• 10,719

Chương 159: Trúng tên


Bà cảm thấy hoảng hốt, cứ có cảm giác Châu Châu hiện giờ không khác gì những cô gái bình thường khác.

Xe ngựa chưa8 chạy được bao xa thì dừng lại, ngay trước mặt cũng truyền tới tiếng đánh nhau, xem ra cả trước lẫn sau đều bị người ta c3hặn cả rồi.


Phu nhân không cần phải sợ.

Ba hồn bảy vía của Lâm thái phu nhân như thể cùng lúc lìa khỏi xác, đệ đệ của bà ta mưu phản rồi:
Vì sao đệ ấy phải làm như vậy? Không thể nào! Đệ ấy một lòng báo quốc, không thể có chuyện ấy được.

Thôi Vị không còn thời gian, chuẩn bị rời đi:
Mẹ yên tâm, cho dù con có chết cũng sẽ bảo vệ mẹ chu toàn.

Thôi Vị đang định đi thì lại bị Lâm thái phu nhân giữ chặt lấy cánh tay:
Vì sao cữu cữu con lại phải binh mã tới vây khốn chúng ta?

Quản sự nói:
Ngụy đại nhân cũng không biết đã đi đằng nào.

Châu tam phu nhân ngồi phịch xuống.

Mẹ, rốt cuộc chúng ta phải làm sao đây? Không có binh mã của Đông cung bảo vệ, thuộc hạ nhà chúng ta lại không nhiều, lỡ như...

Châu tam phu nhân vẫn còn ôm chút hi vọng:
Không thể nào, lúc trước ta còn nhìn thấy điện hạ cưỡi ngựa đằng trước cơ mà.


Nô tỳ đã đi xem rồi, điện hạ thật sự không có ở đây.
Ma ma quản sự khẳng định chắc nịch.
Châu tam phu nhân nói:
Vậy Ngụy Nguyên Kham đâu?
Bà ta và Ngụy Nguyên Kham cũng có chút giao tình.
Cổ Minh Châu lại đang suy ngẫm lời nói của Châu Trạch Sênh, lúc nhìn thấy tiểu thúc ở trong viện của Ngụy đại nhân, cô đã rất kinh ngạc, giờ đây tiểu thúc lại theo sự dặn dò của Ngụy đại nhân tới bảo vệ bọn họ càng
khiến cô cảm thấy không bình thường.
Tiểu thức và Ngụy đại nhân quen nhau từ khi nào? Tiểu thúc ở lại giúp đỡ, có thể thấy là có quan hệ cực kỳ gần gũi với Ngụy đại nhân. Mấy năm nay tiểu thúc vẫn luôn nhậm chức ở Vệ sở, nhà họ Ngụy lại ở kinh sư,

Vị ca nhi, con là đứa trẻ lương thiện, con nhất định sẽ nghe lời mẹ.

Rèm cửa hạ xuống, giọng nói của Lâm thái phu nhân cũng bị chặn lại phía sau.
Thôi Vị vừa mới rời khỏi xe ngựa thì
phập phập phập
, mũi tên từ hai phía bắn ra.
Rất đơn giản, Lục Thận Chi của phủ Thái Nguyên là quan, ở đây chỉ có Thôi Vị là võ tướng, bọn họ không dựa dẫm vào Thôi Vị thì biết dựa dẫm vào ai?
Quản sự nhà họ Châu đáp lời:
Nô tỳ đã hiểu, sẽ cho người để mắt thật kỹ đến xe ngựa của nữ quyến nhà họ Thôi.

Quản sự vừa mới dứt lời thì bên ngoài đã truyền tới tiếng của Lục Thận Chi:
Lát nữa đánh lui quân phản loạn chúng ta sẽ đi về phía Nam, tất cả mọi người đều phải đi theo, không được tách ra.

Thôi Vị đáp:
Con đã nghĩ kỹ rồi, nếu như đây là binh mã của cữu cữu, rất có thể là bọn họ muốn giải cứu đám người Hàn Ngọc ra, sau đó là bắt cóc nữ quyến làm con tin. Thái tử điện hạ và Ngụy Nguyên Kham đều
không có ở đây, có thể là đã đi ứng phó với những kẻ địch khác, nhất thời không rút chân ra được.

