Chương 168: Nhiệt huyết
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1779 chữ
- 2021-12-31 05:19:22
Triệu thị thấy trước mắt tối sầm lại nhưng bà vẫn cố gắng chịu đựng, một dòng máu nóng chảy tràn lồng ngực bà, đó là máu của cả dòng họ8 Triệu thị, dòng máu trung liệt của dòng dõi nhà tướng.
Triệu thị thở hồng hộc đáp:
Lúc bị nhốt trên núi, mẹ đã nhìn thấy cô 3ta, con gái của Trịnh Biện. Sau đó cô ta dẫn binh mã rời đi, để mẹ lại trên núi làm mồi nhử.
Trước khi gả cho phò mã, đã có n9gười nói cho công chúa Hoài Nhu biết về cuộc binh biến Sơn Tây.
Lâm Tự Chân cấu kết với giặc, cô ta cũng là một thiếp thất người Thát Đát.
Thiếp thất của thiếp thất, kẻ không danh không phận cũng muốn vươn lên cao hơn à?
Hu!
việc y cần làm là dụ dỗ quân phản loạn, khiến quân phản loạn dồn hết sức lực vào việc tấn công thành, không phát hiện ra phò mã đang dẫn binh bao vây bọn chúng.
Như vậy mới có thể dệt nên một tấm lưới kín kẽ, to lớn khiến quân phản loạn chẳng còn đường nào chạy thoát. Bên tai vang lên tiếng hàm răng va vào nhau lập cập, Châu Trạch Sênh quay đầu sang nhìn, thấy một cậu
bé mười ba mười bốn tuổi đang đờ ra nhìn thôn dân đẫm máu tươi.
Cậu bé lắc đầu một cách kiên định.
Đi đi.
Châu Trạch Sênh an ủi:
Hôm nay chúng ta phải liều mình, ngày nào đó cháu trưởng thành rồi sẽ liều mình vì những người sau này. Chiến tranh sẽ không kết thúc nhưng chỉ cần tiếp tục thay thế nhau, chúng
ta sẽ không thua.
Mũi tên sượt qua người các thôn dân.
Bọn chúng ở bên dưới, có quân phản loạn tấn công đến dưới tường thành rồi.
Tiếp tục ném đá!
Nhìn thấy thế, Châu Trạch Sênh hét lên ra lệnh. Có thôn dân bị thương, tuy trong lòng y rất lo lắng nhưng không thể làm loạn thế trận vì việc đó được. Phò mã dẫn binh đến vùng lân cận, bây giờ
Máy bắn đá liên tục ném đá ra bên ngoài, Dương thị nhìn thấy người trong thôn mắc câu, chầm chậm nhếch khóe miệng lên. Dù gì Lục Thận Chi cũng chỉ là một vị quan thôi, chỉ có thể đối phó với những chuyện còn
con. Chỉ cần cô ta sử dụng mưu mẹo là có thể đùa bỡn khiến bọn chúng xoay mòng mòng ngay.
Dường như máy bắn đá đã chậm dần. Trong đêm đen có quân phản loạn áp sát vào thôn, nhắm chuẩn thời cơ khởi động liên nó trong tay.
Đại hãn xem trọng công trạng, cô ta đã xâm nhập sâu vào Đại Chu nhưng lại chẳng đạt được bất cứ điều gì, quay về Áo Nhi Đồ Ti chỉ khiến người khác cười nhạo cho. Dương thị đang suy tính, ngay lúc này trong thôn
vang lên một giọng nói vang dội:
Người đến là thiếp của Lâm Tự Chân đúng không?
Ngay sau đó là âm thanh cười ầm lên.
Những lời này như lưỡi dao sắc bén đâm vào tai Dương thị. Thiếp thất không bằng vợ, không được người trong gia tộc thừa nhận thân phận. Thiếp thất của thiếp thất tức là đang mỉa mai dù ở Đại Chu hay Thát Đạt cô
ta và Lâm Tự Chân đều không có địa vị đàng hoàng.
