• 10,719

Chương 160: Sự lợi hại của cố đại tiểu thư


Thôi tứ phu nhân đẩy Lâm phu nhân, nước mắt chảy dài trên hai gò má:
Phu nhân mau đi đi, không cần để ý đến ta!


Lâm phu8 nhân nào chịu bỏ đi như vậy, bà trấn an:
Ngươi đừng cử động, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi...


Để đại tiểu thư giúp nô tỳ đi.

Lâm phu nhân chưa kịp nói gì, Cổ Minh Châu đã đứng dậy, đưa tay nhận lấy miếng vải.
Một cô tiểu thư yếu đuổi mà sức lực lại cực lớn khiến ma ma quản sự nhà họ Thôi lập tức loạng choạng, khó khăn lắm bà ta mới đứng vững lại được.
Một tiếng
vút
xé gió vang lên, ma ma quản sự nhà họ Thôi cảm thấy cổ mình lạnh toát, sau đó một dòng máu nóng tuôn ra thảm đỏ cả cổ bà ta. Máu chảy tí tách vào cổ họng, bà ta trợn to hai mắt, khó tin nhìn cảnh
Đoàn xe ngựa kia quá nổi bật, ngoài xe ngựa nhà họ Cố còn có đám người Hàn Ngọc bị áp giải. Một đám đông rầm rập như thế, đi đến đâu cũng sẽ là mục tiêu lớn.
Chuyện này giống như nạn đói ở Sơn Tây năm ấy, những gia đình giàu có đều bị lưu dân cướp đoạt, nếu không phải bà ta giấu lương thực đi trước thì sao có thể vượt qua cửa ải khó khăn đó?
Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, thứ mọi người nhìn thấy là thủ đoạn dứt khoát của người hầu nhà họ Cố, nhưng nếu chú ý tới Cổ đại tiểu thư thì sẽ phát hiện ra sự lợi hại của cô ấy.
Cổ đại tiểu thư nhìn ốm yếu nhỏ con nhưng lại hiểu đạo lý bốn lạng địch nghìn cân, nếu không sao ma ma quản sự lại có thể bị xô đến mức loạng choạng không vững?
Châu Trạch Sênh cẩn thận ngẫm chuyện vừa xảy ra, y phát hiện dấu vết bị tên bắn thủng trên buồng xe của Thôi tứ phu nhân. Sức xuyên thấu của mũi tên đó rất lớn, phá hỏng buồng xe rõ mồn một. Cảm thấy có
người bên cạnh đang tập kích, y đang định cảnh báo mọi người cẩn thận thì đã thấy ma ma quản sự nhà họ Thôi giấu một tay trong ống tay áo, bước từng bước tới gần Lâm phu nhân.
Châu Trạch Sênh cau mày nhìn về phía sau, quả nhiên không thấy hai chiếc xe ngựa kia.
Hộ vệ nói tiếp:
Nghe nói trên xe ngựa của Lâm thái phu nhân còn có nữ quyền của Lâm Tự Chân.

Bà không thể không bằng hai đứa bé được nên lập tức xốc lại tinh thần, nói:
Mau tìm hòm thuốc trong xe ra đây, bây giờ không thể rút mũi tên trên người Thôi tứ phu nhân ra được, phải dùng vải chặn miệng vết
thương lại đã.

Ba mũi tên bị Châu Trạch Sênh và hộ vệ nhà họ Ngụy ngăn cản. Châu Trạch Sênh ném con dao găm trong tay khiến nó đâm thẳng vào đầu tên hộ vệ nhà họ Thôi, hắn ta lập tức ngã xuống.
Phía xa lại có tiếng vó ngựa hỗn loạn truyền đến, chắc là quân phản loạn đã đuổi tới.
Nếu không phải y đã sớm sinh nghi vì biểu hiện của Ngụy Tam gia, Ngụy Tam gia và Sơ Cửu nhiều lần nhắc nhở ý, có lẽ y cũng không chú ý tới điểm này.
Cô gái Ngụy Tam gia coi trọng quả nhiên không tầm thường, có lẽ cũng không hề kém Như Quân.

Nhưng ta cũng không muốn liên lụy đến phu nhân, mọi người dẫn ta theo thì trốn đi thế nào được?
Thôi tứ phu nhân lại lã chã nước mắt.
Lâm phu nhân ôm chặt Thôi tứ phu nhân:
Chắc mục đích của bọn chúng là ta, là ta liên lụy đến ngươi.

