lên tiếng, khóe môi hắn hơi nhếch lên:
Bây giờ Định Ninh hầu có thể tra rõ chuyện Sơn m, rốt cuộc là ai tiết lộ ra ngoài?

Thôi Trinh nhíu mày.
Trong rừng cây cách xa đoàn xe, Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh đã xuống ngựa.
Ngụy Nguyên Kham sầm mặt đi vào trong rừng, một lúc lâu sau mới dừng lại nhìn Thôi Trinh:
Hầu gia gọi ta đến đây có gì căn dặn?

Trong ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Nguyên Kham không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì, dáng vẻ như đang giải quyết việc công.
Lúc bọn họ còn ở nhà cũ Lâm thị ở Thiểm Tây, cha từng nói với bà:
Gặp chuyện đừng quá nhu nhược như vậy, phải nghĩ đến xuất thân của mình, ông nội con chinh chiến bao năm, tuy cha không ra vào quân doanh
nhưng con cũng được coi là tướng môn hổ nữ, bị người ta chèn ép bắt nạt thì cũng phải biết đường mà phản kháng.

Lâm phu nhân không nhịn được bật cười, cha cả đời chỉ quanh quẩn ruộng đồng nhưng lại nhìn rõ hơn bất cứ ai, có lẽ ông đã sớm ngờ được phủ Hoài Viễn hầu sẽ có ngày này. Sau án ngựa chiến, bà cũng dần nhìn ra,
Vẻ mặt Thôi Trinh càng nghiêm túc:
Nếu Lâm Tự Chân lén dấy binh thật, e rằng biên cương sẽ rối loạn.

Ngụy Nguyên Kham không nói gì.
Thôi Trinh nói tiếp:
Chỉ sợ triều đình không cho Ngụy đại nhân quyền điều binh phải không? Tuy xung quanh có Vệ sở, Ngụy đại nhân cũng khó mà điều động người ngựa ở đó.

Hai người tách ra, lên xe ngựa của mình, đoàn xe lại bắt đầu di chuyển.
Lâm phu nhân ngẫm lại những lời Hoài Nhu công chúa vừa nói, trong lòng không khỏi hốt hoảng. Chuyện gặp phải ở phủ Thái Nguyên còn nhiều hơn chuyện bà gặp suốt mấy năm nay cộng lại, có điều đây cũng là
nguyên nhân bà muốn ở lại phủ Thái Nguyên, thời khắc mấu chốt còn có thể giúp được lão gia.
Ngụy Nguyên Kham không tiếp lời, hắn để gia tướng tới đưa thư đến Vệ sở trước, song chỉ là thông báo cho tay trong nằm vùng của nhà họ Ngụy. Trừ phi thực sự đến lúc ) 1 cấp, còn không hắn sẽ không dùng đến
bọn họ. Mấy năm nay Hoàng thượng đề phòng nhà họ Ngụy, sẽ không để nhà họ Ngụy dẫn binh. Định Ninh hầu hẳn phải biết rõ chuyện này.

Chắc Ngụy đại nhân có cách ứng đối với binh mã xung quanh.
Thôi Trinh nói:
Nhưng một khi biên cương gặp bất trắc thì sẽ được cái này mất cái khác. Hiện giờ ta đóng binh ở Đại Đồng, hiểu rất rõ tình hình Vệ sở
Nghĩ tới tình cảnh của mình và đệ đệ, Lâm thái phu nhân rầu hết cả ruột:
Con có đi nghe ngóng tin tức không? Rốt cuộc cữu cữu con thế nào rồi?

Thôi Vị cúi đầu:
Con không biết, bây giờ quan viên nha phủ Thái Nguyên không chịu nói gì hết, đại ca cũng không nói chuyện gì với con.

Lâm thái phu nhân hận chết những người bên cạnh:
Tên Lục Thận Chi vô lương tâm đó nhờ Thôi thì chúng ta mới có ngày hôm nay, ấy thế mà vào lúc quan trọng, hắn lại đạp chúng ta một cái. Đám người này bình
Thôi Vị thuyết phục Lâm thái phu nhân ăn hết được một bát cháo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ yên tâm.
Thôi Vị khẽ thì thầm:
Sau khi vào kinh sẽ không để mẹ chịu khổ nữa, mẹ chỉ cần ở trong phòng dưỡng bệnh, đại ca sẽ thu xếp cho mẹ.