Dương thị siết chặt tay, lũ người này đang muốn chọc tức cô ta, bọn chúng nắm chắc như vậy, cảm thấy cô ta chắc chắn sẽ bị kiểm hãm bên ngoài thôn không thể làm gì được ư? Dù có máy bắn đá thì đã làm sao?
Phập!
Cung tiễn bắn trúng một người dân. Dù gì dân chúng cũng chưa được huấn luyện trong quân đội bao giờ, nhìn thấy cục diện ấy đều đờ đẫn cả ra. Nhiếp Thầm tiến lên trước kéo những người dân đang ngơ ngác nhìn
cảnh ấy lại.
Mời phò mã gia đến đây.
Công chúa Hoài Nhu ra lệnh cho Hoàng ma ma.
Trình Dực nhanh chóng bước đến trước xe ngựa, vén rèm xe ra là thấy Triệu thị ngay.
Mẹ.
Trình Dực gọi.
Phu nhân, bọn chúng đã chuẩn bị trước! Bây giờ đêm tôi không nhìn rõ thứ gì, hay là rút lui trước đợi ngày mai trời sáng rồi suy tính lại sau!
Dương thị thúc ngựa chạy lên trước, nương theo ánh đuốc quan sát tình hình trên thành. Đợi ngày mai trời sáng? Binh biển quan trọng ở thần tốc, đợi quân cứu viện Đại Chu đến rồi thì bọn họ làm gì có cơ hội mở rộng
mưu tính?
Công chúa Hoài Nhu vốn biết rõ Trịnh Biện, lần này đến phủ Thá6i Nguyên thỉnh thoảng lại biết thêm nhiều tin tức, năm xưa Triệu lão tướng quân bị vu cáo hãm hại là do đám người Trịnh Biện âm thầm đ5ổ tội.
Tuy hiện tại Trịnh Biện đã chết nhưng con gái của ông ta và đồng đảng vẫn gây rồi vùng biên cương phía Bắc, bây giờ lại ra tay lần nữa với mẹ và Đại Chu. Thù mới nợ cũ ở ngay trước mắt nên mẹ mới kích động như
vậy.
Bọn... bọn chúng...
Giọng nói Triệu thị run rẩy.
Ánh mắt Trình Dực kiên định:
Mẹ không cần nói nhiều, con biết, bây giờ quân phản loạn đang tấn công thôn sẽ không lường trước được vẫn còn binh mã ở vùng lân cận. Con dẫn người đi bao vây quân phản loạn, cho
dù không thể bắt hết tất cả bọn chúng lại thì cũng phải khiến bọn chúng thiệt hại nặng nề.
sẽ cho người tàn sát hết tất cả những người trong thôn, như vậy mới tạo uy ở biên cương phía Bắc được. Dùng đầu của người Đại Chu đổi lấy công trạng, công bằng biết bao.
Rầm!
Rầm!
Sợ à?
Châu Trạch Sênh hỏi:
Đây chỉ là bắt đầu, đợi lát nữa chúng ta còn phải mở cổng lớn của thôn để liều mạng với lũ phản loạn đó nữa.
Sợ.
Cậu bé trả lời:
Nhưng cháu phải bảo vệ mẹ và em gái.
Châu Trạch Sênh đưa tay xoa đầu cậu bé:
Đi đi, đi giúp mọi người chăm sóc các binh lính bị thương đi.
tướng sĩ ấy.
Bây giờ cuối cùng không cần phải kiêng dè những điều đó nữa, cũng chẳng cần bẩm báo lại với triều đình, hắn có thể dẫn binh mã đánh một trận với quân phản loạn.
Nói dứt lời, Trình Dực quỳ ngay ngắn rồi hành đại lễ với Triệu thị, sau khi đứng dậy hắn chẳng nói thêm lời nào nữa, quay đầu sải bước rời đi. Triệu thị trông theo bóng lưng con trai, đôi mắt lại hoa lên, dường như bà
Đôi mắt Triệu thị ửng đỏ, ngân ngấn nước nhưng lại cố gắng không chịu rơi xuống, bà theo bản năng nuốt xuống như muốn dòng nước mắt mặn chát chảy ngược vào bụng.
