Chương 161: Dựa vào bản lĩnh của mình
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2474 chữ
- 2021-12-31 05:19:06
Lâm thái phu nhân cũng phát hiện ra điều này, bà ta chậm rãi buông cây trâm xuống. Đã tách đi xa như vậy, Vị ca nhi sẽ không ép bà ta quay về n8ữa, lối về chắc chắn sẽ gặp quân phản loạn. Nếu Trinh ca nhi ở đây, bà
ta không thể làm được gì nhưng Vị ca nhi thì khác. Vị ca nhi th3ương bà ta nhất, bà ta không cần rụng một cọng lông tơ cũng có thể khiến Vị ca nhi làm việc theo ý bà ta.
Còn chờ gì nữa?
Lâm thái p9hu nhân sai hộ vệ nhà họ Thôi bên ngoài xe ngựa:
Còn không mau đi đối phó với xe ngựa nhà họ Châu? Hai chiếc xe cùng chạy, chẳng mấy sẽ bị ng6ười ta phát hiện.
Sau cơn hoảng loạn, Cổ đại tiểu thư lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, trong ánh mắt vô hồn có chút gì đó mờ mịt, dường như không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Châu Trạch Sênh tin chắc Cố đại tiểu thư đang quan sát tình hình xung quanh thôn làng này.
Cổ Minh Châu cẩn thận xem xét ngôi làng. Lúc biên cương phía Bắc bắt đầu xây dựng các thôn trấn quân sự khác nhau để chống kẻ thù ngoại bang, có vài thôn cũng sẽ mượn những bức tường biên bỏ hoang để xây
Bọn họ đều đang bàn tán đấy thôi.
Trên đường chạy trốn, Triệu cung nhân nghe được không ít lời đàm tiểu. Nhìn đám quân phản loạn kia, đầu óc bà ta vô cùng hỗn loạn. Quan trọng nhất là không ai nói với bà ta hai
đứa con bà ta đã đi đâu, có phải bị quân phản loạn bắt đi không? Bà ta thực sự muốn bổ nhào tới hỏi thăm.
Nếu không phải Vị ca nhi tới kéo bà ta đưa lên xe ngựa nhà họ Thôi, có thể bà ta sẽ thật sự không đi nữa, cứ đứng đó chờ đám quân phản loạn kia tới bắt mình đi.
Đà La lại là đóa hoa dâng Phật, mọc ở miền cực lạc.
Liễu Tô lập tức tiến lên dùng thuốc, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng.
Cổ Minh Châu bước tới, Liễu Tô mở hòm thuốc, lấy dao, kéo và kim châm ra. Trước tiên Cổ Minh Châu cắt miếng vải đắp lên miệng vết thương, máu tươi lập tức túa ra.
dựa vào cái mồm mà kiếm được không biết bao nhiêu lợi ích, bây giờ cũng phải dạy cho bọn họ chút bài học. Người hiền lành thì dễ bị bắt nạt, con đúng là chẳng hiểu đạo lý này.
Quân phản loạn thực sự là lão gia sao?
Triệu cung nhân ngước mắt lên.
Lâm thái phu nhân lập tức nghiệm mặt trách cứ:
Ngươi nghe ai nói bậy!
Mục đích của Lâm Tự Chân là muốn bắt Thái tử và nương nhờ Thát Đát, chuyện lùng bắt nữ quyến phải xếp sau hai mục đích trên. Ban đầu không thể đục nước béo có một mũi tên trúng mấy con chim, về sau thì phải
tập trung làm hai việc kia, tuyệt đối sẽ không cắn chặt lấy bọn họ không buông.
Bọn họ không trốn đi còn có mấy lợi ích, một là tựa lưng vào phủ Thái Nguyên, có thể đợi binh mã triều đình đến tiếp viện, hai là có thể chi viện cho công chúa Hoài Nhu và phò mã, thứ ba, Ngụy đại nhân biết rõ nơi
Nói xong, Nhiếp Thầm lại đi tìm Liễu Tô. Vừa rồi quân phản loạn tìm kiếm Tưởng sư muội khắp nơi, Liễu Tô bảo y trông chừng xe ngựa nhà họ Cổ là có thể bảo vệ Tưởng sư muội chu toàn, chẳng lẽ Tưởng sư muội ở
trong xe ngựa của nhà họ Cố:
Châu Trạch Sênh nhìn thôn làng cách đó không xa, lúc này,rèm xe ngựa nhà họ Cố được vén lên, có thể trông thấy gò má Cố đại tiểu thư qua khe hở.
