• 10,719

Chương 172: Sủng ái


Cổ Sùng Nghĩa thấy phu nhân chuẩn bị giận dỗi thì vội vàng giải thích:
Đâu có, đâu có, ta nào có lén qua lại với nhà họ8 Ngụy đâu!
Nói vậy rồi mà sắc mặt phu nhân vẫn không giãn ra chút nào.

Cổ Sùng Nghĩa vội vàng đứng dậy đỡ Lâm 3phu nhân ngồi xuống ghế, còn mình thì khom người cúi xuống ngang với phu nhân, bốn mắt nhìn nhau, khẳng định chắc như đ9inh đóng cột:
Trước đây không có, hiện giờ
không có, sau này cũng sẽ không có, phu nhân thấy vậy đã được chưa?6

Lâm phu nhân biết Cố Sùng Nghĩa đang dỗ bà, không nhịn được mà phì cười, sau đó lại xị mặt ra:
Thiếp đang ng5hiêm túc hỏi chuyện Hầu gia đấy, Hầu gia trả lời tử tế có được không?

trọng, chỉ sợ ngày nào đó đại họa rơi xuống đầu. Nhà họ Ngụy và nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương là cái đinh trong mắt đắng của Quý phi, cũng là tâm bệnh của Hoàng thượng, ta nào dám lén lút qua lại với
nhà họ Ngụy chứ?

Cổ Sung Nghĩa trở nên trầm ngâm, nhà họ Ngụy muốn lôi kéo ông ư? Cho nên Ngụy nhị lão gia mới tới chỗ ông nghe ngóng tin tức, giống như thể ông giấu một bảo vật gì đó bị nhà họ Ngụy nhắm đến vậy.
Thế thì không ổn rồi!
Cổ Minh Châu giơ tay lên trước mặt Cổ Sung Nghĩa:
Cho cha này.

Cố Sùng Nghĩa cầm lấy chùm hoa quế ngát hương cài lên tại Châu Châu, sau đó hài lòng gật đầu, Châu Châu của ông chính là xinh đẹp như thế đó.
Lâm phu nhân nhìn thấy Cố Sùng Nghĩa chuẩn bị đi:
Vết thương của Hẩu gia còn chưa băng bó xong mà.


Đã ổn rồi.
Cổ Sung Nghĩa mỉm cười nhìn Lâm phu nhân:
Vết thương rất nông, không cần phải xử lý thêm đâu.

Cổ Minh Châu không kìm được mỉm cười, ở trong lòng cha mẹ, cô mãi chỉ là một đứa trẻ hai ba tuổi.
Cổ Minh Châu duỗi tay hái bông hoa quế thơm ngát. Lúc này Cố Sùng Nghĩa mới đặt Châu Châu xuống.
phải lo sợ, cho dù giả sử sau này nhà họ Ngụy muốn ông trả lại phần ân tình này, ông cũng sẽ không vì vậy mà bước vào cuộc chiến tranh giành quyền lực.
Ân tình thì cũng có phải có nguyên tắc của mình.
có chuyện gì phải phiền lòng nữa cả.

Phu nhân yên tâm.
Cố Sùng Nghĩa nói:
mấy chuyện này cứ giao cho vi phu xử lý, mọi người cùng ở trong triều, phần ân tình này ta sẽ nghĩ cách trả lại, sẽ không để phu nhân phải khó xử đâu.

Nếu là trước đây thì Lâm phu nhân sẽ tin, nhưng giờ thì...
Lâm phu nhân nói:
Lá gan Hầu gia đầu có nhỏ, bắt đầu từ kinh thành thái bộc tự, đến sơn tây hành thái bộc tự, trong lòng đều có tính toán cả, nếu không phải nhờ Hầu gia thì sao có thể phá được án ngựa chiến
Hầu gia lúc nào cũng bất ngờ đùa nghịch như thế này, khiến người khác giận cũng không được mà cười cũng không xong.
Cổ Sùng Nghĩa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:
Mấy năm nay Hoàng thượng không ngừng thu hồi binh quyền của phiên vương và quý tộc, đám trọng thần như chúng ta bình thường làm việc đều phải hết sức cẩn
Cổ Minh Châu nghịch ngợm cũng muốn cài bông hoa còn lại trong tay lên đầu cha.
Cổ Sung Nghĩa cúi đầu xuống, đóa hoa trong tay Cổ Minh Châu trượt vào giữa mái tóc ông.
Bà nói không sai chút nào, Châu thất gia, Nhiếp Thầm, Liễu Tô và những hộ vệ kia đều là do Ngụy đại nhân sắp xếp.
Không đợi Cổ Sùng Nghĩa lên tiếng, Lâm phu nhân đã tiếp lời:
Lúc ở phủ Thái Nguyên, Ngụy đại nhân cũng vô cùng săn sóc, tin Thái tử gia tới Thái Nguyên cũng là do Ngụy đại nhân nói cho thiếp biết.

