Chương 169: Kẻ bị bắt chính là người
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2068 chữ
- 2021-12-31 05:19:21
Không thể phân rõ địch ta trong đêm đen nhưng nếu một bên đã bàn bạc, chuẩn bị sẵn đổi sách thì bên còn lại sẽ chỉ có nước r8ơi vào thế bị động mà thôi.
Dương thị nghe người bên cạnh bẩm báo:
Đám người trong thôn không có vũ khí, hơn nữa c3húng không có ngựa nên dễ dàng nhận ra người của chúng ta, còn về binh mã đang bao vây sau lưng chúng ta, chúng
Trình Dực thúc ngựa từng bước lại gần, vẻ mặt nghiêm nghị:
Chúng không nhận công trạng của người được đâu, có điều đầu của ngươi có thể đổi lấy quân công cho tướng sĩ Đại Chu đấy.
Nhiếp Thầm và người trong phường đỡ binh lính bị thương vào phòng, kiểm kê lại số người rồi sau đó vội vàng chạy lên thành lầu để xem tình hình.
Cổ Minh Châu ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thẩm. Nhiếp Thầm nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giống như đột nhiên cô biến thành yêu ma quỷ quái vậy.
Giờ ta đi ngay.
Nhiếp Thầm gần như là tông cửa xông ra.
không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ muốn Châu Châu được vui vẻ.
Bà luôn cho rằng đến khi Châu Châu không còn sợ hãi, không còn tự gò bó bản thân nữa thì con bé mới khỏi hẳn bệnh.
Người trước mắt không biến mất, y cũng không tỉnh lại từ trong mộng.
Đi đi!
Lâm phu nhân dặn dò Dương ma ma:
Ngươi cho người đi tìm thêm vải sạch đi, e rằng tiếp theo sẽ có không ít binh lính bị thương đâu. Rồi đi dặn dò phòng bếp nấu thêm cơm, đừng quên nấu thêm cháo kê đấy.
Có
vài binh lính chỉ có thể ăn cháo lúc này.
Dương thị vừa nghe thấy thì sau lưng ớn lạnh. Lời của Trình Dục vô cùng rõ ràng, mỗi thân phận của hắn đều không cho phép cô ta rời khỏi đây.
Dương thị không thể hiểu nổi. Tại sao công chúa Hoài Nhu và phò mã lại đến đây? Hẳn là chúng phải hộ tống công chúa rời khỏi nơi thị phi này chứ? So với nữ quyền nhà quan lại, quý tộc thi công chúa còn quan
Những binh sĩ này chiến đấu đến cùng với quân phản loạn, không ít người bị thương, có nhiều người còn bị thương rất nặng.
Nhiếp Thầm liên tục đưa binh sĩ bị thương vào trong phòng thì nghe thấy tiếng hét thảm truyền đến. Bà bà bận rộn, tất bật băng bó cho người bị thương còn Liễu Tô lúc này đang khâu vết thương cho một binh sĩ.
Sau khi hắn liên tục chém chết ba người, binh mã của quân phản loạn mới rục rịch lui về sau.
Đột phá vòng vây, xông ra ngoài!
Ánh mắt Lâm phu nhân hướng về Châu Châu đang ở trong góc. Bảo Đồng hướng dẫn Châu Châu làm thuốc, lúc này trông Châu Châu vô cùng nghiêm túc.
Thời gian dài như vậy, bà chỉ có thể lo liệu chuyện trước mắt, không thể quan tâm đến Châu Châu nhưng Châu Châu cũng không làm phiền bà, vẫn luôn yên lặng làm việc.
Cổ Minh Châu thắt chặt vải:
Đợi lát nữa bảo Liễu Tô bôi thuốc cho huynh.
Cô dặn dò lần nữa:
Đừng quên kiểm tra thân phận tướng sĩ vào thôn, bảo người trong phường trông chặt để tránh gian tể của quân phản loạn trà trộn vào, dù sao trong quân phản loạn có rất nhiều kẻ xuất thân từ Vệ
trọng hơn nhiều mà.
Dương thị dẫn theo đám hộ vệ xông về phía trước. Cô ta ở Đại Chu lâu như vậy, làm bao nhiêu việc, không thể bị đánh bại ở một cái thân nhỏ nhoi này được.
Nhiếp Thẩm xông vào bóng đêm rồi đột nhiên vươn tay ra tự tát mình một cái.
Y nhắm mắt rồi lại mở ra. Đến giờ y vẫn chưa dám tin những gìy vừa trải qua ban nãy là thật. Không ngờ Tưởng sư muội lại biến thành Cổ đại tiểu thư.
vậy. Có lẽ tương lai đứa bé này không phải là một người chịu ở yên một chỗ đầu.
