• 10,719

Chương 174: Trả nợ


Lâm Tự Chân nghiến răng giữ chặt người Thái tử, ông ta không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Thái tử vốn là một vũ 8khí sắc bén trong tay ông ta, lúc này lại biến thành cục nợ.

Lâm Tự Chân vừa phải nghênh chiến vừa phải bảo vệ Thái tử, nhấ3t thời cuống quýt tay chân. Hai bên đổi chiến, người yêu thì ta càng mạnh, Ngụy Nguyên Kham một chiêu đắc thủ, nhuệ khí dâng cao, ch9ỉ trong

Xông ra ngoài!
Lâm Tự Chân hét lớn, cứ tiếp tục thế này chỉ e ông ta sẽ phải chết ở đây, bằng mọi giá phải xông được ra ngoài mới có cơ hội vùng dậy.
Mệnh lệnh của Lâm Tự Chân hạ xuống, kỵ binh tinh nhuệ bên cạnh lập tức xông lên, không tiếc dùng mạng mình mở đường. Dù sao Lâm Tự Chân cũng ở biên cương nhiều năm, nuôi dưỡng được không ít tướng
thoát khỏi tay quân phản loạn, nhưng hiện giờ gã lại không muốn đi nữa, gã muốn ở lại đây.
Lâm Tự Chân sẽ không giết gã nhưng Ngụy Nguyên Kham thì chưa chắc. Ban nãy Thái tử đã nhìn thấy rất rõ, Ngụy Nguyên Kham đối với gã chỉ có thù hận, hận gã đối phó với nhà họ Ngụy, đối phó với Hoàng
bên cạnh nhường ra một lối đi, để Lâm Tự Chân thuận lợi đào thoát.
Quân tinh nhuệ bên cạnh Lâm Tự Chân có được bao nhiêu? Lần này rút hết toàn bộ, người ngựa còn lại chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn, nhóm người Sơ Cửu không tốn chút sức nào đã giết hết bọn chúng.
Hai tay Thái tử bị trói chặt, không thể giãy giụa, chỉ có thể cao giọng hô:
Cứu...
Hai chữ
bản cung
còn chưa kịp nói ra thì đã rơi xuống đất.
Thái tử nghe thấy mùi mình có tiếng xương gãy giòn tan, ngay sau đó một lượng máu tươi lớn trào ra khỏi sống mũi. Gã chỉ có thể há to miệng thở dốc, trong lúc hỗn loạn dường như gã còn bị ngựa đạp cho hai
Thái tử nghĩ kiếp nạn này không thể tránh khỏi, nhất định phải chết tại đây, gã cảm nhận được sự đau đớn khi mũi thương đâm vào da thịt. Mũi thương đó xuyên qua xương bả vai của gã, sau đó trường thương
kéo về phía sau, nâng cơ thể gã lên, kéo cả người gã về phía trước.
Không có khí thế thì chỉ là một con cá lớn mắc cạn nằm ở đó, ai ai cũng muốn đem đi lĩnh thưởng.
Cho nên ngay từ đầu Ngụy Nguyên Kham đã không có ý định giải quyết Lâm Tự Chân tại đây, hơn nữa hắn còn muốn khiến Thái tử phải nếm chút khổ sở.
cái, đúng vào lúc gã nghĩ mình sẽ chết vì bị vó ngựa giày xéo thì cuối cùng cũng có người giơ tay ra kéo gã lên.
Thái tử ngẩng đầu nhìn, là Lâm Tự Chân.
Lâm Tự Chân được thân vệ bên cạnh hộ tống xông ra khỏi vòng vây, đằng sau có tiếng binh mã đuổi theo, bọn chúng không dám chậm trễ một giây, cứ thế thúc ngựa bỏ chạy.
Cho đến khi ra khỏi sơn cốc, lúc này Lâm Tự Chân mới kiểm tra kỹ lại thuộc hạ bên cạnh, tổng cộng chỉ còn lại hơn hai mười người.
Lâm Tự Chân nhân cơ hội tóm lấy Thái tử, vứt Thái tử lên trên lưng ngựa của ông ta. Ngựa chiến bỗng nhiên bị tăng thêm gánh nặng, bốn chân di chuyển không còn được linh hoạt như ban nãy. Thế tấn công
của Ngụy Nguyên Kham vẫn chắc chắn và sắc bén, Lâm Tự Chân chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì sẽ bị trường thương trong tay Ngụy Nguyên Kham đâm trúng nội tạng.
hậu. Nếu gã rơi vào tay Ngụy Nguyên Kham thì chỉ có một con đường chết.
Lâm Tự Chân nghe thấy tiếng Thái tử hô hoán bàn giơ tay ra nắm lấy cánh tay gã.
Lâm Tự Chân cắn răng, chỉ thoát được từng này người thôi ư?

Tướng quân.
Phó tướng nhìn Thái tử nằm trên ngựa:
Phải làm gì với Thái tử? Nếu không trị thương cho hắn thì chỉ e hắn không trụ được tới biên cương.