Vệ sở gần đó loạn cào cào, trên đường ống tới đây còn gặp cả binh mã đang chuẩn bị đầu hàng quân phản loạn, tuy hiện giờ trong thôn yên tĩnh nhưng quân phản loạn có thể lại tấn công bất cứ lúc nào. Ông còn phải
hỏi thăm tung tích của Thái tử và Ngụy Nguyên Kham rốt cuộc đã đi đâu, nếu ông đã tới thì cũng phải nghĩ cách ổn định cục diện, trước khi viện binh của triều đình tới thì biên cương phía Bắc không được phép loạn.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Thầm oán giận nhìn về phía Liễu Tô, rõ ràng Liễu Tô cái gì cũng biết nhưng lại không chịu nói với y, đã vậy thì đừng có trách y âm thầm xuống tay báo thù.
Liễu Tô đi từ trong phòng ra thì chợt ngửi thấy một mùi tanh xốc tới, hắn ta nhíu mày chun mũi lại.
Hoài Viễn hầu nói thì nói vậy nhưng chân vẫn rất thành thật, đứng đó đợi phu nhân nhà mình đi lấy dây vải băng bó lại vết thương cho.
Băng bó đâu vào đấy xong, Hoài Viễn hầu còn không kịp thay quần áo, lại đỡ Lâm phu nhân ngồi xuống ghế, xoa cái bụng nhô lên của bà, lúc này mới sải bước bước ra ngoài.
Nhiếp Thầm thở phào, cũng may không phải là Hoài Viễn hầu gia, nếu ngài ấy mà là Trưởng lão gia thì...
Y tự mình làm chủ nhận hộ Hầu gia bao nhiêu là con trai nuôi, cảnh tượng này, không dám nghĩ tới, Hầu gia đầu có cần bọn họ phụng dưỡng.
Liễu Tô nhìn Nhiếp Thẩm bằng vẻ mặt nghi ngờ.
Trong mắt Nhiếp Thầm dường như có chút mong chờ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên như không của Liễu Tô thì giống như bị giội cho một gáo nước lạnh. Lẽ nào Hoài Viễn hầu không phải là Trưởng lão gia ư?
Lâm phu nhân nói:
Người trong nhà chúng ta đều ở đây cả, lão gia nói không hề qua lại với nhà họ Ngụy, thiếp và Châu Châu càng không có khả năng, vậy rốt cuộc nhà họ Ngụy đối đãi với chúng ta như vậy là có mưu
đồ gì?

Liễu Tô không lên tiếng.

Hoài Viễn hầu.
Nhiếp Thầm lặp lại lần nữa.

Hái đi, hái đi nào.

Giọng nói yêu chiều của cha truyền tới.

Châu Châu ngoan, đi chơi với mẹ đi.
Cố Sùng Nghĩa xoa đầu con gái, không hề để ý đến bông hoa quế vướng trong tóc, cứ thế đem theo bông hoa nghênh ngang rời đi.
Bảo Đồng từ lâu đã chẳng còn lấy làm lạ nữa, Đại Chu có không ít quan lại quý tộc, nhưng tính cách giống như Hầu gia thì chỉ có một mà thôi.
Cố Sùng Nghĩa nhỏ giọng nói:
Còn không phải là bị ép vào đường cùng à? Cũng không thể cứ giương mắt nhìn Đại Chu tiếp tục như vậy, lỡ như biên cương phía Bắc thật sự xảy ra chiến loạn, chịu khổ chẳng phải cũng
chỉ có bách tính thôi ư? Tuy ta cũng muốn tránh rước họa vào thân nhưng dù sao cũng là quan lại quý tộc, nhận bổng lộc rồi chẳng lẽ lại không làm việc.

Lâm phu nhân nói xong ngước mắt nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Nếu không phải có giao tình thì sao nhà họ Ngụy phải làm như vậy?

