• 10,719

Chương 175: Cậu cháu gặp nhau


Lúc khích lệ tinh thần quân sĩ, Ngụy Nguyên Kham chỉ từ tốn nói như vậy nhưng thế là đủ, tướng lĩnh dẫn binh không cần phải nói quá n8hiều, chỉ cần làm là được.

Ngụy Nguyên Kham luôn xông lên phía trước, không giống như Lâm Tự Chân được người khác bảo vệ thá3o chạy.
Nói xong những lời này, thấy Thôi Trinh không hề dao động, binh mã ngoài bìa rừng cũng không có ý rút đi, Lâm Tự Chân không khỏi nhíu mày.
Lúc này không có ai ở bên khuyên nhủ Thôi Trinh, với tính tình của Thôi Trinh, nói không chừng hẳn sẽ không chịu tha, thế nên ông ta phải ra một liều thuốc mạnh.
Thanh đao trong tay Sơ Cứu cũng nhuốm đầy máu. Hắn ta phải đánh cùng Tam gia trận này thật tốt, không chỉ vì bình định Đại Chu mà còn vì Tam gia nhà hắn ta. Nếu giết chết Thái tử có thể đổi lại Tam gia
của năm năm trước thì hắn ta đã không chùn bước vung đao thẳng về phía yết hầu Thái tử từ lâu rồi.
Hay là quân cứu viện của Đại Đồng? Nhưng trước đó bọn họ đã có giao ước, chuyện lần này chỉ có ông ta dẫn quân nhờ vả Áo Nhi Đồ Ti, những người đó vẫn phải ở lại nghe công tử sai khiến.
Nếu như Sơn Tây động hết, há chẳng phải sắp bại lộ sao?

Thôi Trinh... Cháu cần gì phải bán mạng cho triều đình Đại Chu? Cháu có biết người Thái tử tâm tâm niệm niệm muốn có được suốt bao năm qua là ai không? Chính là thế tử đã chết Châu Như Quân của cháu
đấy.

Tối hôm đó có tin đồn truyền ra, Trưởng công chúa dùng mỹ nhân dụ dỗ Thái Tử.
Cái gọi là
mỹ nhân kế
đó chính là chỉ Châu Như Quân.

Kiểm kê tù binh...
Ngụy Nguyên Kham vừa dứt lời, tướng sĩ đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nhặt vũ khí, xông thẳng về phía Ngụy Nguyên Kham.
Nhưng sau lưng Ngụy Nguyên Kham như có mắt, trường thương đổi hướng lập tức xuyên thủng cổ họng tên phản tướng kia. Những kẻ quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích nữa, tất cả đều cúi đầu chờ bị
Công tử cũng rất muốn lôi kéo vị tướng tài như Thôi Trinh.
Cũng may Thôi Trinh khác Ngụy Nguyên Kham, hắn không thể bỏ mặc sự sống chết của Thái tử. Người của Thôi Trinh chém giết với bọn họ đều phải để ý đến tính mạng Thái tử, Lâm Tự Chân biết ông ta cũng
Trong lòng Lâm Tự Chân hiện ra một cái tên: Thôi Trinh.
Không thể nào, chẳng phải Thôi Trinh đã về kinh trước rồi sao? Cho dù có nghe được tin tức bên này, nó cũng không thể dẫn binh tới nhanh như vậy được.

Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào đây?

Chỉ dựa vào vài người thế này thì rất khó thoát khỏi sự vây bắt của triều đình. Lâm Tự Chân siết chặt tay, ông ta không cam tâm, chỉ còn thiếu một bước nữa, chỉ cần ông ta đến được Du Lâm vệ thì cục diện sẽ
Lâm Tự Chân thấy chiêu này có tác dụng bèn nói ngay:
Là Ngụy Nguyên Kham bảo cháu canh giữ ở đây à? Ta hiểu rồi, Ngụy Nguyên Kham muốn đẩy tội danh giết chết Thái tử lên người cháu, bảo sao Ngụy
Nguyên Kham lại cố ý thả bọn ta đi.

