Chương 173: Xin tha
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1765 chữ
- 2021-12-31 05:19:14
Tướng quân.
Phó tướng bên cạnh Lâm Tự Chân không kiềm chế được:
Hay là chúng ta vào trước thám thính thử xem.
Bên trong sở Ninh8 Vũ không thể không có người, chắc chắn là có người đã tới đây trước bọn họ, chỉnh đốn đám binh mã Vệ sở đợi bọn họ tới.
Ngay từ đ3ầu ông ta đã sắp xếp tay chân ở sở Ninh Vũ, đợi sau khi bọn họ đắc thủ, người của ông ta ở sở Ninh Vũ sẽ gây ra bệnh biến, giết hết tất cả9 những kẻ không nghe theo ông ta phản lại Đại Chu, đợi đến khi ông ta
Ông ta không mắc bẫy mà lựa chọn con đường khác, Ngụy Nguyên Kham sẽ phải thay đổi chiến thuật đột ngột, bị ông ta kìm chân.
Thái tử bị trói ở trên ngựa, lúc trước nhìn thấy cờ nhà họ Ngụy, trong lòng gã không khỏi chùng xuống, gặp tướng lĩnh khác thì gã còn có thể ngạo nghễ mà nói một tiếng: Mặc kệ ta!
Trữ quân bị bắt, để cứu vớt chút thể diện cuối cùng của Đại Chu, gã sẽ bày ra dáng vẻ lẫm liệt thà chết không theo trước mặt người khác, như vậy lúc quay về kinh thành, gã còn có thể giữ được vị trí trữ quân của
Đúng là Tam gia hiếu Lâm Tự Chân, nói Lâm Tự Chấn ở biên cương đánh trận dùng
thiên binh
, đã quen dùng
quỷ kế
chiến thắng, sẽ không trực tiếp công thành, nhìn thấy cờ nhà họ Ngụy tất sẽ đổi hướng.
Quả nhiên là đều nằm trong dự liệu của Tam gia hết.
Lần này Tam gia cũng thật liều mạng, bình định binh loạn ở sở Ninh Vũ ngay trong đêm, trong một đêm đã giết hết phản tướng, thiết kế xong một cái bẫy chờ Lâm Tự Chân tự chui đầu vào.
Ngụy Nguyên Kham chiếm lấy quan ải Ninh Vũ còn không phải là vì muốn cầm chân ông ta, đợi quân tiếp viên của triều đình tới hay sao? Ông ta sẽ không mắc bẫy đâu.
Đi, đi đường vòng!
Lâm Tự Chân quyết đoán ra lệnh.
Sơ Cửu đứng trên tường thành, nhìn Lâm Tự Chân rẽ sang hướng khác, không khỏi liếm liếm môi. Lâm Tự Chân cứ thế mà đi à? Hoàn toàn không có đất cho hắn ta dụng võ.
Một sở Ninh Vũ nhỏ bé, ông ta nào có để tâm, bọn chúng chỉ mới ổn định được một Vệ sở mà thôi. Còn Du Lâm vệ, doanh trì cũ cũng đã bắt đầu khởi binh, trong tay ông ta còn có Thái tử, trên đường đi lên phía Bắc
không ngừng có binh mã tới xin đầu hàng, triều đình muốn dẹp loạn nào có dễ dàng như thế.
Tướng quân, chúng ta phải làm sao đây?
Phó tướng nhỏ giọng nói.
Mấy cái đầu chồng lên nhau đang trợn trừng những đôi mắt không còn ánh sáng, nhìn chằm chằm vào đại quân của Lâm Tự Chân.
Người vứt trường thương xuống dưới đứng sừng sững trên tường thành, khôi giáp trên người lóe lên ánh sáng lạnh.
Lâm Tự Chân chợt nghĩ tới tình cảnh lúc mình đứng ở trên thung lũng Dương Vũ nhìn xuống binh mã của Thái tử, ông ta nhíu mày, không ngờ vào thời khắc then chốt thế này lại có dự cảm như thế.
ngựa đi qua.
Lâm Tự Chân huơ huơ tay, vẫn cho người đi trước dò đường.