Tuy nguy hiểm nhưng kết quả vô cùng tuyệt vời. Họ thắng trận, bắt được quân phản loạn, chẳng lẽ còn có chuyện gì đáng mừng hơn chuyện này sao?
Thắng rồi.
Trên mặt Lâm phu nhân lộ ra nụ cười. Nhìn hộ vệ và dân chúng bị thương, đột nhiên mắt bà nóng lên, sau đó trong lòng cảm thấy hân hoan, giống như đứa nhóc trong bụng bà cũng vui mừng đến khoa tay múa chân
Dương ma ma lập tức đi làm theo. Lâm phu nhân nhìn ra ngoài cửa, hẳn là công chúa sẽ vào thân nhanh thôi.
Nhiếp Thầm bận rộn một hồi lâu, thấy phò mã của công chúa Hoài Nhu dẫn binh mã tiến vào thôn liền thở phào một hơi.
Nhiếp Thầm nhìn tình cảnh trước mắt, y muốn giúp đỡ nhưng không biết nên làm thế nào.
Huynh cũng bị thương rồi, ta xử lý vết thương trên cánh tay cho huynh trước đã.
Khóe miệng Lâm phu nhân hơi nhếch lên. Từ không biết một cái gì cả, đến giờ Châu Châu đã dần có biến chuyển tốt, bà cũng có thể nhận ra được đứa bé này đang từ từ gần gũi với bà hơn. Đừng nhìn ngoài mặt Châu
Châu luôn vui vẻ, cười đùa, không bị thúc ép gì nhưng người làm mẹ như bà có thể nhận ra được thực ra Châu Châu rất yếu ớt, rất sợ hãi, giống như đứa trẻ không nơi nương tựa vậy. Đây chính là nguyên nhân bà
Cô ta vẫn còn rất nhiều việc cần làm.
Yểm hộ ta trở về Áo Nhi Đồ Ti, chắc chắn công lao sau này sẽ có phần của các ngươi!
Dương thì còn chưa hứa hẹn xong thì hộ vệ bên cạnh đã ngã khỏi ngựa. Cô ta nhìn thấy bóng người đang cưỡi ngựa trong bóng tối.
sở mà.
Nhiếp Thầm gật đầu. Y dụi mắt mình bằng mu bàn tay, ngẩn ngơ nhìn Cổ Minh Châu. Y nhìn một lúc, sau đó véo đùi mình.
tác dụng.
Dương ma ma gật đầu.
Phá vòng vây,ra ngoài trước đã.
Dương thị vừa dứt lời, ánh lửa trên tường thành đột nhiên lắc lư lên xuống.
Quân phản loạn nghe thấy có người hô một tiếng:
Giết!
Chúng đang chuẩn bị đáp lại thì đám dân đen đang giằng co với chúng ở phía trước đột nhiên quay đầu chạy đi, loáng một cái đã rút vào trong thôn.
Họ lập kế sách thế nào vậy? Cô ta đuổi theo đám người Lục Thận Chi suốt dọc đường, không phát hiện ra có quân chi viện triều đình đang theo sát đằng sau.
Thân tiên sinh gửi tin đến nói Định Ninh hầu Thôi Trinh không còn ở đây, Ngụy Nguyên Kham và Đào Đạc cũng đi cứu Thái tử, đoàn người hỏi kinh ngoài Lục Thận Chi có thể chủ trì đại cuộc ra thì chỉ có vài hộ vệ
Giờ đây bà càng có thể hiểu được tại sao lão gia lại bất chấp tất cả nguy hiểm để vạch trần vụ án ngựa chiến.
Phu nhân, người nghỉ ngơi một lát đi.
Dương ma ma đỡ Lâm phu nhân sang bên cạnh ngồi.
Dương thị nghe người bên cạnh gào thét. Đám người đó như phát điên vậy.
Kẻ nào?
Dương thị hỏi:
Là quân chi viện từ đâu đến?
Đến giờ đối phương là ai, cô ta cũng không biết.
Châu thất gia đã dặn đi dặn lại họ như vậy.
Nhiếp Thầm hiểu đạo lý chiến sự biến hóa khôn lường trong nháy mắt, họ tuyệt đối không được lơ là.
của Cố gia và Ngụy gia là còn có chút tác dụng, có điều đám hộ vệ ít ỏi kia không phải là đối thủ của cô ta.
Nhưng sao tình cảnh hiện giờ cô ta gặp phải khác với những gì Thần tiên sinh miêu tả vậy?
người kia sẽ phát động tấn công lúc nào.
Bị bao vây tứ phía thế này, bất kể là so sánh về khí thể hay là chiến lực, chúng cũng đều thua.
