Chương 171: Đoàn tụ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1718 chữ
- 2021-12-31 05:19:17
Сổ Minh Châu nhìn bóng hình cha cưỡi ngựa chạy nhanh về phía mình mà trong lòng vui như trẩy hội. Cô sớm lường được sau khi nhận được tin, cha sẽ đ8ến đón cô và mẹ, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
Hoài Viễn hầu Cổ Sung Nghĩa đã nhìn thấy thôn từ xa, đang định quất ngựa chạy đến dướ3i chân thành hỏi thăm thì thấy một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện, sau đó vẫy tay liên tục, giọng của Châu Châu từ xa
Ông viết tin bảo nhị đệ trong tộc đưa phu nhân và Châu Châu đến Lâm gia ở Thiểm Tây để tránh sóng gió, nếu ông ta xảy ra chuyện bất trắc thì người duy nhất ông có thể tin tưởng được cũng chỉ có nhạc phụ mà thôi.
Không ngờ vụ án này lại có manh mối nhanh như vậy, Ngụy Nguyên Kham tra ra được chứng cứ, bắt Hàn Ngọc lại.
Vừa định khom gối thì cánh tay đã được đỡ lấy.
Khuôn mặt Lâm phu nhân đỏ bừng, vội vàng tránh bàn tay của Cố Sùng Nghĩa. Bao nhiêu người ở đây thế này, bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.
Bảo Đồng!
Lâm phu nhân dặn dò:
Mau bảo Liễu Tô đến đây.
Bảo Đồng đáp một tiếng, Cổ Minh Châu cũng theo đó mà chạy ra ngoài.
Cổ Minh Châu bỏ tay khỏi cằm. Xem ra cha chuẩn bị giở ba trò cũ rích kia ra rồi. Đi lâu như vậy mà cha chẳng tiến bộ gì cả. Cô ở bên cạnh xem năm năm rồi, quả thật là không có gì đáng để nhìn.
Ánh mắt Cổ Minh Châu rơi xuống cánh tay phải của cha, bên trên được bằng bó bằng vải. Cha bị thương ư?
Cổng thôn mở ra, đoàn người Cố Sùng Nghĩa cưỡi ngựa đi vào trong.
Cổ Minh Châu nhấc váy chạy nhanh xuống thành:
Cha, con ở đây!
Cổ Sùng Nghĩa tung người xuống ngựa, bước lên mấy bước, đón lấy cô bé đang nhào vào lòng ông.
Được rồi.
Sao Lâm phu nhân có thể để Hoài Viễn hầu đến phòng bếp đổ trà được? Làm vậy chẳng phải là tự bêu xấu mình trước người khác sao? Suy cho cùng thì người của mình mình phải bảo vệ rồi.
Dương ma ma:
Hầu gia và phu nhân hãy vào phòng nói chuyện, nô tỳ dẫn hạ nhân đi làm việc.
Lâm phu nhân vừa định vào phòng thì đột nhiên nhớ ra một chuyện:
Hầu gia còn chưa đi gặp công chúa Hoài Nhu, phò mã và quan viên của phủ Thái Nguyên đúng không?
Cổ Sung Nghĩa bước nhanh đến trước mặt Lâm phu nhân, nhìn thấy bụng bầu của bà, ông áy náy nói:
Phu nhân, khoảng thời gian này khiến bà phải chịu khổ rồi.
Lâm phu nhân nhìn Cố Sùng Nghĩa, định hành lễ như mọi ngày:
Hầu gia.
Cha, đi tìm mẹ đi.
Cổ Minh Châu kéo tay cha chạy. Chắc chắn mẹ nhìn thấy cha sẽ rất vui. Giờ ở đây có cha, mẹ có thể yên tâm dưỡng thai rồi. Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của cha ban nãy, chắc hẳn khoảng thời gian tới cha sẽ ở bên chăm
Lâm phu nhân lại như không hiểu tâm tư của Hầu gia:
Hầu gia sai ở đâu? Là thiếp đưa Châu Châu vào chốn nguy hiểm. Nếu biết chuyện từ sớm thì thiếp đã đồng ý với Hầu gia đến Thiểm Tây rồi.