Đại lão gia thương yêu Tam gia không sống lại được, Châu đại tiểu thư cũng không sống lại được. Thế nên từ đó về sau, bất luận có thay đổi gì, đối với Tam gia mà nói đều là vô ích.
Có lấy được nhiều thứ hơn nữa, giết nhiều người hơn nữa cũng vô ích, những gì đã mất mãi mãi không lấy lại được, chỉ có thể bảo vệ những người bây giờ muốn bảo vệ, đòi lại công bằng cho người đã khuất.
trói.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên rút trường thương về, hắn thúc ngựa quay đầu, nhìn về hướng Lâm Tự Chân đã bỏ trốn.
có thể tin tưởng cháu nữa?


Lâm tướng quân nói đúng.
Thái tử yếu ớt lên tiếng:
Ngụy Nguyên Kham muốn giết ta... Định Ninh hầu đừng để mắc bẫy nhà họ Ngụy.

Lâm Tự Chân nhìn phó tướng bên cạnh, phó tướng hiểu ý dắt ngựa đi về hướng Bắc. Những lời ông ta vừa nói là công tử cho người truyền đến, ông ta nghe xong cũng cảm thấy bừng tỉnh. Bảo sao mấy năm nay
Ngụy Nguyên Kham luôn vô duyên vô cớ nhằm vào huynh đệ Thôi thị, ông ta không tin Thôi Trinh sẽ không động lòng.
chỉ có thể giữ mạng nhờ điều này.
Thôi Trinh ngồi trên lưng ngựa la hét kêu dùng tay, trong một ngày ngắn ngủi mà phải chịu nhiều lần giày vò, rõ ràng tinh thần thái tử đã hơi điên loạn.
Ban đêm không thấy rõ đường, tốc độ của tất cả mọi người đều chậm lại, trong màn đêm tĩnh lặng lại có ánh lửa lập lòe, có vẻ như bọn chúng đã bị bao vây.

Chúng thuộc hạ xông ra phá vòng vây, tướng quân đi mau đi!

Sơ Cứu dẫn binh bao vây từ phía sau, từng bước ép sát, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Ngụy Nguyên Kham đằng xa. 9
Lúc này Sơ Cứu mới thở phào nhẹ nhõm, thương bạc trong tay Tam gia không ngừng múa may, chắc hẳn không bị thương. Có điều...6 hắn ta không thấy ba thanh đao bên người Tam gia đâu nữa, có thể thấy thế tấn công của Tam gia mãnh liệt đến nhường nào.
Trong tiếng thét kinh hãi của Thái tử, phó tướng gia trúng tên ngay giữa trán, kéo Thái tử cùng ngã khỏi lưng ngựa.
Một dòng máu nóng hổi chảy từ đỉnh đầu Thái tử xuống, sau đó Thái tử cảm thấy đỉnh đầu nóng rực, chẳng biết cây đuốc trong tay phó tướng đã rơi xuống tóc gã từ lúc nào, đang bốc cháy hừng hực.
Bọn chúng không còn đường nào để trốn nữa.
Thôi Trinh nhìn Thái tử trên lưng ngựa, Thái tử tóc tai rối bời, mặt mũi dơ dáy, bị người ta kèm chặt bên cạnh, trông vô cùng nhếch nhác.
Qu5ân phản loạn bị xung kích mấy lần, sĩ khí mất hơn phân nửa, kẻ nào kẻ nấy mặt xám như tro. Đến khi tình hình hôm nay truyền đi, Tam gia có thể nổi danh khắp Đại Chu, nhưng Sơ Cửu biết Tam gia không
thèm để ý đến danh tiếng đó.
Thôi Trinh vẫn luôn muốn biết rốt cuộc mối thù khó hiểu của Ngụy Nguyên Kham với nhà họ Thôi từ đầu mà đến. Hình như Lâm Tự Chân biết được nội tình gì đó.
Lâm Tự Chân thấy bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, cho rằng mình đã chạm trúng nỗi lòng Thôi Trinh:
Nếu lúc đó Châu Như Quân không chết, cháu cũng không cần cưới cô ta làm vợ, Ngụy Nguyên
Thôi Trinh dẫn người đuổi giết Lâm Tự Chân, hắn và Ngụy Nguyên Kham đã bàn bạc kỹ, bọn họ bố trí quân trên đường từ Ninh Vũ sở đến Lão Doanh bảo, binh mã của Lâm Tự Chân đến, hắn sẽ lập tức ra tay.
Hẳn đóng binh ở Đại Đồng nhiều năm, nhất định có thể giữ vững Lão Doanh bảo, đây là cam kết của hắn.
Ngọn đuốc soi sáng gương mặt Thôi Trinh, sắc mặt hắn càng thêm nặng nề.

