• 10,719

Chương 170: Ân nhân


Ngựa xe của công chúa Hoài Nhu vừa vào trong thôn là Lâm phu nhân lập tức dẫn theo người đỡ Triệu thị xuống xe, đưa vào phòng nghỉ ngơi.

Đ8ại khái là do Trình Dực thắng trận nên trông tinh thần của Triệu thị rất tốt. Bà vẫn còn cố gắng cảm ơn Lâm phu nhân:
Đa tạ phu nhân!


3Người đừng khách sáo.
Lâm phu nhân nhớ trước đây từng gặp Triệu thị trong yến tiệc. Có điều lúc ấy bà đang bận bịu chuyện bệnh tình của Châu Châ9u, dù có tham dự yến tiệc thì cũng rất qua loa, rất ít khi nói
chuyện với nữ quyền nên chỉ lờ mờ cảm thấy Triệu thị vô cùng dịu dàng, trê6n mặt luôn nở nụ cười.
Phùng An Bình cẩn thận suy nghĩ, còn có cơ hội, đợi đến khi Ngụy đại nhân đánh trận trở về, y sẽ đi hối lộ Sơ Cửu.
Ăn lương khô lâu như vậy, ăn cái gì cũng thấy ngon đúng không? Có điều lần này y phải nghĩ kĩ nên lấy thứ gì từ chỗ của Sơ Cửu.
Cổ Minh Châu gật đầu.

Vậy...
Giọng của Bảo Đồng nhẹ hơn một chút:
Ngụy đại nhân với đại tiểu thư...

Hai người xách đèn, thì thầm với nhau.
Cổ Minh Châu không phản bác lại Bảo Đồng. Dù Bành Lương và Triệu thị giả làm phu thê để điều tra vụ án thì ở cạnh nhau sớm chiều, khó tránh việc sẽ nảy sinh tình cảm. Bành Lương đã vô cùng khắc chế trước mặt
thích thôi.

Nàng luôn cảm thấy thẩm mỹ của phụ hoàng mình có vấn đề.
theo đó mà nàng cũng có mẹ. Nàng cũng biết trong lòng phò mã lo lắng điều gì, chàng sợ Trình gia và Quý phi nương nương sẽ gây khó dễ cho Triệu thị, nhưng nàng không sợ, nàng sẽ cùng phò mã đối mặt với những
chuyện ấy.
Trong thôn dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ có hộ vệ đi lại tuần tra.
Bành Lương cẩn thận kiểm tra tình hình xung quanh, lúc ánh mắt lướt qua căn viện Triệu thị đang ở tạm thì ngẩn ngơ một hồi lâu.
trong yến tiệc, phu nhân còn nói Châu Châu thích ăn bánh quế hoa nữa.

Lâm phu nhân không ngờ được Triệu thị lại nhớ rõ như vậy. Triệu thì quả là một người tỉ mỉ, nghĩ vậy, bà càng thêm phần thân thiết với Triệu thị hơn.
Lâm phu nhân nói:
Công chúa còn trẻ như vậy, không đeo băng cài đầu đó cũng vẫn rất đẹp.

Bằng cài đầu là Quý phi nương nương ban thưởng. Công chúa Hoài Nhu nhịn cười, thấp giọng nói:
Ta cũng thấy không đẹp. Thực ra phục sức, trang điểm của phi tần trong cung rất khó coi, chỉ có phụ hoàng mới
Công chúa Hoài Nhu nở nụ cười, hiểm khi ở trong hoàn cảnh thế này mà vẫn có thể nói chuyện thoải mái như vậy. Nàng chỉnh lại tóc mai:
Phu nhân trong ta có phải là rất nhếch nhác không?


Ta lại thấy khá ổn.
Lâm phu nhân nói:
Đẹp hơn rất nhiều so với công chúa ngày thường mặc đồ quy củ ngồi trên cao nhìn xuống.


Ta cho người chuẩn bị đồ cưới, năm sau gả em qua đó.


Đại tiểu thư, nô tỳ sai rồi! Nô tỳ thực sự sai rồi! Đều là tại đại tiểu thư dạy nô tỳ đấy.