Ta bằng lòng đồng cam cộng khổ với ông ta, nhưng chuyện gì ông ta cũng lừa dối ta.
Triệu cung nhân lẩm bẩm lên án.
Lâm thái phu nhân không để ý nữa, bà ta ra lệnh:
Nhanh lên đi, vòng qua chỗ này sẽ có một con đường chạy về hướng Đại Đồng và kinh thành.
Vị ca nhi rất quen thuộc với Đại Đồng, bọn họ đến đó là có thể bình yên
vô sự.
Xe ngựa của Lâm thái phu nhân càng ngày càng xa, Châu tam phu nhân và Châu Như Chương hoảng sợ nhìn xung quanh. Đám quân phản loạn đó có thể xuất hiện trước mặt bọn họ bất cứ lúc nào.
Mũi tên này là người nhà họ Thôi bắn.
Sinh ca nhi và Chi ca nhi biến mất rồi!
Triệu cung nhân nói:
Có phải hai đứa đang ở trong tay lão gia không? Vậy tại sao ông ấy không đưa ta theo? Trong lòng ông ấy không có ta, chỉ có người phụ nữ kia sao? Có
phải người phụ nữ kia cũng tới không?
Lâm thái phu nhân cảm thấy Triệu cung nhân điên thật rồi. Bình thường Lâm thái phu nhân sẽ không để ý tới, nhưng bây giờ nếu Triệu cung nhân làm loạn thật thì chắc chắn sẽ liên lụy đến bà ta. Do đó, bà ta mới
Điều kiện tiên quyết là thôn dân chào đón bọn họ, không sợ rước họa vào thân. Nhưng nếu Nhiếp Thầm đã bảo bọn họ đến đây nghỉ ngơi thì chắc y cũng đã hỏi ý kiến dân chúng, tiếp theo chỉ cần nói rõ cái lợi cái hại
với dân, xem bọn họ có đồng ý tiếp nhận các cô hay không.
Xe ngựa tiến vào thôn lý trưởng trong thôn lập tức ra đón tiếp:
Phòng ốc đã chuẩn bị xong, ta có dẫn vài người phụ nữ tới, có thể đưa phu nhân bị thương vào rồi.
bọn họ nghỉ lại, có thể điều người đến bất cứ lúc nào.
Hơn nữa dù sao xe ngựa cũng không chạy nhanh bằng ngựa chiến, đặc biệt là buổi tối, e rằng rất khó bảo vệ được tất cả mọi người chu toàn. Vả lại Thôi tứ phu nhân bị thương, mẹ lại đang mang bầu, cứ mù quáng
tháo chạy bên ngoài chẳng thà cứ ở lại đây.
Mẹ.
Thôi Vị thuyết phục:
Cứ để nhà họ Châu đi cùng đi, đằng sau không ai đuổi theo nữa, nói gì thì nói, nhà họ C5hâu cũng là quan hệ thông gia với nhà chúng ta.
Quan hệ thống gia?
Lâm thái phu nhân hận đến nghiến răng kèn kẹt:
Châu Như Chương tới làm gì, không phải con không nhìn ra. Tẩu tẩu con còn sờ sờ ra đó, cô ta đã tự tới hiện thân. Loại phụ nữ này mẹ gặp
nhiều rồi, chỉ ước dựa vào một mối hôn sự để cả nhà lên tiên. Bình thường mắt nhắm mắt mở nể mặt cô ta, lúc quan trọng phải biết hất cẳng bọn họ đi, một khi bị họ quấn lấy sẽ không có kết quả tốt đâu!
.
Lâm phu nhân hành lễ với lý trưởng:
Đa tạ lý trưởng!
Phu nhân đừng làm vậy.
Lý trưởng vội nói:
Đây đều là chuyện bọn ta nên làm.
Lý trưởng vừa dứt lời, Liễu Tô cũng đuổi tới nơi.
Nghe vậy, trước mắt Châu tam phu nhân như biến thành một màu đen thẫm, suýt thì bà ta đã ngã xuống, may có quản sự tiến lên đỡ được.