Bắt nữ quyền làm con tin?
Hàn Ngọc cất giọng khàn đặc, nhìn chằm chằm vào Phùng An Bình:
Các ngươi đều sẽ chết, cứ tưởng mình đã nhìn thấu tất cả, nhưng thực tế thì đã bị người ta nắm trong lòng bàn tay. Có thể các ngươi sẽ điều tra ra
chân tướng, nhưng kết quả mãi mãi chỉ có một, đó là các ngươi chắc chắn sẽ thua.

Phùng An Bình đấm thẳng một quyền lên gò má Hàn Ngọc, đây là Sơ Cứu dạy y, y đã dùng mấy cân thịt bò để đổi lấy một chiêu này nhưng rất hữu hiệu, Hàn Ngọc ngất đi ngay lập tức.

Cữu cữu con sẽ không bắt chúng ta đâu, chắc đệ ấy muốn bắt Cổ Lâm thị, đúng, chính là hai mẹ con nhà đó, cữu cữu con rơi vào kết cục ngày hôm nay cũng đều do nhà họ Cổ hại cả.


Vị ca nhi!
Bàn tay Lâm thái phu nhân bóp càng mạnh hơn:
Cữu cữu con không phải người máu lạnh, đệ ấy sẽ không hại chúng ta đâu, nếu như con thật sự nhìn thấy đệ ấy thì tuyệt đối đừng ra sát chiêu.

Thôi Vị nhìn bà ta với biểu cảm phức tạp:
Mẹ đừng lo chuyện này vội, trong lòng con tự có tính toán.

Bên ngoài xe ngựa truyền tới một giọng nói, Cổ Minh Châu nhận r9a đó là Châu Trạch Sênh.
Lâm phu nhân vén rèm xe lên, nhìn thấy Châu Trạch Sênh ăn mặc như một hộ vệ, bước lên tr6ước nói thầm:
Ngụy đại nhân sắp xếp cho tôi ở đây để bảo vệ phu nhân.

Lâm phu nhân gật đầu, người hộ vệ này của5 nhà họ Ngụy mặt mày kiên định, đôi mắt có sự trầm ổn vượt xa người thường khiến bà càng thêm phần tin tưởng.
Châu tam phu nhân đầu óc đang rối như tơ vò, không nghĩ ra đạo lý này. Bọn họ vốn dĩ còn đang thảnh thơi ngồi uống trà ăn điểm tâm thì bất chợt xảy ra chuyện. Ai tới bọn họ cũng không biết, sơn tặc cường đạo mà
nhìn thấy quan phủ thì chỉ có nước xách dép lên chạy, làm gì có chuyện đối chọi trực diện thế này, thế này thì chỉ có là phản tặc thôi.
Là kẻ nào muốn mưu phản?
mọi người rời đi.

Lâm thái phu nhân nắm chặt lấy tay Thôi Vị:
Là kẻ nào to gan đến thế? Chúng muốn làm gì?

Lúc này Thôi Vị cũng chưa làm rõ được tình hình:
Mẹ, hình như trong đám loạn đảng đó có người con từng gặp.

Vén rèm xe ra, cô ta vừa hay nhìn thấy một kẻ cưỡi ngựa xông tới, nhấc thanh trường đao chém về phía hộ vệ nhà họ Thôi, dáng vẻ hung hãn ấy khiến Châu Như Chương run như cầy sấy.

Mẹ ơi, phải làm sao đây? Những kẻ đó rốt cuộc là ai vậy? Đến binh mã triều đình mà chúng còn không sợ, lẽ nào là muốn mưu phản hay sao?

Đội quân chém giết hộ vệ của triều đình thì chắc chắn là mưu phản rồi.