Xì.Lâm thái phu nhân phun một ngụm nước bọt:
Nó chỉ mong mẹ chết nhanh thôi, mấy ngày nay có thấy bóng dáng nó đâu, mà nghe nói nó lại chăm sóc hai mẹ con nhà kia đâu ra đấy.

thường uống máu Thôi thị, bây giờ thấy mẹ gặp khó khăn lại muốn bỏ đá xuống giếng cho mẹ kỳ chết mới thôi.

Thôi Vị yên lặng hồi lâu rồi mới nói:
Mẹ nghỉ ngơi đi, con đi thăm đại ca xem thế nào.

Lâm thái phu nhân lại lên tiếng ngăn cản, Thôi Vị mất một lúc lâu mới trấn an được mẹ, rảo bước đi tìm Thôi Trinh.
Thôi Vị không biết nên nói gì, mấy hôm nay hắn luôn ở chỗ mẹ, rất ít khi nói chuyện với Thôi Trinh.

Đại ca bận mà.
Thôi Trinh phân bua:
Con trai ở chỗ mẹ, không giúp được đại ca.


Đừng có đi giúp nó.
Lâm thái phu nhân lạnh giọng:
Mấy năm nay chúng ta giúp nó bao nhiêu? Nó có để trong lòng đâu, còn nghĩ cái chức Thường Thắng tướng quân kia là tự mình giành được.


Mẹ.
Cổ Minh Châu nắm chặt tay Lâm phu nhân:
Ông ngoại nói... tướng môn hổ nữ.

() Tướng môn hổ nữ: Ý chỉ con gái nhà võ cũng mạnh mẽ vô cùng.
Ánh mắt Lầm phu nhân sáng lên, vừa rồi Châu Chấu hiểu những gì Hoài Nhu công chúa nói ư? Sao có thể chứ? Nhưng nếu không hiểu, Châu Châu đã chẳng nói như vậy.
Sắc mặt Thôi Trinh trấn tĩnh:
Thuộc hạ thám báo của Ngụy đại nhân cũng phát hiện những dấu chân ngựa và phân ngựa đó phải không?

Tuy Thôi Trinh phát hiện những dấu vết đó ở xung quanh nhưng không thể xác định có liên quan đến Lâm Tự Chân hay không. Phủ Thái Nguyên vốn là thị trấn quan trọng phía Bắc, trên đường về lại kinh thành bọn
họ phải đi qua mấy Vệ sở, có Vệ sở thì sẽ có binh mã lui tới, lại thêm xung quanh có dân mục
chăm ngựa thay quan
, có dấu chân ngựa là chuyện rất bình thường. Nếu muốn tra rõ thì phải truy xét rõ ràng tình hình
không ai có thể chỉ bo bo giữ lấy mình.
Lâm phu nhân cầm tay Cổ Minh Châu:
Châu Châu nói đúng.

Lần này về đến kinh, có lẽ Hầu gia sẽ nhìn bà bằng con mắt khác, về sau có gặp chuyện, bà cũng có thể gánh vác cùng Hầu gia.
Cổ Minh Châu thấy gương mặt mẹ dần thả lỏng thì cũng yên tâm. Hoài Nhu công chúa nói Ngụy đại nhân bảo công chúa tới tìm mẹ, cũng coi như mượn lời công chúa để báo tin cho bà.
Ngoài mặt nhà họ Cố cô không giúp được gì, Ngụy đại nhân làm vậy đương nhiên là tin tưởng phủ Hoài Viễn hầu. Cổ Minh Châu nhìn ra bên ngoài qua lớp rèm xe, không biết đã có tung tích gì của đám
thiên binh