Chạy đi đâu?
Châu tam phu nhân bật khóc:
Nhà họ Thôi, nhà họ Cố đều không có lương tâm, bọn họ đối xử với chúng ta như vậy đấy.
Quản sự lại thúc giục:
Phu nhân, phu nhân mau quyết định đi, nhỡ bị quân phản loạn trông thấy, hậu quả khó mà lường được...
Liễu Tô được dẫn vào trong phòng khám cho Thôi tứ phu nhân, lý trưởng hành lễ với Lâm phu nhân:
Mời phu nhân đi bên này, lão Ông có chuyện muốn trao đổi với phu nhân.
Liễu Tô đưa mắt nhìn Nhiếp Thâm, Nhiếp Thầm vẫn đang nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Tưởng sư muội.
Rốt cuộc Tưởng sư muội đã đi đâu? Có gặp nguy hiểm gì không? Nếu Liễu Tô lừa y, chắc chắn y sẽ tính sổ.
Châu tam phu nhân không thể tin nhà họ Thôi lại có thể làm chuyện như vậy. Nhà họ muốn bỏ rơi mẹ con bà ta thì thôi đi, còn làm ngựa của bọn họ bị thương, có khác nào bắt mẹ con họ chờ chết ở đây.
Mẹ, làm thế nào bây giờ?
Châu Như Chương lo lắng hỏi:
Chúng ta nên làm gì đây?
Phu nhân, con ngựa này không dùng được nữa, chúng ta nên chạy mau thôi!
Cổ Minh Châu đi vào phòng dưới sự che chắn của Bảo Đồng.
Dùng hoa Mạn Đà La.
Cổ Minh Châu đưa thuốc cho Liễu Tô, dùng hoa Mạn Đà La làm Thôi tứ phu nhân mê man, lúc bọn họ lấy mũi tên ra, Thối tứ phu nhân sẽ không cảm thấy đau đớn.
() Hoa bỉ ngạn có ba màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Hoa bỉ ngạn màu trắng gọi là hoa Mạn Đà La, màu đỏ gọi là hoa Mạn Châu Sa. Theo truyền thuyết, hoa Mạn Châu Sa mọc bên bờ hoàng tuyền, chứa đầy tử khí. Mạn
Lâm phu nhân gật đầu:
Vất vả cho các ngươi rồi.
Nhiếp Thầm lại hành lễ lần nữa. Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là đi vòng qua quân phản loạn, hộ tống đội xe ngựa ra Bắc, nhưng nghe nói nữ quyền nhà họ Thôi bị thương, cần tìm một chỗ điều trị, y bèn dẫn người
trong phường dò xét xung quanh, cảm thấy trại Hân Khẩu là thích hợp nhất.
Nhiếp Thầm.
Liễu Tô phải gọi tên đầu gỗ kia một tiếng, Nhiếp Thẩm mới lập tức đi theo Lâm phu nhân.
Hộ vệ nhà họ Ngụy và nhà họ Cố canh giữ tiểu viện và thôn làng, bên cạnh mẹ còn có Nhiếp Thẩm đi theo, sẽ không gặp nguy hiểm gì. Tiểu thức cũng rất cảnh giác, nhỡ có chuyện sẽ ra tay kịp thời. Cô có thể theo Liễu
Tô đi xem xét tình hình của Thôi tứ phu nhân trước.
dựng làng công sự. Quân trú đóng dựa vào tường biên và làng quân sự, trong thôn này cái gì cũng có, nếu nhóm người Lục đại nhân tới thì có thể trú quân ở đây.
Ngụy đại nhân không để ngăn cản Thái tử để chờ sau khi Thái tử bị bắt, hắn sẽ lấy đó làm lý do điều động binh mã Vệ sở. Người khác thì cô không tin tưởng chứ nhà họ Ngụy giỏi cầm quân tất nhiên vẫn có chút thủ
đoạn. Tính ra bọn họ chỉ cần cố cầm cự hai ngày thì sẽ có kết quả, quân phản loạn cũng không dám ở lại quanh phủ Thái Nguyên quá lâu.
Bọn ta là người trong phường, đi theo Ngụy đại nhân tra án ở phủ Thái Nguyên.