Lâm thái phu nhân giơ cây trâm nhắm thẳng vào cổ họng mình, bên cạnh là Triệu cung nhân được Thôi Vị đón lên xe. Xe ngựa nhằm hướng Tây chạy bằng băng.

Hướng Tây rồi hướng Bắc, chúng ta không cùng đường với bọn họ.
Lâm thái phu nhân thấy quân phản loạn đuổi theo đoàn xe ngựa đông, lập tức quyết định đi một con đường khác.

Mau bảo vệ Lâm phu nhân đi khỏi đây, còn có gian tế khác!
Sau khi đạp ngã ma ma quản sự nhà họ Thôi, Châu Trạch Sênh lập tức hét lớn.

Vút, vút, vút.
Một hộ vệ nhà họ Thôi thấy ma ma quản sự thất bại, tức thì bóp lẫy nỏ trong tay.
Cô ấy đã nắm chắc thời cơ và sức lực rất thích hợp.
Cả quãng đường này, Cổ đại tiểu thư đều có vẻ là một cô gái ngốc nghếch, nhưng chỉ trong giây phút khẩn cấp, để cứu mạng mẹ, cô mới lộ ra chút gì đó đã giấu rất sâu.
Châu Trạch Sênh thầm than không ổn định ra tay thì Cổ đại tiểu thư đã nhào lên người Lâm phu nhân, sau đó người hầu nhà họ Cồ dùng ám tiễn giấu trong tay áo, dứt khoát bắn thẳng về phía ma ma quản sự kia.
Nhanh như cắt.
Hốc mắt Lâm phu nhân nóng lên, đột nhiên bà cảm thấy Châu Châu chỉ không giải thể hiện, không biết ăn nói nhưng trong lòng Châu Châu đều hiểu hết. Châu Châu thấy con dao trong tay ma ma quản sự nên mới bổ
nhào lên người bà.

Xe ngựa của Lâm thái phu nhân và nữ quyền nhà họ Châu không hề tới đây.

Châu Trạch Sênh đang mải ngẫm nghĩ thì hộ vệ bước tới bẩm báo.
Lâm phu nhân ngồi trong buồng xe ôm Thôi tứ phu nhân, kéo tay Châu Châu, một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm. Từng hình ảnh vừa trải qua lần lượt hiện ra trước mắt bà... hình như là Châu Châu đã cứu bà.
Lâm phu nhân nhìn con gái đang ngồi bên cạnh, gương mặt Châu Châu có vẻ kinh hoàng sợ hãi nhưng cô vẫn không hề khóc lóc la hét.

Nói linh tinh cái gì đấy!
Lâm phu nhân quát lớn:
Tứ lão gia còn đang đối phó với quân phản loạn ở bên ngoài, hắn nghe được thì hắn sẽ đau lòng như thế nào? Ngươi còn hai đứa con phải chăm sóc, làm mẹ thì ắt
phải kiên cường, cứ coi như vì con cái đi. Nếu ngươi nhắm mắt xuôi tay thì ai bảo vệ các con người trưởng thành?

Châu Trạch Sênh cười lạnh:
Lại đang giở trò gì đây? Mặc kệ bọn họ, bảo vệ xe ngựa nhà họ Cổ đi tiếp đi.


Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?
Thôi Vị đuổi theo xe ngựa của Lâm thái phu nhân.
Đột nhiên gặp chuyện thế nà3y, người làm nhà họ Thôi đều ngẩn người, không biết phải làm gì.
Lâm phu nhân dặn dò ma ma quản sự:
Đưa Thôi tứ phu nhâ9n lên xe trước đã rồi nghĩ cách trị thương sau.
Đằng sau còn có truy binh, không thể dây dưa ở đây quá lâu.
Ma ma quản sự ngã xuống đất, một con dao găm rơi khỏi tay bà ta.
Lâm phu nhân kinh ngạc trợn tròn mắt, đến tận bây giờ bà mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Ma ma quản sự nhà họ Thôi cầm dao trong tay là muốn hại bà ư?

Bảo vệ nữ quyến, đi mau!

Một loạt biến cố liên tiếp khiến cục diện càng trở nên rối rắm.
Vậy nên Thôi tứ phu nhân mới đúng là vô tội bị liên lụy.
Lâm phu nhân lau sạch nước mắt trên mặt Thối tứ phu nhân:
Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi.

Lâm phu nhân đã tác động được đến Thôi tứ phu nhân, Thôi tứ phu nhân cổ vực lại tinh thần:
Ta không thể chết... Ta... ta còn phải về phủ Thái Nguyên gặp hai đứa trẻ...