Mười hai năm rồi,
Trình Dực nói:
cuối cùng con đã có thể thực hiện một số việc cho các tướng sĩ hy sinh vì tổ quốc năm xưa một cách quang minh chính đại rồi.
Không cần vụng trộm, lén lút giống như đang làm một việc bẩn thỉu xấu xa, sống chẳng có mục đích nữa. Mỗi lần làm những việc ấy hắn luôn cảm thấy bản thân đang bôi trơ trát trấu lên mặt ông ngoại và những
Dương thị rút thanh đạo trong tay ra:
Dọn sạch đá trên mặt đất, lập tức công thành, sau khi vào thành giết chết hết tất cả không phân biệt gái trai già trẻ, để cho bọn chúng biết hậu quả của việc chống cự?
Binh mẽ của Dương thị thuận lợi tiếp cận thôn, lần này hình như máy bắn đá không còn có ích nữa, nụ cười vừa chớm nở trên gương mặt Dương thị thì cô ta lại nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến.
Dương thị cau mày, hình như tiếng vó ngựa đến từ phía sau lưng cô ta.
Là binh mã của ai? Dương thị đang ngập ngừng thì cổng lớn thôn cách đó không xa chầm chậm mở ra, ngay sau đó một tốp nhân mã xông ra từ trong thôn.
Giết chết quân phản loạn!
Giết!
Bên trong thôn có máy bắn đá!
.
Binh mã vừa chuẩn bị tấn công vào thôn, chẳng ngờ lại có nhiều khối đá rạch trời giáng xuống như vậy. Giữa đêm đen không thể nhìn rõ, bọn chúng lại chẳng hề chuẩn bị trước, đối diện với những khối đá gào rít,
chúng chỉ có thể né tránh trong cơn hoảng loạn, đội ngũ tấn công hoảng hốt rút lui.
Không thể ném đá liên tiếp trong chớp mắt được, cho dù bên trong thôn có đủ nhân lực để thay đổi cũng chẳng có nhiều đá đến thế.
Đưa vài người giả vờ tấn công, chắc chắn bọn chúng sẽ mắc câu.
Không cần sợ.
Dương thị tiếp lời:
Ngoài xe bắn đá ra, trong tay bọn chúng không có vũ khí gì khác.
Chỉ cần xông đến trước thôn là thoát khỏi phạm vi tấn công của xe bắn đá. Sau khi tấn công vào trong thôn, cô ta
Như thể đã hiểu, cậu bé hành lễ với Châu Trạch Sênh rồi đi đỡ các thương binh,
Tiếp tục!
Châu Trạch Sênh lại hét lớn.
Thời gian dần trôi, tốc độ của máy bắn đá mỗi lúc một chậm, Dương thị cảm thấy giờ phút mấu chốt đã đến, ném đá chẳng cần suy nghĩ thế này cuối cùng sẽ lâm vào cảnh cùng đường bị lỗi thôi.
đang nhìn thấy cha, trước khi xuất chinh cha cũng kiên định và quyết đoán như thế. Hồi còn bé, bà từng mong sau khi rời khỏi cổng nhà, cha sẽ quay đầu lại nhìn là một cái, nhưng cha chưa bao giờ quay đầu. Bởi vì
chỉ cần mặc quân phục, bước lên ngựa thì chỉ có quyết chí tiến lên.
Lần này nước mắt của Triệu thị không kìm được nữa mà lăn dài.
Tiếng reo hò từ phía trước, phía sau, từ bốn phương tám hướng vọng lại.
Phu nhân, chúng ta trúng kế rồi!
Dương thị nghe thấy người bên cạnh mình hốt hoảng kêu lên.
Giết chết quân phản loạn, an ủi vong linh các tướng sĩ Du Lâm vệ trên trời.
Giết chết quân phản loạn, an ủi vong linh các tướng sĩ Du Lâm vệ trên trời.
Từng tiếng hô vang vọng vào trong thôn. Nghe được những lời này, trưởng thôn chấn động. Có người đang giải oan cho Triệu lão tướng quân và các tướng sĩ ư?
Ha ha ha ha.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.