Đừng hoảng, đừng hoảng!
Châu tam phu nhân an ủi Châu Như Chương:
Có Thái tử điện hạ ở đây thì sẽ không có chuyện gì đâu. Nhà họ Châu chúng ta đã từng cứu mạng Thái tử điện hạ, cho dù điện hạ không cứu
người bên cạnh thì cũng sẽ cứu chúng ta.

Châu Như Chương bổ nhào vào lòng Châu tam phu nhân, cả người run lẩy bẩy.

Cái gì?
Lâm thái phu nhân kinh ngạc đến mức hai mắt trợn tròn:
Con từng gặp ở đâu? Có phải đã nhìn nhầm hay không?

Thôi Vị hơi mím môi, biểu cảm vô cùng trịnh trọng:
Lúc con tới chỗ cữu cữu đã từng nhìn thấy, hình như người đó làm việc bên cạnh cữu cữu, cực kỳ thân thiết với cữu cữu.

Lâm thái phu nhân giống như đã gặp ma:
Con không nhìn nhầm đấy chứ?


Đi mau!
Lục Thận Chi phân phó:
Bảo vệ xe ngựa đi được xe nào hay xe đó, chúng ta sẽ tập hợp ở đằng trước.

Ngoại trừ nữ quyền còn có xe chở tù nhân nặng nề, đám Phùng An Bình lôi phạm nhân bên trong ra buộc lên lưng ngựa, Hàn Ngọc nhìn thấy mọi người loạn cào cào thì trên mặt nở một nụ cười, giống như đã sớm liệu
được sẽ có ngày hôm nay.
Cô ta không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Châu tam phu nhân suy tính rất nhanh, bà ta cảm thấy bản thân đã nghĩ thông suốt hết đầu cuối mọi chuyện rồi:
Chúng ta phải đi theo Lâm thái phu nhân, bám chặt vào xe ngựa của Lâm thái phu nhân, thái phu
nhân đi đâu thì chúng ta đi đó, phải bám thật chặt không buông!

hai người bọn họ làm thế nào mà có giao tình được vậy?
Lúc Cổ Minh Châu còn đang ngẫm nghĩ thì quân phản loạn đã tạm thời bị áp chế, người dưới lục tục kéo theo xe ngựa đi tiếp về phía trước.
Châu tam phu nhân và Châu Như Chương sợ đến mức hồn bay phách lạc, Châu Như Chương hét lớn:
Rốt cuộc là kẻ nào? Chẳng lẽ không biết Thái tử gia đang ở đây hay sao?

Thôi nhị gia đang dẫn người chống
địch.

Châu Như Chương bụm miệng lại, như thể trong chốc lát bầu trời trên đỉnh đầu đã sụp mất một nửa. Thái tử không ở đây thì bọn họ còn trông mong vào ai được chứ?

Mẹ, có những lời đại ca không cho con nói, thực ra lần này e là cữu cữu không thoát được đâu. Cữu mẫu đã thừa nhận nhà họ Triệu đều do cữu cữu sai khiến mua bán ngựa chiến, đây là tội chết, hơn nữa đại ca còn nói
cữu cữu lén nuôi binh riêng, ở biên cương mà lén tích trữ binh mã thì cũng đồng nghĩa với mưu phản.

Cho nên bất kể thế nào cũng đều chỉ có một con đường chết.

Người đó nhìn thấy con thì vẻ mặt cũng hơi kỳ lạ, chắc là không nhầm được đâu ạ. Tiếc là đại ca không có ở đây, không thì con đã có thể bàn bạc với đại ca rồi, ít nhất cũng có thể làm rõ rốt cuộc hiện giờ đang xảy ra
chuyện gì. Sau khi đại ca đi, mọi chuyện đều do Ngụy Nguyên Kham sắp xếp, Ngụy Nguyên Kham phòng bị con nên con không nghe ngóng được tin tức gì cả.

Lâm thái phu nhân nắm tay hắn thật chặt:
Nhà họ Ngụy ức hiếp người quá đáng!