Ngựa chiến đau đớn hí lên một tiếng, chân ngựa không chịu được đòn tấn công lập tức khuỵu xuống.
Thái tử ở trên lưng ngựa lắc lư không vững cũng cắm thẳng đầu xuống đất.
Bắt giặc phải bắt được vua trước nhưng thực ra không nhất thiết phải vậy. Chia rẽ chủ tướng và binh mã thì cũng giống như một người bị chặt mất đầu, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lâm Tự Chân bỏ chạy, chắc chắn còn phải chạy qua Vệ sở, dáng vẻ tàn tạ đến thảm hại của ông ta vừa nhìn đã biết là tướng bại trận, còn ai sẽ đầu quân cho ông ta nữa?
Đằng sau lại vang lên một tràng hò hét, Lâm Tự Chân quay đầu nhìn, quân tiếp viên của Ngụy Nguyên Kham đã tới, lúc này trước mặt sau lưng ông ta đều là địch, hiển nhiên không còn đường lui.

Bảo vệ tướng quân!
Phó tướng hét lớn:
Theo ta đột phá vòng vây, quân tiếp viện của chúng ta đang ở phía trước!

Nghĩ tới đây, Ngụy Nguyên Kham cười lạnh. Vụ án năm năm trước, dáng vẻ dương dương tự đắc của Thái tử vẫn còn sờ sờ trước mắt, cho dù chưa chắc Thái tử đã là kẻ chủ mưu đứng đằng sau nhưng cũng
không thoát khỏi có liên quan, giờ đây đã đến lúc hắn phải đòi Thái tử trả lại món nợ đó.
Nhìn thấy Lâm Tự Chân muốn đưa gã về lại trên lưng ngựa, thanh trường thương kia lại đâm tới, Lâm Tự Chân vội vàng buông tay tránh đi khiến Thái tử lại cắm mặt xuống đất một lần nữa.
Thái tử kêu thảm một tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy người nằm trường thương chính là Ngụy Nguyên Kham. Lúc này khóe miệng Ngụy Nguyên Kham nhếch lên, vẻ tàn nhẫn trên mặt khiến người ta sinh lòng
chớp mắt đã áp sát lại gần, vung tay chém ngã hai tên phản loạn, nhánh quân thẳng tiến cùng Ngụy Nguyên Kham, ảnh đa6o bóng kiếm uy mãnh như hổ, chỉ riêng về khí thể đã hoàn toàn áp đảo quân phản
loan.
chỉ toàn là oán hận. Dường như gã đã coi quân phản loạn của Lâm Tự Chân là hùng binh dưới trướng mình mà hét lên cuồng dại.

Ngụy Nguyên Kham dám giết Trữ quân... Bản cũng phải tru di... Tru di cả nhà họ Ngụy..

kính sợ, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Thái tử.
Thái tử cảm thấy sát ý trong mắt Ngụy Nguyên Kham càng nồng đậm, trường thương xảo quyệt lại đâm về phía gã như có oán hận khôn cùng, giờ đây muốn đòi lại toàn bộ.
Thái tử kêu lên thành tiếng, giãy giụa muốn thoát khỏi trường thương.

Lâm Tự Chân... Lâm Tự Chân... Trong lúc hoảng loạn Thái tử lại gọi tên phản tướng, cầu xin Lâm Tự Chân tới cứu gã. Sau khi bị Lâm Tự Chân bắt được, gã chỉ mong binh mã triều đình nhanh chóng cứu gã
Trường thương bị cản trở, mũi thương
nhập
một tiếng, lại xuyên qua da thịt, Thái tử cảm thấy toàn thân như thể sắp bị xé rách.
Thái tử lại kêu lên thảm thiết, tiếng kêu chìm vào trong cuộc hỗn chiến.
Thái tử cứng đờ tại chỗ, không biết dây trói trên cánh tay đã đứt từ lúc nào, gã vô thức nhặt vũ khí trên mặt đất lên ngăn cản.

Keng!
Thanh trường đao trong tay Thái tử bị đánh bay, mũi thương kia lại đâm thẳng tới.

Giết chết Ngụy Nguyên Kham!

Cuối cùng Thái tử cũng tỉnh táo lại, gã ngẩng đầu hét lớn, máu tươi đầm đìa trên mặt. Lúc này gã nào còn là Trữ quân cao quý, cả người thân tàn ma dại, gã nghiến răng, biểu cảm trở nên điên cuồng, trong mắt
Tuy Lâm Tự Chân có ưu thế về nh5ân mã, nhưng con đường nhỏ thế này không thể triển khai đội hình, đột ngột bị tấn công nhanh, cả đội ngũ nhất thời lâm vào đại loạn, Lâm Tự Chân vội vàng ổn định tinh thần,
chỉ huy nghênh địch.
lĩnh sẵn sàng bỏ mạng vì mình, những người này có thể giúp ông ta rời đi.
Ngụy Nguyên Kham nhìn thấy binh lính vây lại xung quanh Lâm Tự Chân thì biết là ông ta đang chuẩn bị liều mạng đột phá vòng vây, hắn hơi giơ tay lên, vào lúc đám người Lâm Tự Chân thúc ngựa xông ra thì

Người đầu... Người đầu... Giết chết Ngụy Nguyên Kham, giết hắn đi...

Trong lúc Thái tử còn đang bận gào thét thì một cây trường thương đâm tới trước mặt con ngựa Thái tử đang cười, mũi thương đâm thẳng vào con ngựa dưới háng Thái tử.
Lâm Tự Chân nhìn Thái tử trên lưng ngựa, Thái tử đã ngất đi từ lâu, ông ta thò tay ra dò xét, cũng may vẫn còn hơi thở.

Chuyện đến nước này, ông ta còn có thể bỏ Thái tử lại hay sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.