Trình gia, Viên gia vẫn luôn thân thiết với Quý phi nương nương, khó có thể chắc chắn rằng Quý phi nương nương sẽ không gây khó dễ.
Chỉ đành mong Quý phi nương nương không dám nhúng tay vào vụ án binh biến Sơn Tây. Dù sao Thái tử cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm trong vụ án ở phủ Thái Nguyên, nay Thái tử lại không rõ tung
Lâm phu nhân cười nói:
Đợi phu nhân khỏe lên, chúng ta lại nói chuyện tiếp.

Giờ Triệu thị cần nghỉ ngơi, không thể hao tốn quá nhiều sức lực.
Ánh mắt Triệu thị rơi xuống cô gái đứng cạnh Lâm phu nhân:
Châu Châu đã lớn thế này rồi ư?

Lâm phu nhân ngạc nhiên:
Người còn nhớ Châu Châu ư?

Công chúa Hoài Nhu kéo tay Lâm phu nhân:
Phu nhân là ân nhân của ta và phò mã.

Lâm phu nhân cười nói:
Công chúa đến thôn cứu chúng ta, vậy công chúa và phò mã cũng là ân nhân của chúng ta.

Sau khi ông ta rời đi, Cổ Minh Châu và Bảo Đồng mới tiếp tục đi ra ngoài.
Bảo Đồng thấp giọng nói:
Tiểu thư, người nói xem có phải là Bành Lương thích Triệu phu nhân không?

Cổ Minh Châu dừng bước,
ùm
một tiếng:
Ngụy đại nhân không như người thường.
Cô không tìm ra lý do nào thích hợp hơn, tình huống lúc ấy của Ngụy đại nhân quả thật là không bình thường.
Bảo Đồng đột nhiên tỏ ngộ:
Thì ra là vậy!

Những chuyện này ngày thường nữ quyến không dám bàn luận, có điều sau khi trải qua nguy hiểm ngày hôm ngay, dường như những chuyện này lại chẳng đáng là gì.
Lâm phu nhân cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Triệu thị gật đầu cười nói:
Nhớ chứ. Hồi nhỏ Châu Châu đổ bệnh, phu nhân cho mời thầy thuốc khắp nơi về, lại còn đặt tên cho đứa bé là Minh Châu với ngụ ý là
viên ngọc quý trên tay. Ta có nói chuyện đôi câu với
phu nhân
Công chúa Hoài Nhu đến trước mặt Lâm phu nhân rồi lập tức nhún người hành lễ:
Hôm nay chúng ta có thể thoát được nguy hiểm, phò mã và ta đoàn tụ được với mẹ cũng đều nhờ sự giúp đỡ của phu nhân.

Lâm phu nhân vội vàng nói:
Đều là công lao của phò mã gia và công chúa cả, sao có thể tính cho ta được?

Công chúa Hoài Nhu cong môi, làm việc mình thích quả thật là thoải mái. Bây giờ nàng muốn làm những chuyện mà trước đây nàng không dám làm.
Tuy đã thắng trận nhưng còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Lâm phu nhân lại chạy đôn đáo giúp đỡ một giờ nữa mới được nằm lên giường nghỉ ngơi.
Thứ nữ của Trịnh Biện không ngờ được trong chớp mắt mình đã trở thành phạm nhân. Có điều, cô ta bôn ba ở bên ngoài bao năm nay, trải qua không ít gian khổ, không đến nỗi bị đả kích đến không gượng dậy được.
Cô ta yên lặng ngồi dưới đất, chắc hẳn là đang đợi Lâm Tự Chân đến cứu mình.
Phùng An Bình nhìn một lượt các phạm nhân, trở về phòng liên thấy bát mì nóng hổi mà phòng bếp đưa đến, lúc này y không nhịn được mà lệ nóng quanh tròng.
Chắc chắn là Lâm phu nhân sai người mang đến rồi. Lâm phu nhân biết y vất vả nên mang đồ ăn đến choy.
tích, rốt cuộc thế nào chẳng ai biết được. Bây giờ Quý phi có rất nhiều chuyện cần giải quyết mà chuyện nào cũng vô cùng cấp bách.

Phu nhân.