Hai khinh kị vừa mới xông ra khỏi đội ngũ thì ngay lập tức trong núi bỗng truyền tới tiếng vó ngựa vang rền, ngay sau đó một nhánh quân xông ra từ cách đó không xa.
Mau lên!
Lâm Tự Chân thúc giục, đợi Ngụy Nguyên Kham hồi thần rồi dẫn binh đuổi theo thì bọn họ đã chiếm được vị trí có lợi trong sơn cốc, lúc này có thể quay đầu lại nghênh địch, Ngụy Nguyên Kham còn đuổi
tới thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Tấn công sở Ninh Vũ, nghĩ ông ta ngu chắc? Ngụy Nguyên Kham đã chuẩn bị xong từ lâu, chiếm được tiến cơ, ông ta cứ vậy mà xông lên thì còn chưa khai chiến đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Vút!
Vút!
.
Vút!
Đáng tiếc, Sơ Cứu chép miệng, Cổ đại tiểu thư không có ở đây, bằng không nhìn thấy dáng vẻ liệu sự như thần của Tam gia, trong lòng chắc phải thêm mấy phần ngưỡng mộ.
Không sao, hắn ta sẽ cho người kế tường tận hết sự uy vũ của Tam gia cho Cổ đại tiểu thư nghe.
Đợi Tam gia giải quyết xong Lâm Tự Chân rồi đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp theo thì định luôn chuyện hôn sự, trong mấy cuốn truyện nhàn rỗi chẳng phải đều viết thế hay sao?
Mũi tên ào ào bắn về phía đám người Lâm Tự Chân.
Dừng tay...
Thái tử nhìn thấy làn mũi tên bay như mưa thì gấp gáp hét lớn:
Bản cũng đang ở đây, mau... dừng cả lại...
Lâm Tự Chân nhìn nhánh quân đang ngăn cản ông ta, người đi đầu chỉ mặc giáp mỏng và đổ hộ vai, lưng đeo ngân thương, tay nắm trường cung, kéo cung bắn tiễn.
Đến lúc ấy Tam gia còn không phải vui như nở hoa.
Sơ Cứu lập tức thu suy nghĩ của mình lại, dặn dò người bên cạnh:
Nhớ cẩn thận, đừng có vì Lâm Tự Chân rời đi mà buông lỏng cảnh giác, nghĩ vớ nghĩ vẩn, cẩn thận Lâm Tự Chân lại quay ngược lại đánh đấy.
Đã rõ.
cũng không muốn nhìn thấy nhà họ Ngụy tới giải cứu.
Thái tử còn đang mơ mơ hồ hổ nghĩ ngợi thì đội ngũ của Lâm Tự Chân lại bất chợt dừng lại lần nữa.
Tiếng chim kêu trong núi rõ ràng đã ít đi rất nhiều, Lâm Tự Chẩn đánh giá kỹ lưỡng xung quanh, ông ta đã quá đa nghi rồi ư? Rõ ràng trinh thám đã nói bên này không có dấu chân ngựa, cũng không nhìn thấy vết tích
Một đội khác theo ta đuổi theo.
Đuổi Lâm Tự Chân chạy về phía trước mới có thể khiến ông ta rơi vào tay Tam gia.
Binh mẽ của Lâm Tự Chân nhanh chóng chạy vào trong núi, đi qua sơn cốc trước mặt, đoạn đường đằng sau cũng sẽ bằng phẳng hơn nhiều.
Mấy năm nay nhà họ Ngụy không còn dẫn binh nữa, nhưng thanh danh ở biên cương phía Bắc thì vẫn còn, nay trên người Ngụy Nguyên Kham không có quan công nhưng chưa chắc đằng sau không có qua lại với
tướng sĩ Vệ sở.
Quả nhiên là khó xơi.
Binh quý thần tốc, bây giờ ông ta phải lập tức đưa Thái tử tới biên cương phía Bắc, không nên đối đầu trực diện với Ngụy Nguyên Kham.
Ai nói ông ta nhất định phải vào quan ải Ninh Vũ nào?