Cháu nghĩ đi, Châu thị chết vì nhà họ Thôi các cháu, sao Ngụy Nguyên Kham có thể bỏ qua cho cháu? Bây giờ Ngụy Nguyên Kham bày ra cái bẫy này là để chúng ta tàn sát lẫn nhau. Ta mà chết, cháu cũng sẽ
Nếu Thôi Trinh không chịu thì đừng trách ông ta dùng đến thủ đoạn cuối cùng, đến lúc đó mọi người cùng cá chết lưới rách, không có gì tốt lành cả.
Lâm Tự Chân muốn đỡ Thái tử lên ngựa, xông thẳng về phía trước.

Lâm tướng quân.
Thái tử nói:
Ông đưa bản cung về triều đi, bản cũng sẽ cầu xin phụ hoàng giúp ông, bản cũng sẽ nói tất cả đều là nhà họ Ngụy bức ép, không liên quan đến Lâm tướng quân.

Đợi đến ngày bản cung đăng cơ, chắc chắn bạn cũng sẽ ban cho tướng quân Đan Thư Thiết Khoán, bản cũng có thể lập văn tự

Sắc mặt Thôi Trinh không mảy may thay đổi, hắn liếc nhìn phó tướng bên cạnh, Phó tướng xuống ngựa, lặng lẽ tới gần khu rừng.

Cháu cứ nghĩ mình đang làm việc cho Đại Chu, nhưng thực ra cháu đã lên thuyền nhà họ Ngụy lâu rồi.
Lâm Tự Chân nói tiếp:
Sau chuyện này, ai cũng sẽ nói cháu là người phe Hoàng hậu, sao Hoàng thượng
Nhưng lần này sau khi tới phủ Thái Nguyên, cuối cùng Tam gia cũng đã chuyển biến tốt. Sơ Cửu như thấy được hy vọng, biết đâu trời cao chiếu cố, Cố đại tiểu thư có thể kéo Tam gia khỏi vũng bùn kia thì sao?
Nghĩ đến đây, khóe mắt Sơ Cửu đã hơi ươn ướt.
sẽ thả Thái tử điện hạ ra. Đến lúc đó cháu hộ tống điện hạ về kinh, triều đình sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của cháu.

Thôi Trinh đứng im không nhúc nhích, dường như đã đồng ý với lời Lâm Tự Chân.
Thái tử tóc tai rối tung, có vẻ điên cuồng.
Vị Thái tử này phế rồi.
Môi Ngụy Nguyên Kham mím chặt, mặt mũi lạnh tanh. Đã một canh giờ trôi qua mà trường thương trong tay hắn vẫn ác liệt, không hề có dấu hiệu yếu đi. Một cây thương mạnh mẽ đầu lại nghìn quân, hắn sừng sững như núi giữa đoàn quân, tướng sĩ hắn dẫn tới lại càng dũng cảm quên mình.
Trận chiến ác liệt này đã kéo dài ba canh giờ, trong đám quân phản loạn có kẻ bắt đầu buông vũ khí quỳ xuống xin tha. Lâm Tự Chân đã biến mất, bọn chúng nào còn ý chí chiến đấu.
Chạy từ khi trời sáng đến lúc tối mịt, dù con người chịu đựng được thì ngựa cũng không chống đỡ nổi.
Thái tử trên lưng ngựa từ từ tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Lâm Tự Chân, gã tỏ vẻ vui mừng.
Kham nhất định sẽ tranh giành cháu với. Mặc dù cháu không thích Châu thị kia nhưng có không ít người nhớ nhung cô ta. Ngụy Nguyên Kham chính là một trong số đó.