Thấy Lâm phu nhân nhấp một ngụm trà, Cổ Sùng Nghĩa lập tức hỏi:
Có nóng không?
truyền đến.
9Cha, cha!
Lâm phu nhân vừa nhìn thì sắc mặt thay đổi:
Hầu gia, ngài bị thương sao? Có phải là gặp quân phản loạn trên đường không? Bị thương thế nào?
Cổ Minh Châu nhìn kĩ, miếng vải trên tay cha không cuốn nhiều vòng, có thể thấy là vết thương không nặng. Thương nặng thì để Liễu Tô đến chữa, còn vết thương nhỏ thì để lại cho mẹ thôi!
Mắt Cổ Sùng Nghĩa nóng lên, lại thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Là Hẩu gia của chúng ta!
Đúng thật là Hẩu gia rồi!
Mũi Lâm phu nhân bắt đầu cay cay. Đột nhiên có một chỗ dựa khiến bà nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải, suýt nữa là mừng đến phát khóc trước mặt mọi người.
Lát nói sau.
Cố Sùng Nghĩa còn chưa hiểu rõ tình hình của vợ con, lại chưa xin lỗi đàng hoàng, làm gì có tâm trạng đi xử lý những chuyện kia? Vì vạch trần vụ án ngựa chiến mà đến vợ con ông cũng không thể chăm
sóc được, đây cũng coi như là đã làm trọn chức trách của mình. Còn về phần lễ nghi không quan trọng kia, có làm theo hay không cũng chẳng sao cả.
Bảo Đồng lập tức nói:
Phu nhân đang ở trong thôn, mọi người đều bình an vô sự ạ.
Trên mặt Cổ Sùng Nghĩa lộ ra nụ cười. Trên đường đến đây không biết ông đã hối hận đến nhường nào. Sớm biết thế này thì ông không nên để lại vợ con ở lại Sơn Tây.
cân đo đong đếm kỹ càng, ở lại trong thời gian dài thì sẽ không đủ lương thảo để dùng.
Phu nhân, Hầu gia đến rồi.
Quản sự Cổ gia vào bẩm báo.
Má Lâm phu nhân đỏ bừng, Cổ Sùng Nghĩa lại không biết ngượng mà nói:
Châu Châu nếm thử xem trà cha pha có ngon hay không?
Đàn ông đúng là biết lừa người khác.
Quan viên trong Hành Thái Bộc tự vốn đã đồng ý bắt tay với ông cùng vạch trần chuyện này ai ngờ đột nhiên lại tự ôm tội vào người rồi tự sát, chắc hẳn là đã bị uy hiếp. Chuyện này liên quan đến Thái tử, tình thể
thay đổi trong nháy mắt, nếu bè lũ Quý phi ra tay thì rất nhanh có thể cắn ngược trở lại, khiến ông gánh tội buôn lậu ngựa chiến.
Cổ Minh Châu nhấp một ngụm, không định làm đồng lõa, chân thành lắc đầu:
Không ngon.
Bình thường Cố Sùng Nghĩa cũng không nể nang con gái mình, ông nhấc ấm trà lên:
Vậy cha đi pha ấm mới.
Có điều bây giờ Châu Châu ngồi trên ghế đẩu đung đưa chân, ôm má chống cằm nhìn ông và phu nhân giống như không định rời mắt đi dù chỉ một giây vậy.
Sao hôm nay Châu Châu lại không hợp tác, như là cố ý muốn chê cười ông thế? Lúc này trong lòng Cổ Sùng Nghĩa hơi hoảng loạn.
Cổ Minh Châu ngồi trên ghế, nhìn người cha oai phong lẫm liệt của mình từ khi bước chân vào phòng, tư thái uy vũ giống như giảm đi một nửa, khom lưng uốn gối như là có thể quỳ xuống xin lỗi bất cứ lúc nào vậy.
Cha cũng nên nhận lỗi, ở bên ngoài giá điện giả ngốc thì thôi, lại còn giấu cô và mẹ nữa.