Lâm phu nhân gật đầu:
Vậy mới đúng chứ.

thành vết thương lớn hơn. Cách tốt nhất là để yên mũi tên ở đó, nghĩ cách cầm máu trước, sau đó tìm một chỗ an toàn rồi tìm cách rạch vết thương lấy mũi tên ra sau.
Thôi tứ phu nhân không ngừng run rẩy, gương mặt bà ngập tràn vẻ hoảng sợ và đau đớn:
Phu nhân... Mọi người... cứ mặc kệ ta đi, ta... không sống được nữa đâu...

Lâm phu nhân quay đầu nhìn Châu Châu, Châu Châu đột nhiên tiến lên mấy bước, cả người bổ nhào ra sau lưng bà.
Ma ma quân sự đã đi tới sau lưng Lâm phu nhân không ngờ sẽ xảy ra biển có thể này, Cổ đại tiểu thư chạy tới nhanh như một cơn gió, xô vào bà ta, chắn ngang giữa bà ta và Lâm phu nhân.
Nếu cứ để máu chảy thể này chắc chắn sẽ mất mạng.
Bảo Đồng lấy miếng vải sạch từ trong hòm thuốc ra, Lâm phu nhân đưa tay định giúp đỡ nhưng hiếm vì đang đỡ Thôi tứ phu nhân, lại thêm buồng xe lắc lư nên không tiện cho lắm.
Bấy giờ Lâm phu nhân đã thấy rõ, người hầu nhà họ Thôi đả thương Thôi tứ phu nhân để dụ bà và Châu Châu xuống xe. Vốn dĩ tên hộ vệ cầm nỏ kia có thể trực tiếp bắn chết bà nhưng lại cho ma ma quản sự cầm dao
găm tiến lên, rõ ràng bọn chúng định dùng dao uy hiếp bà, biến bà thành con tin.
Lâm phu nhân đang định kéo Cổ Minh Châu đi lại cảm nhận được cánh tay Châu Châu đỡ ngang hông mình, sau đó bà đứng được dậy mà không mất nhiều sức.
Cổ Minh Châu lại kéo tay Lâm phu nhân, Bảo Đổng sai người bên cạnh đỡ Thôi tứ phu nhân lên, bọn họ vội vội vàng vàng lên xe ngựa, xe ngựa lại phi nước đại.
Bảo Đồng nhanh nhẹn vạch quần áo Thôi tứ phu nhân, mũi tên bắn trúng bụng trái bà ấy, Bảo Đồng không biết xử lý thế nào, đành tiến lên chắn ngang tầm mắt Lâm phu nhân và Thôi tứ phu nhân.
Nhân cơ hội này, Cổ Minh Châu đưa tay bẻ gãy cán tên. Tình hình bây giờ không thể tùy tiện động đến đầu mũi tên, hầu hết mũi tên mà loại nỏ nhỏ này bắn ra đều là mũi tên ba cạnh có gai ngược, tự ý rút ra sẽ tạo
Tuy hộ vệ nhà họ Ngụy cũng phản ứng rất nhanh nhưng hai con bé này lại ra tay giải quyết mọi việc trước. Nếu không gặp nguy hiểm, Lâm phu nhân cũng không biết trước đó mình đã xem thường Châu Châu và Bảo
Đồng.
Ma ma quản 6sự đáp một tiếng, lập tức tiến lên.
Lâm phu nhân đang định an ủi Thôi tứ phu nhân thì chợt nghe thấy Cổ Minh Châu kinh h5oàng thét lên một tiếng.
tượng trước mắt.
Bảo Đồng điều chỉnh cánh tay, đang định bắn thêm một mũi tên nữa thì đã có người nhanh hơn một bước, tiến lên đá vào lưng ma ma quản sự.
Âm thanh ẩu đả dần dần biến mất, chắc hẳn quân phản loạn đã bị hộ vệ ngăn lại.
Châu Trạch Sênh giết chết mấy tên phản loạn rồi mới đuổi theo xe ngựa. Y suýt nữa sơ suất khinh thường, để Hoài Viễn hầu phu nhân rơi vào tình thế nguy hiểm, cũng may người hầu nhà họ Cổ đã ra tay trước.

Dao.
Cổ Minh Châu nói với Lâm phu nhân:
Có dao.

Bảo Đồng giải thích:
Đại tiểu thư hét lên một tiếng, đúng lúc nô tỳ nhìn thấy ma ma quản sự kia đang cầm dao găm, hai mắt bà ta nhìn chằm chằm vào phu nhân, nô tỳ không kịp suy nghĩ bèn dùng ngay ám tiễn.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.