của Lâm Tự Chân hay chưa.
dân mục và ghi chép luyện binh gần đây của Vệ sở. Cho dù làm rõ những chuyện này, nếu có Vệ sở trấn thủ biên cương giúp che giấu, e rằng còn phải trắc trở một phen. Nha môn không có nhiều thời gian, sợ rằng lúc
ngang nhiên tra hỏi sẽ kinh động đến Lâm Tự Chân, khiến cho biên cương hỗn loạn.
Thôi Trinh vẫn đang nhìn địa đồ, suy đoán tình thể hiện tại. Đám Lâm Tự Chân làm hại biên cương nhiều năm, Thái tử gia muốn giải quyết ổn thỏa tất thảy e rằng rất khó.
Hắn ta không quan tâm Ngụy Nguyên Kham có được những manh mối kia từ đâu, hắn ta chỉ cần biết động tĩnh đám
thiên binh
của Lâm Tự Chân. Dù sao Đại Đồng cũng gần Du Lâm vệ, nếu Du Lâm vệ xảy ra hỗn
loạn, hắn ta phải đánh đòn phủ đầu, không thể khoanh tay chờ chết. Nếu loạn hơn nữa, nơi nguy cấp chính là phủ Tuyên và kinh thành,
Ngụy Nguyên Kham nhìn ánh mắt tránh né của Thôi Trinh, hơi nhướng mày:
Hầu gia cũng phát hiện ra rồi à?


Sẽ không xảy ra chuyện đâu.
Giữa hai hàng lông mày Thôi Trinh lóe lên ánh sáng, cả người toát ra vẻ hiên ngang lẫm liệt:
Chỉ cần ta ở Đại Đồng, chắc chắn sẽ giữ được quan ải, dù là Lâm Tự Chân hay người Thát Đạt
cũng đừng hòng bước được một bước.

Ngụy Nguyên Kham lặng lẽ nhìn Thôi Trinh rồi đi ra khỏi rừng:
Hy vọng Hầu gia nói được làm được.

Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói:
Đám thân vệ của ngươi có bao nhiêu người có thể tin tưởng? Một khi tiết lộ tin tức, có thể sẽ khiến Lâm Tự Chân ra tay trước.

Thôi Trinh nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ta có thể giấu người bên cạnh, một mình quay lại Đại Đồng. Có điều một mình ta e rằng không thể làm được, phải xin Ngụy đại nhân giúp đỡ.

Ngụy Nguyên Kham khẽ phải trường bào:
Ta giúp Hẩu gia trở lại Đại Đồng, nếu Du Lâm vệ lại có sơ suất, chỉ sợ Hầu gia phải xách đầu về thỉnh tội với Hoàng thượng.

Thôi Vị khẽ gật đầu:
Xung quanh đây có phát hiện điều gì bất thường không?

Thân vệ lắc đầu:
Không ạ, người của chúng ta vẫn luôn bảo vệ cạnh xe ngựa, tình hình xung quanh đều là người nhà họ Nguy và người của Đông cung đi kiểm tra.

Đây là vì không tin tưởng bọn họ. Thôi Vị nhảy lên ngựa:
Các ngươi tự làm tốt chức trách của mình, ta đi tìm đại ca.

may, công chúa cũng không đành lò5ng.

Ta nói thế để phu nhận biết trước. Đợi đến dịch trạm, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn.

Lâm phu nhân khẽ gật đầu.

Chỉ có một việc.
Giọng Thôi Trinh vang lên sau lưng Ngụy Nguyên Kham:
Phiền Ngụy đại nhân giúp ta chăm sóc di mẫu và biểu muội. Nhà họ Cố không có nhiều hộ vệ, hai người họ đều là nữ quyến chân yếu tay

mềm, không thể xảy ra chuyện bất trắc.


Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham rất bình tĩnh, hắn không trả lời Thôi Trinh mà nhảy lên ngựa, dẫn Sơ Cứu biến mất cuối con đường nhỏ.

Ngụy Nguyên Kham cưỡi ngựa phi như bay trên đường, gió lạnh lướt qua hai gò má hẳn. Không ngờ có một ngày hắn còn có thể hợp tác với Thôi Trinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.