Đều là lỗi của ta.
Cổ Minh Châu nhìn cha cẩn thận rót trà, khom lưng nịnh bợ mẹ.
Suốt từ nay vẫn chìm đắm trong niềm vui đoàn tụ nên cô không để ý đến.
Cha, tay!
Cổ Minh Châu vươn tay chỉ.
Trong phút chốc Lâm phu nhân chưa kịp phản ứng lại, một lúc lâu sau, bà mới ngẩng đầu lên hỏi:
Ngươi nói ai cơ?
Hầu gia... là Hầu gia của chúng ta.
sóc cẩn thận mẹ để tỏ lòng đây.
Khi hai cha con chạy vào viện thì Lâm phu nhân đang sắp xếp việc ăn mặc của tướng sĩvà dân làng với bà bà. Tuy thôn không rộng nhưng dân chúng xung quanh, lại thêm một lượng lớn binh lính đến nữa, nếu không
Quản sự vừa dứt lời liền nghe thấy giọng của Cổ Minh Châu từ xa:
Mẹ ơi, mẹ ơi!
Lâm phu nhân bước lên mấy bước thì thấy bóng người cao lớn, mệt mỏi do đi đường xa ở đằng sau Châu Châu.
Nhìn thấy thế tử thay đổi thái độ, Cố Sùng Nghĩa muốn rèn sắt khi còn nóng, đang chuẩn bị tránh con gái một lúc, công phu của ông không tồi...
Dù sao cái chuyện quỳ xuống xin lỗi này mấy năm nay ông làm rất thành thạo, phẩy tay một cái là xong.
Biết rõ rồi còn hỏi. Lâm phu nhân không muốn trả lời.
Cổ Minh Châu đứng dậy đi tới, nói:
Để con nếm thử giúp mẹ.
Nói cho cùng thì vẫn là ông chưa suy xét thấu đáo.
Cổ Sùng Nghĩa đang suy nghĩ thì cảm thấy tay bị Châu Châu nắm lấy.
Bảo Đồng hồ lên một tiếng,6 hộ vệ Cố gia cũng nhìn thấy rõ ràng.
Mau, mở cổng ra!
Cha sai rồi.
Cố Sùng Nghĩa xin lỗi Cổ Minh Châu:
Sau này dù có xảy ra chuyện gì thì cả nhà chúng ta đều ở bên nhau, mãi mãi không xa rời.
Hoàng thượng lệnh ông về kinh báo cáo nhưng thực ra là đã sắp xếp người trong ngoài Hầu phủ âm thầm theo dõi ông.
Châu Châu, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!
Cổ Sùng Nghĩa vươn tay xoa đỉnh đầu Châu Châu, cuối cùng trái tim đang treo ngược của ông đã bình tĩnh lại mấy phần.
Phu nhân đâu?
Cổ Sùng Nghĩa nhìn Bảo Đồng đang đứng bên cạnh,
Cổ Sùng Nghĩa đỡ vợ, dắt con gái vào phòng.
Ma ma quản sự và Bảo Đồng thấy vậy thì nhanh chóng lui xuống.
Phu nhân.
Cổ Sùng Nghĩa thấy vậy thì đôi chân lão luyện chùng xuống, sau đó ôm chặt eo vợ mình:
Vết thương của ta không sao, chỉ cần thấy nàng và Châu Châu vẫn bình an vô sự là ta yên tâm rồi.
Lâm phu nhân vốn không định để ý đến lời này, có điều sau khi cân nhắc kỹ, bà mở lời:
Thiếp hiểu tình cảnh của Hầu gia. Những năm qua vì thiếp và Châu Châu, Hầu gia và trưởng bối Cổ gia luôn bằng mặt mà không
bằng lòng với nhau. Bình thường cũng đều là Hầu gia che mưa chắn gió cho mẹ con thiếp, thiếp cũng thực sự muốn giúp đỡ Hầu gia. Phu thê vốn phải cùng chung hoạn nạn, chỉ là có chuyện thiếp phải trách Hẩu gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.