Chương 148: Người th n
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1687 chữ
- 2021-12-31 05:18:25
Trong tộc nhà họ Châu cũng có người không có con nối dõi muốn đón Châu Trạch Sênh về làm người kế tục, khổ nỗi lễ còn chưa 8xong thì người đó bỗng dưng lên cơn bạo bệnh mà qua đời, sau này mọi người đều nói
Châu Trạch Sênh có số khắc ngườ3i thân, không ai còn dám nhận nuôi y nữa.
thành hỏi chuyện này, không ngờ nhà họ Châu ai nấy dửng dưng như không.
Châu lão phu nhân, người vẫn luôn thương yêu Như Quân thì các bệnh nằm trên giường, không muốn nhiều lời với y. Châu tam phu nhân thì nói bóng nói gió quở trách Như Quân dung mạo quá xinh đẹp, mà hồng
Châu Trạch Sênh gật đầu.
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục nói:
Trong đoàn xe đi cùng với Thái tử có không ít nữ quyền, người dẫn theo người ở lại đây bảo vệ nữ quyến, đặc biệt là...
Ngụy Nguyên Kham lại nói tiếp:
Châu tam phu nhân và Châu Như Chương cũng có ở đó.
Nhắc tới hai mẹ con này, trên mặt Châu Trạch Sênh lộ ra vẻ coi thường:
Bọn họ đi theo đoàn xe của Thái tử về kinh, chắc là Thái tử và nhà họ Thôi sẽ đặc biệt để mắt tới, không cần đến một người cùng tộc như tôi
Châu Trạch Thừa kiên nhẫn giảng giải:
Cha để làm việc thiện, người trong tộc có lỗi với đệ, nhưng đừng giữ mãi lòng thù hận, đợi đệ lớn lên sẽ hiểu, thiện ác không phải chuyện có thể phân biệt đơn giản như thế.
Lớn lên rồi Châu Trạch Sênh mới hiểu được hết dụng ý trong lời của đường huynh, huynh ấy nói như vậy là vì sợ y tuổi còn nhỏ mà phải trải qua những chuyện đó, tính tình sẽ trở nên cực đoan. Thực ra người trong
Như Quân ở trong kinh xảy ra chuyện, Châu Trạch Sênh ở trong quân doanh Đông Nam xa xôi, lúc nhận được tin thì Như Quân đã đi xa được một năm, được an táng trong mộ tổ nhà họ Thôi.
Châu Trạch Sênh cảm thấy vụ án này còn có điều uẩn khúc, mặc kệ bên ngoài nói thế nào, y cũng tin Như Quân không phải là người vì ham vinh hoa phú quý mà dùng sắc đẹp dụ dỗ Thái tử. Y tới nhà họ Châu ở kinh
tới, đường huynh Châu Trạch Thừa của đã qua đời, Châu Trạch Sênh trốn trong nhà khóc suốt hai ngày trời.
Sau đó nữa thì đường tẩu cũng theo đường huynh mà đi, để lại con gái nhỏ Châu Như Quân, Châu Trạch Sênh cảm thấy mình và cô cháu gái này đồng mệnh tương lân, cộng thêm ghi nhớ ân tình của đường huynh, y
sảnh đường, còn kéo gia huấn nhà họ Châu treo trên tường xuống, động tay động chân với Châu nhị lão gia, tam lão gia.
Người nhà họ Châu báo quan, nha môn cho người tới tống y vào đại lao, ngày hôm sau có người dựa vào quan hệ cứu y ra ngoài, chính là Ngụy Tam gia.
Châu Trạch Thừa đưa Châu Trạch Sênh về, giảng giải rất nhiều đạo lý cho y, bảo y đừng oán giận người trong tộc. Vừa mới trải qua đại nạn, mỗi một người đều muốn vun vén cho mình, sợ tai họa lại giáng xuống lần
nữa, cho nên khó tránh khỏi việc đặt nặng lợi ích bản thân. Nhưng trong tộc vẫn còn rất nhiều trưởng bối nhớ tới y, bằng không cũng sẽ không tìm kiếmy suốt mười mấy ngày ròng rã.
Châu Trạch Sênh rút từ trong ngực áo ra một tấm địa đồ:
Hướng Đông Bắc là Chấn Vũ vệ, Chấn Vũ vệ có không ít quan binh, bọn chúng sẽ không ra tay ở đó. Nguyên Bình quân binh không nhiều, cướp người chạy về
phía Tây Bắc vừa hay nhắm thẳng tới Du Lâm vệ, chúng tôi cũng phát hiện được rất nhiều dấu chân ngựa ở trên núi gần khu vực Nguyên Bình.
Ban đầu Châu Trạch Sênh còn tưởng nhà họ Ngụy muốn lật lại vụ án là vì lợi ích cá nhân, nhưng về sau mỗi lần y nhắc tới Như Quân đều có thể nhìn ra sự khác lạ của Ngụy tam gia, trong lòng y cũng hiểu được phần
nào. Vì để tiện điều tra vụ án này, nhà họ Ngụy giúp y nhậm chức Vệ sở ở phụ cận kinh thành, năm ngoái được triều đình thăng lên làm hiệu úy.
Ngụy Nguyên Kham nói tới đây thì nhớ tới những lời của Thôi Trinh, bảo hắn giúp đỡ chăm sóc Lâm phu nhân và Cổ đại tiểu thư, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.
Đặc biệt là gia quyền của Hoài Viễn hầu, và cả Hoài Nhu công chúa,
Ngụy Nguyên Kham nói:
Vụ án này xuất phát từ Hoài Viễn hầu, đám người này xấu xa vô cùng, rất có thể sẽ nhân lúc loạn lạc mà ra tay với nữ
thường nhân cơ hội làm việc cho chị chính để tới thăm Như Quân.