Cuối cùng Lâm phu nhân đã hiểu được vẻ mặt của lão gia và cha mỗi khi kể lại những trận đánh của tổ phụ rồi.
Có thể bảo vệ dân chúng khỏi giặc ngoại nhiên là điều khiến người ta kiêu ngạo biết bao.
Trả lời Dương thị không phải là người bên cạnh mà là một giọng nói trầm thấp, kiên định ở nơi không xa.
Ta, Trình Dục, con cháu của tướng sĩ tử thủ Du Lâm vệ mười hai năm trước, con trai của Triệu thị bị người bắt cóc, phu quân của công chúa Hoài Nhu mà người muốn bắt làm con tin.
Y phải gửi tin cho Tưởng sư muội để sư muội yên tâm mới được.
Sư muội giỏi y thuật, hẳn là bây giờ muội ấy đang chữa trị cho những binh sĩ bị thương cùng Liễu Tô. Nghĩ đến đây, Nhiếp Thầm đỡ thương binh từ trong tay người dân:
Để ta đưa người đi!
Lúc này Lâm phu nhân đã nhận được tin tức.
Thắng rồi sao?
Quân phản loạn đã bị khống chế rồi.
Trên mặt Nhiếp Thầm nở nụ cười, có điều rất nhanh sau đó hắn đã giấu đi, quay sang dặn dò người bên cạnh:
Trước khi toàn bộ quân phản loạn bị bắt gọn thì không được lơ là, khinh địch đâu đấy.
Rốt cuộc kẻ nào đang giúp đỡ những người này? Chẳng lẽ Ngụy Nguyên Kham đã lường trước được chuyện này nên sắp xếp chu đáo trước rồi?
Dương thị càng nghĩ thì lòng càng loạn.
Dương ma ma nhìn theo ánh mắt của Lâm phu nhân:
Phu nhân bệnh của đại tiểu thư thực sự đã tốt lên rồi.
Suyt!
Lâm phu nhân ra hiệu cho Dương ma ma im lặng:
Đừng làm Châu Châu giật mình, cũng đừng chú ý đến con bé quá.
Bệnh tình của Châu Châu dần dần có biến chuyển tốt, giúp đỡ
quá nhiều có lúc sẽ phản
Cổng thành từ từ mở ra nhưng lần này sẽ không vội vàng đóng lại nữa vì người họ nghênh đón là binh mã của Đại Chu.
Lý trưởng lau đi vết máu, thở một hơi dài. Mười hai năm nay, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy vui sướng thế này.
Nhiếp Thầm nghe thấy giọng nói liền quay đầu. Cô gái lấy miếng vải từ trong hòm thuốc ra, không đợi y phản ứng lại liền quần vải lên cánh tay y.
Băng bó kín kẽ nên rất nhanh sau đó, máu đã ngừng chảy.
Tiếp sau đó, sau lưng chúng vang lên tiếng vó ngựa.
Trình Dực cưỡi ngựa dẫn đầu, trước khi đám quân phản loạn kịp phản ứng gì thì đã chém bay đầu người, máu tươi bắn lên mặt hắn, sau đó hắn giơ cao trường đao trong tay lên.
Phò mã đã bắt được Dương thị rồi!
Có người báo tin, ngay sau đó liền nghe thấy Châu Trạch Sênh nói:
Mở cổng thành, chúng ta đi giúp phò mã giải quyết đám quân phản loạn còn lại một tay.
Cổ Minh Châu thở một hơi rồi sờ mặt mình. Cô đáng sợ thế sao? Không kịp nghĩ ngợi gì, cô lại quay người đi giúp đỡ Liễu Tô.
Nhân lúc hỗn loạn không có ai để ý đến cô, cô phải làm thêm chút chuyện mới được.
Nhiếp Thầm lại tự tát mình thêm một phát nữa.
Lữ Quang vừa mới băng bó vết thương xong ra ngoài thì nhìn thấy Nhiếp Thầm đang tự vả vào mặt mình, hắn không kìm được mà hỏi:
Ngươi đang làm gì vậy?
khô9ng động thủ hẳn là để chờ thời cơ.
Suýt nữa là Dương thí nghiến vỡ răng. Đám binh mã đang cao giọng hô hào kia đan6g đi sát theo sau như hổ rình mồi. Người của cô ta vừa phải đối phó với dân chúng trước mặt lại còn phải lo lắng không biết5 đám
Cô gái cúi đầu, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ, lại giống như có con bướm đậu ở trên ấy.
Nhiếp Thầm không kìm được mà nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời.
Đánh muỗi.
Nhiếp Thầm lại chạy trối chết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.