Nhiếp Thầm hành lễ nói với Lâm phu nhân:
Vừa rồi đi tới phía trước dò xét tình hình.
Lâm phu nhân khẽ gật đầu:
Có chỗ nào nghỉ chân không?
Nhiếp Thầm đáp:
Đi thêm một đoạn nữa là trại Hân Khẩu, có thể nghỉ ngơi ở đó. Đầy tớ bên cạnh Ngụy đại nhân tinh thông y thuật, để hắn trị thương cho Thôi tứ phu nhân.
Châu tam phu nhân cắn răng:
Chạy... Không muốn bị người khác phát hiện, chúng ta phải... Chạy...
Sớm biết thế này bà ta đã không đi theo Lâm thái phu nhân thì sẽ không đến mức phải lưu lạc như thế này. Chỉ cần
nghĩ đến việc bị quân phản loạn đuổi kịp, bà ta đã sợ đến mức hồn vía lên mây. Bây giờ chỉ mong quân phản loạn đã đi bắt nữ quyển nhà họ Thôi và nhà họ Cổ từ lâu, sau đó dùng tay tại đây, không tới đuổi bọn họ nữa.
Nhiếp Thầm dẫn người đuổi theo xe ngựa nhà họ Cổ dọc quan lộ.
Bảo Đồng lập tức giới thiệu với Lâm phu nhân:
Đây chính là tên hầu am hiểu y thuật của nhà họ Ngụy.
Lâm phu nhân nhìn Liễu Tô:
Ngươi biết trị vết thương tên bắn à?
Liễu Tô gật đầu:
Tiểu nhân đi xem vết thương của phu nhân nhà họ Thôi, nhất định sẽ cố gắng hết sức.
nhẹ giọng khuyên nhủ:
Ngươi đừng nóng, ta sẽ cho người đi tìm kiếm tin tức của sinh ca nhi và Chi ca nhi.
Không cần tìm, nhất định là ông ta đưa đi! Ông ta tới để đưa hai con trai đi!
Rốt cuộc ta có lỗi gì với ông ta? Ta vất vả cực nhọc vì ông ta ngần ấy năm trời, tại sao ông ta lại đối xử với ta như vậy?
Thôi Vị tiếp tục nói:
Mẹ đừng như vậy, để bọn họ rơi vào tay quân phản loạn... nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Đó là tự bọn chúng chuốc lấy.
Lâm thái phu nhân nói:
Bao nhiêu đường không đi, cứ đi theo chúng ta làm gì? Không tự nghĩ cách mà chỉ suốt ngày nghĩ cách ăn bám, nhà họ Châu không được cái giống gì tốt đẹp!
Lâm thái phu nhân vừa nói tới đây, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí dội tới, trong tiếng hé lộ ra chút thảm thương.
Các ngươi.
Thôi Vị không nhịn được trách mắng hộ vệ.
Hộ vệ nhà họ Thôi phân trần:
Chúng thuộc hạ chỉ bắn bị thương ngựa của bọn họ để xe ngựa nhà họ không đuổi kịp chúng ta, bọn họ có thể đi một con đường khác.
Được rồi, Vị ca nhi.
Lâm thải phu nhân nói:
Đại nạn ập đến, chẳng ai lo được cho ai. Nữ quyền nhà họ Châu bám lấy chúng ta vốn không có ý tốt, chúng ta cũng không cần khách sáo với bọn họ. Bình thường bọn họ
Tuy máu chảy không ít nhưng không nhiều như có nghĩ, mạch đập của Thối tứ phu nhân rất nhanh song không đến nỗi yếu ớt bất lực, chắc không bị thương đến nội tạng, hy vọng có thể cứu được.
Cách đó không xa chính là thung lũng Dương Vũ.
Trên mặt Thái tử lộ vẻ mừng rỡ, quả nhiên đoạn đường này không có bất cứ trở ngại gì, đến được thung lũng Dương Vũ là gã được bình an rồi.
Tiên sinh quả là tài cao.
Thái tử nhìn về phía Thần tiên sinh đứng bên cạnh mình:
Mọi chuyện đều như tiên sinh dự đoán. Thung lũng Dương Vũ này dễ thủ khó công, chỉ cần canh giữ nghiêm ngặt, ngay cả con
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.