Tuy Châu Trạch Sênh và Như Quân cách nhau một bậc, nhưng thực tế y chỉ lớn hơn Như Quân bảy tuổi, Như Quân gọi là tiểu thúc.
nhìn thấy một con gấu xông tới trước mặt, còn tưởng sắp được đoàn tụ với cha mẹ thì người trong tộc đuổi kịp tới cứu được y.
Người tìm thấy y là cha của Châu Như Quân, Châu Trạch Thừa.
Tuy Châu Trạch Sênh còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết người trong tộc ghét bỏ9 mình,y đem theo mấy bộ quần áo, cầm thêm ít lương khô lấy từ trong nhà bếp rồi chạy khỏi nhà họ Châu. Y nghe nói trên núi6 có hang, có
thể kiếm kế sinh nhai, thế lày đi thẳng theo hướng núi, muốn dựa vào sức mình nuôi sống bản thân.
Nhưng dù sao thì trẻ con cũng yêu, mà khi ấy thời tiết lại không tốt, đâu có dễ mà kiếm được thứ gì bỏ vào mồm, Châu Trạch Sênh ở trên núi chống đỡ được mười mấy ngày thì đã đói đến mức đầu váng mắt hoa, lúc
năm đó.
Ngụy Nguyên Kham chuẩn bị rời đi, lại chợt nhớ tới một chuyện:
Ngươi có biết Như Quân và phủ Hoài Viễn hầu có qua lại gì hay không không?
Lúc Ngụy Nguyên Kham tới phủ Thái Nguyên điều tra án thì Châu Trạch Sênh nhận được tin, nghe nói nữ quyền nhà họ Châu cũng có dính dáng trong đó, y bèn xin triều đình cho nghỉ phép để tới Sơn Tây. Còn chưa
tới Thái Nguyên đã nhận được tín hàm của Ngụy Nguyên Kham, bảo y cùng với gia tướng nhà họ Ngụy tìm kiếm tư binh ở khu vực xung quanh.
giúp đỡ đâu.
Con người y trước nay ân oán phân minh, không giống như đường huynh có tấm lòng bao la, y tuyệt đối sẽ không bố thí cho đám người đó một chút từ bị nào, cũng giống như cách bọn chúng đối xử với Như Quân
quyển. Hoài Nhu công chúa thân phận đặc biệt, cướp được cô ấy cũng là lập công lớn.
Châu Trạch Sênh hiểu rõ.
Bởi vì có sự che chở của Châu Trạch Thừa, những ngày tháng sống trong nhà họ Châu của Châu Trạch Sênh mới tốt lên. Y không còn bị đẩy qua cho bất kỳ ai nuôi dưỡng nữa, sống một mình trong một căn nhà nhỏ,
cùng đi học với đám con cháu trong tộc, tương lai cũng muốn thi cử đỗ đạt công danh như đường huynh. Cuộc sống của Châu Trạch Sênh vừa mới yên ổn chưa được bao lâu thì nghe thấy tin dữ từ trong kinh truyền
tộc đã từ bỏ việc tìm kiếm y từ lâu, chỉ có đường huynh vẫn kiên trì tìm khắp huyện phủ, cuối cùng tìm đến trên núi, cũng chính nhờ sự quan tâm và yêu thương của huynh ấy đã khiến y dần dần buông bỏ thù hận
đối với người trong tộc.
binh mã, xung quanh thôn có người canh giữ, chúng tôi không dám tiến lên trước, sợ đánh rắn động cỏ.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu, xem ra đám người đó muốn dự Thái tử tới thung lũng Dương Vũ, đợi bắt được Thái tử, binh mã của chúng sẽ ở trong thung lũng ngăn cản các Vệ sở xung quanh tiếp quân.
Nhưng mà nghe nói dấu vết là do binh lính của thung lũng Dương Vũ luyện binh để lại, binh mã của Dương Vũ không nhiều đến thế, mấy năm nay lại bị Chẩn Vũ vệ ở Đông Bắc thay thế, người canh giữ ở nơi này
nhiều nhất không quá mấy chục người. Nhưng nhìn dấu vết chân ngựa để lại thì vượt xa con số đó. Liệu có phải Vệ sở cấu kết với Lâm Tự Chân, giấu giếm binh mã riêng? Gần đây có một cái thôn, e cũng là nơi giấu
Châu Trạch Sênh nghe thấy những lời này, trong lòng vẫn thấy uất ức, nếu không phải vì cứu nữ quyền trong họ thì chạy đâu có chết, y cũng đều phải rơi vào tình cảnh này, gia đình bọn họ lúc này chắc chắn vẫn
sống hạnh phúc bên nhau.
Ngụy Nguyên Kham tán đồng:
Không cần tiến lên nữa, chúng ta sẽ để người lại trông giữ xung quanh khu vực thung lũng Dương Vũ, đề phòng bất trắc.
Ngoại trừ thung lũng Dương Vũ, không biết Lâm Tự Chân còn lôi kéo bao nhiêu tướng sĩ bán mạng cho ông ta nữa, đến lúc đó chỉ e Vệ sở biên giới Tây Bắc sẽ trở nên hỗn loạn.
nhan thì bạc mệnh, suýt chút nữa còn liên lụy đến cả tộc nhà họ Châu.
Đường huynh đường tẩu là người thế nào, Như Quân nhân phẩm ra sao, Châu Thừa Sênh hiểu rõ hơn ai hết. Nghe thấy những lời này, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, ngay lập tức đứng dậy lật tung bàn trong
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.