Biểu cảm của Cổ Sùng Nghĩa dần trở nên kinh ngạc.
Xem ra con đường sau này không dễ đi, Cổ Sùng Nghĩa mím môi, nhưng mà lúc quyết định vạch trần án ngựa chiến ông cũng đã có dự liệu từ trước. Sau vụ án này thì cục diện chắc chắn sẽ có thay đổi, ông có muốn
tiếp tục làm một quý tộc ăn chơi lụn bại cũng không còn dễ dàng nữa. Cũng may là danh tiếng của nhà họ Ngụy trước nay không tệ, mấy năm nay làm việc trong triều chính trực công minh, không đến mức khiến ông
Không ổn nhất là hình như bọn họ đã nợ ân tình của nhà họ Ngụy.
Cổ Sùng Nghĩa bắt đầu cảm thấy bất an, có lẽ mấy chiêu trò giả ngơ giả ngốc của ông đã bị nhìn thấu rồi, tuy nhà họ Ngụy không vạch trần nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ.
Lâm phu nhân nhìn ra bên ngoài:
Hầu gia không thấy bên ngoài phần lớn là hộ vệ của nhà họ Ngụy à? Nếu không nhờ có người nhà họ Ngụy bảo vệ thì số người ít ỏi thiếp đem theo đâu có đủ dùng. Có thể bình yên vô
sự tới được đây cũng đều nhờ người nhà họ Ngụy giúp đỡ.

họ, đúng là một niềm vui bất ngờ.
Cổ Minh Châu nghe thấy Bảo Đồng gọi một tiếng:
Hầu gia.
Đang định quay đầu nhìn cha thì cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cha đã bế cô lên rồi.
Lâm phu nhân phát hiện nói về đấu võ miệng thì mình mãi mãi cũng không bì kịp Hẩu gia, bất kể nói cái gì cũng đều bị Hầu gia vặn ngược trở lại.
Cổ Sùng Nghĩa ngẫm nghĩ:
Mà sao đột nhiên phu nhân lại hỏi ta về nhà họ Ngụy?

Lâm phu nhân nghe thấy vậy cũng yên tâm đi nhiều, nhưng bà không khỏi lại nhớ đến chuyện Ngụy đại nhân từng làm cho Châu Chấu, chuyện này có nên nói với Hầu gia không đây?
Lâm phu nhân nhíu mày, trước mắt vẫn còn chuyện cấp thiết hơn:
Hiện giờ xem ra Lâm Tự Chân mưu phản là chuyện chắc chắn rồi, hôm qua phò mã gia bắt được một cô gái, là con gái của Trịnh Biện, chỉ e còn là vợ
lẽ của Lâm Tự Chân, cô gái này là gian tế của Thát Đát.

Cổ Sung Nghĩa vừa từ kinh thành tới, những thông tin này ông vẫn còn chưa biết, giờ nghe thấy vậy, phần lớn vẫn chưa hiểu rõ, lúc này mới từ từ suy ngẫm.

Thái tử gia cũng không biết đã đi đâu.
Lâm phu nhân thở ra một tiếng thật dài.
Cố Sùng Nghĩa đứng dậy:
Ta đã tới đây rồi thì những chuyện này phu nhân không cần phải nghĩ ngợi nữa, ta ra bên ngoài xem thử hỏi han tình hình.

Ngoài điều đó ra, chắc nhà họ Ngụy sẽ không đưa ra yêu cầu gì khiến ông khó xử.
Hoài Viễn hầu nghĩ thông những điều này, không khỏi thở phào một hơi, chuyện trên triều đã giải quyết xong, trong nhà chỉ cần kiều thê và viên minh châu ông nâng niu trong lòng bàn tay đều yên ổn, thì ông chẳng
Cổ Minh Châu sợ quấy rầy cha và mẹ nói chuyện nên dẫn Bảo Đông trốn ngoài vườn.
Cô ngẩng đầu nhìn hoa quế trên cây, ngửi từng đợt hương hoa thơm ngát, tâm tình dễ chịu không nói thành lời. Cô còn tưởng phải đợi sau khi hồi kinh cả nhà mới có thể đoàn tụ, không ngờ cha lại tới trước đón bọn

Ngươi đã nghe nói gì chưa? Hoài Viễn hầu gia tới rồi đấy.

Liễu Tô bận rộn cả một đêm, vừa mới nghỉ được một lúc, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đang chuẩn bị đi thăm đám binh lính bị thương thì nghe thấy tiếng Nhiếp Thẩm truyền tới.
nhanh như thế?

Bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc trước Hầu gia ở bên cạnh cha lén lén lút lút bàn chuyện, chắc chắn là có liên quan đến án ngựa chiến này.
Mùi tanh này hình như phát ra từ người hắn ta, nhưng để hắn ta đang mặc rõ ràng là quần áo sạch vừa mới thay xong mà!

Binh mẽ của Lâm Tự Chân nhìn thấy sở Ninh Vũ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.