Thôi Vị lau máu tươi bắn trên mặt, bước tới kiểm tra tình hình của Lâm thái phu nhân.
Bởi vì quá hoảng sợ mà sắc mặt Lâm thái phu nhân càng thêm khó coi, sự giày vò trong thời gian gần đây khiến tóc mai bà ta đã điểm bạc, so với trước đây như thể già đi cả chục tuổi.
Thôi Vị nói:
Mẹ đừng lo, tuy binh mã của quân phản loạn không ít nhưng cũng may hộ vệ của chúng ta phần lớn đều từng kinh qua chiến sự, chẳng mấy chốc sẽ mở được một con đường máu, đến lúc đó sẽ hộ tống
Nhà họ Cổ lấy đâu ra lắm thuộc hạ như thế? Đây rõ ràng đều là người nhà họ Thôi. Châu Như Chương cắn chặt môi, vì sao nhà họ Thôi lại phải lo cho hai mẹ con nhà đấy? Lẽ nào bọn họ đã quên mất nếu không phải vì
nhà họ Cổ thì đâu có chuyện ngày hôm nay?

Phu nhân.
Bên ngoài xe ngựa truyền tới tiếng của ma ma quản sự:
Không biết Thái tử điện hạ đã đi đâu rồi, bên trong xe ngựa mà Đông cung bảo hộ không có ai cả, hiện giờ Lục đại nhân của phủ Thái Nguyên và

Nhà họ Thôi thì sao? Nhà họ Thôi cũng sẽ bảo vệ chúng ta chứ? Trước khi tỷ phu đi chắc chắn đã có dặn dò.
Cô ta tin rằng Thôi Trinh nhất định đã có sự sắp xếp, mấy ngày qua cô ta thường tới chỗ Lâm thái phu
nhân hàn huyên tâm sự, ban nãy cô ta còn bưng tới cho Lâm thái phu nhân một cốc trà nóng.
Cứ thỉnh thoảng Châu Như Chương lại ngó ra bên ngoài, xung quanh cỗ xe ngựa của nhà họ Cố ở cách đó không xa toàn là hộ vệ.
Nhưng rất nhanh bà ta lại nghĩ tới những lời ban nãy của Thôi Vị, lẽ nào đám người đó thật sự là do đệ đệ phái tới?

Liệu cữu cữu con có phải...
Lâm thái phu nhân không dám nghĩ tiếp nữa, hai chữ
mưu phản
quả thật quá đáng sợ.
Thôi Vị trầm ngâm không nói, Lâm thái phu nhân càng thêm hoảng loạn.
Bà nói:
Đã làm phiền Ngụy đại nhân phải suy tính chu toàn rồi.

Lúc nguy cấp mới biết lòng người, Lâm phu nhân càng cảm thấy Ngụy đại nhân là một người ngoài lạnh trong nóng, chẳng trách thanh danh của nhà họ Ngụy ở trong triều vẫn luôn rất tốt, nói theo cách của cha thì
là gia phong tốt, con cháu ngồi ngay đứng thẳng, ngày tháng mới có thể lâu dài.
Lục đại nhân dặn dò bọn họ tập hợp ở đằng trước, nhìn thấy xe ngựa của nhà họ Cố và nhà họ Thôi đều đã được hộ tống ra ngoài, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Đi, chúng ta cũng đi theo.



Phu nhân.
Xe ngựa của nhà họ Cố vừa cắt đuôi được quân phản loạn phía sau, quản sự đã chạy lên nói:
Xe ngựa của nhà họ Thôi bỗng dưng dừng lại.


Lâm phu nhân vén rèm nhìn ra bên ngoài, thấy Thôi tử phu nhân bị người ta dìu xuống xe, Thôi tứ phu nhân bước được mấy bước thì đột nhiên ngã nhào xuống đất.


Mau đi xem xem.
Lâm phu nhân còn chưa dứt lời, hộ vệ vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh đã nhanh chân chạy tới.


Thôi tứ phu nhân trúng tiến rồi!


Lâm phu nhân kinh hãi tột độ, nhìn thấy những người khác còn chưa đuổi kịp, lập tức xuống xe kiểm tra, Cổ Minh Châu cũng theo ngay sau bà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.