Mười hai năm rồi, Triệu thị già đi không ít, trên mặt hiện rõ vẻ khắc khổ. Có điều, tuy rằng dung mạo bà không còn5 chói lóa như ngày xưa nữa nhưng việc một lòng kêu oan cho cha lại càng khiến người ta kính phục
hơn bội phần.
Liễu Tô lau tay rồi tiến lên bắt mạch cho Triệu thị, sau đó ra phòng ngoài kê đơn. Cổ Minh Châu không vội vàng hỏi. Sắc mặt Triệu thị đen sạm, môi trắng bệch, đây là triệu chứng của khí hư, huyết hư, uống thuốc
để bồi bổ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là ăn chút cơm rau đạm bạc, nghỉ ngơi đầy đủ.
mọi người rồi nhưng chân tình sẽ chẳng bao giờ có thể che giấu được cả.
Bảo Đồng nói tiếp:
Đại tiểu thư từng nói mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều rất quan trọng.

Hai người nói chuyện xong, Lâm phu nhân vỗ tay công chúa Hoài Nhu:
Công chúa mau đi lo liệu nốt mọi chuyện đi. Đợi khi nào rảnh rỗi, chúng ta lại nói chuyện tiếp với nhau.

Công chúa Hoài Nhu gật đầu:
Ta cũng đang muốn đi giúp đỡ, ngài mai phu nhân dạy ta nhé.

Cổ Minh Châu cảm thấy phải nói rõ ràng chuyện này với Bảo Đồng:
Người bình thường đương nhiên là vậy nhưng Ngụy đại nhân thì khác, sau này đừng nghĩ đến chuyện này nữa.


Tại sao lại khác ạ?


Em biết cái gì?


Nô tỳ nhìn thấy rõ ràng luôn.

Lâm phu nhân dẫn Châu Châu ra khỏi phòng, không nhịn được mà thở dài. Triệu thị còn sống là một chuyện tốt với Trình phò mã. Giờ mẹ con họ vui vẻ, đầm ấm đoàn tụ với nhau nhưng không biết sau khi về kinh thì
sẽ thế nào. Trình gia đã có chủ mẫu mới từ lâu. Khi phò mã thành thân với công chúa, mẹ kể là Viên thị còn được phong làm các mệnh. Không biết Trình gia sẽ giải quyết chuyện này thế nào, liệu có đón Triệu thị về
Trình phủ hay không?
Mà cho dù Triệu thị không muốn về Trình gia, chỉ muốn yên ổn sống cùng với con trai, con dâu thì e cũng rất khó.

Châu Chấu thế nào rồi?
Lâm phu nhân không quên hỏi chuyện con gái.
Dương ma ma nói:
Bảo Đồng đến nói đại tiểu thư đã đi ngủ từ lâu rồi ạ.

Trời sáng rồi.
Cổ Minh Châu dậy sớm thay y phục, lại dẫn theo Bảo Đồng đến thôn.

Được.

Công chúa Hoài Nhu nhìn hai mẹ con Lâm phu nhân và Cổ Minh Châu dần dần khuất bóng. Đột nhiên nàng vừa yêu quý, vừa ngưỡng mộ Cổ đại tiểu thư. Nàng mất mẹ từ nhỏ, may mà tìm được mẹ của phò mã gia rồi,
Cầm đũa lên, Phùng An Bình ngửi thấy mùi mỳ liền không kìm được mà thở dài. Tiếc rằng Sơ Cửu không có ở đây, nếu không, có thể chia một nửa bát mỳ cho Sơ Cửu rồi. Trong đêm lạnh giá thế này, nửa bát mỳ còn
quý hơn cả vàng đấy.
Công chúa Hoài Nhu trước đây giống một con rồi giật dây bằng gỗ, bây giờ nàng mới giống một con người có máu thịt.
Công chúa Hoài Nhu gật đầu:
Ta cũng cảm thấy như vậy. Lần này trở về, ta sẽ không như ngày xưa nữa.

Vậy thì tốt. Lâm phu nhân yên tâm, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ.
Cổ Minh Châu nhẹ nhàng chuồn ra khỏi viện, đầu tiên là bàn bạc với Liễu Tô về số thảo dược ngày mai cần chuẩn bị, rồi sau đó đến nơi giam giữ quân phản loạn và Dương thị.
Hộ vệ Cổ gia đã quen với việc Cổ đại tiểu thư chạy lung khắp nơi nhưng họ vẫn đi sát theo để khuyên đại tiểu thư rời khỏi đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.