Ông ta có thể đi đường vàng, chỉ còn một nửa quãng đường nữa là tới được doanh trì cũ, ông ta không rảnh giằng co với thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa này ở đây.
Phập
một tiếng vang lên, phó tướng bên cạnh Lâm Tự Chân đã bị bắn trúng.
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục kéo cung bắn tên, cả người như một thanh đao bén nhọn.
Lâm Tự Chân nhíu mày, binh mã bên cạnh lập tức chắn trước mặt ông ta.
mình.
Thái tử nuốt xuống, gã vốn không phải là thật sự không sợ chết, gã nói vậy thì cho dù là tướng lĩnh nào tới cứu gã thì cũng sẽ liều mạng bảo hộ gã chu toàn. Nhưng nhà họ Ngụy thì khác, nhà họ Ngụy tàn độc, từ lâu
đã muốn trừ khử gã, chỉ e gã vừa mới nói dứt lời thì Ngụy Nguyên Kham đã nghĩ cách giết gã luôn, rồi thừa cơ đổ tội lên người Lâm Tự Chân. Cho nên gã thà để Thát Đát ra điều kiện cho phụ hoàng để đổi lấy gã về,
Đột phá hay chạy vòng đường khác? Lâm Tự Chân đang nghĩ ngợi thì chợt thấy lá cờ trên tường thành trải rộng, bên trên viết một chữ
Ngụy
ngay hàng thẳng lối.
Lâm Tự Chân nheo mắt lại, lúc Đại Chu vừa mới dựng nước, nhà họ Ngụy theo Thái tổ chiếm lấy Sơn Tây, bình định biên cương phía Bắc. Nhà họ Ngụy uy phong hiển hách, quân Thát Đát nhìn thấy cờ nhà họ Ngụy
đều sẽ sinh lòng kinh hãi.
tới nơi thì cả sở Ninh Vũ này từ trong ra ngoài đều đã là ng6ười của ông ta rồi.
Từ lúc uy hiếp Thái tử đến giờ ngựa của bọn họ thẳng tiến về phía Tây chưa lúc nào ngơi nghỉ, tuy giữa đường b5ị Đào Đạc của Đông cung chặn lại nhưng cũng không chậm trễ quá lâu.
Cho dù có người thúc ngựa chạy nhanh hơn bọn họ tới sở Ninh Vũ trước thì muốn ổn định cục diện ở đây cũng phải tốn thời gian, bất kể thế nào cũng không thể giống như tình hình trước mắt được.
Ngụy Nguyên Kham, Ngụy Nguyên Kham, đừng... đừng... qua đây!
Thái tử nhìn rõ người tới thì hét lớn.
Lâm Tự Chân cắn răng cười lạnh, thì ra Ngụy Nguyên Kham đang ở đây đợi ông ta. Thằng ranh con này lại âm hiểm như thế, ông ta không tin nhà họ Ngụy lại dám mặc kệ sự sống chết của Thái tử.
Lâm Tự Chân giơ tay ra xách cổ áo Thái tử lên, kéo người Thái tử nằm chắn ngang trước mặt mình:
Ngụy đại nhân, nhìn xem ai đây này...
Đừng hành động khinh suất.
Lâm Tự Chân nói:
Đối phương không đơn giản.
Lâm Tự Chân vừa nói dứt câu thì chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân, trên cổng lầu xuất hiện mấy người, một lá cờ to nghênh mình đón gió, theo sau đó là một cây trường thương bị vứt từ trên cổng lầu xuống
dưới. Trường thương đóng cọc xuống đất, trên thân là mấy cái đầu người chảy máu đầm đìa.
Lâm Tự Chân thò tay nắm lấy cổ họng Thái tử:
Toàn bộ lui xuống hết cho ta, bằng không ta lập tức giết chết Thái tử!
Ngụy Nguyên Kham không hề có ý ngừng lại, vẫn tiếp tục kéo trường cung, nhanh như chớp, lại một mũi tên nữa xé gió lao tới.
Lâm Tự Chân đang định tiếp tục uy hiếp. Mũi tên này của Ngụy Nguyên Kham lại nhắm thẳng vào trán của Thái tử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.