Nghe vậy, Thôi Trinh bỗng nhíu mày.
Năm năm trước, Nhị hoàng tử và Trưởng công chúa hợp mưu dấy binh hòng giết Thái tử, bức hoàng đế thoái vị, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử, ngay hôm đó thừa kế hoàng vị.
Trước khi Nhị hoàng tử khởi binh bị người ta tố giác, Hoàng đế sai người truy bắt đồng đẳng ngay trong đêm. Thái tử cũng được bảo vệ rời khỏi phủ Trưởng công chúa.
Như Quân bị giết trong đại lao, từ đó luôn có người dâng mỹ nhân đến Đông cung để lấy lòng Thái tử. Mấy cô gái đó ít nhiều gì cũng đều mang dáng dấp của Như Quân.
Ý lạnh trên mặt Ngụy Nguyên Kham càng đậm hơn. Từ nay về sau sẽ không còn chuyện như thế nữa. Hẳn sẽ đưa Thái tử về, cho Thái tử nếm thử cảm giác mất đi tất cả.
Trong lòng Lâm Tự Chân hiểu rõ, Thái tử thất thổ trước mặt người khác như vậy, cho dù có về kinh thành cũng sẽ bị đuổi khỏi Đông cung. Ngụy Nguyên Kham nhìn trúng điều này mới dám xuống tay trắng trợn
như thể.
Quả nhiên là người tới bắt ông ta, xem ra Đại Đồng bắt đầu đề phòng rồi, binh mã Đại Hãn cũng khó lòng phá được cửa ải.
Lâm Tự Chân cảm thấy địch vây tứ phía, đâu đâu cũng là cường địch.
Về sau Tam gia bắt đầu vất vả bôn ba vì nhà họ Ngụy, càng ngày càng trở nên lợi hại. Hắn che gió che mưa cho nhà họ Ngụy, dường như không gì có thể quật ngã hắn. Dù gặp bất cứ chuyện gì, Tam gia cũng
chưa từng nói một chữ
khó
.
Lâm Tự Chân lặng lẽ quan sát tình hình trước mắt, dễ phải có đến hơn một trăm kỵ binh đến. Vệ sở gần đây khó có binh lực thế này, nhất định là người của Thôi Trinh.
Lâm Tự Chân kéo Thái tử, ông ta có thể tặng Thái tử cho Thôi Trinh, chỉ cần Thôi Trinh chịu thả cho ông ta một con đường sống, nói gì thì nói, ông ta cũng là cữu cữu của Thôi Trinh.

Cho dù cháu không để ý, cháu nghĩ làm vậy là có thể bám được vào Hoàng hậu và nhà họ Ngụy à? Ngụy Nguyên Kham chỉ lợi dụng cháu thôi, hắn không thể nào đồng lòng với cháu được.
Lâm Tự Chân cảnh
giác nhìn xung quanh, đoạn nói tiếp:
Cháu có biết tại sao Ngụy Nguyên Kham lại nhắm vào cháu, làm như có thù không đội trời chung với cháu không?

Nhưng trong số này không có bóng dáng Lâm Tự Chân.
Lâm Tự Chân lợi dụng Thái tử dẫn người ra, đưa người bên cạnh chạy trốn mất rồi.
Tiếng Lâm Tự Chân từ xa truyền tới.

Thôi Trinh... Nếu ta là cháu, ta sẽ cùng lật đổ triều đình này.

Thái tử hoảng sợ định đứng dậy bỏ chạy, ai ngờ phó tướng sắp chết kia vẫn túm chặt lấy gã.

A!
Thái tử hét to.
Tuy trong rừng tối đen nhưng giọng nói của Thái tử lại dẫn đường cho Thôi Trinh.
Sau một trận chém giết, chỉ còn mấy kỵ binh dẫn Thái tử tiếp tục lao về phía Bắc. Đám người này vừa ra khỏi rừng chợt thấy đèn đuốc sáng trưng, Thôi Trinh đang đứng cách đó không xa.
không có kết quả gì tốt lành, cuối cùng kẻ được lợi chính là nhà họ Ngụy.

Lâm Tự Chân hơi dừng lại như thể muốn cho Thôi Trinh thời gian suy nghĩ:
Ta lại chỉ điểm cho cháu một lần nữa vậy. Cháu chỉ cần thủ vững phủ Đại Đồng của cháu, đừng ép ta, đợi ta ra khỏi Lão Doanh bảo, ta
Lâm Tự Chân lập tức dẫn người tiếp tục chạy trốn.
Chạy cả một ngày dài, sức lực đã cạn kiệt nhưng truy binh sau lưng vẫn đuổi theo không ngừng.
bọn họ phải nhanh chóng chạy đi.
Lâm Tự Chân bước nhanh mấy bước, đưa Thái tử lên ngựa, lúc đoàn người sắp ra khỏi khu rừng, đột nhiên nhánh cây trên đỉnh đầu khẽ đung đưa, người trên cây vụng vũ khí đâm thẳng về phía Lâm Tự Chân,
Sau đó Tam gia khỏe lại nhưng mặt mũi dần trở nên lạnh lùng, thần sắc trong ánh mắt hắn giống hệt như lúc nói chuyện với nhị lão gia ngày đó.
Lúc ấy Sơ Cửu mới hiểu lời Tam gia nói.
Lâm Tự Chân biến sắc, lập tức giơ tay ngăn cản. Rõ ràng Thôi Trinh không để lọt tại những gì ông ta nói, vẫn muốn làm khó ông ta.
Lâm Tự Chân cắn răng, biết vậy hai năm trước lúc ở biên cương phía Bắc, ông ta đã ám sát đứa cháu ngoại này rồi. Nếu Đại Đồng cũng là người của công tử, sao ông ta phải rơi vào tình cảnh này?

Tướng quân, phía Đông có binh mã đang tới chỗ chúng ta.

Phía Đông Lâm Tự Chân cảnh giác, phía Đông không có Vệ sở, trừ phi... là quân đến từ phủ Đại Đồng.
Thôi Trinh hạ lệnh:
Để lại một đội ở đây, những người còn lại đuổi theo Lâm Tự Chân!

Phó tưởng thuộc hạ của Lâm Tự Chân kéo Thái tử, đang định uy hiếp Thôi Trinh đừng có tiến lên thì bỗng một mũi tên lao vút đến nhằm thẳng vào mặt gã.
đảo ngược.
Đằng sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, rõ ràng những người đó đã đuổi tới.
Lâm Tự Chân tính tới tính lui, vẫn cảm thấy e rằng người tới là địch không phải bạn.
Cho hai kỵ binh đi thám thính tin tức, nếu không có việc gì thì phát tên lệnh làm lệnh, những người khác theo ta đi ẩn náu.

Nói xong, bọn họ chia binh làm hai hướng, trong lòng Lâm Tự Chân lo lắng bất an, mãi không thấy tên lệnh báo tin, ông ta lại càng sốt ruột.
Năm năm trước, sau biến cố đó, Tam gia nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn mành trướng trên đỉnh đầu. Nhị lão gia ở bên cạnh an ủi:
Nhị thúc hứa với cháu, thúc sẽ cùng cháu minh oan cho bọn họ.


Vô ích thôi.

Đàn ông đều như nhau, cho dù không yêu thương người phụ nữ bên cạnh mình thì cũng muốn người phụ nữ đó ngoan ngoãn giữ tròn bổn phận. Nếu bị người khác tư tưởng, tất nhiên sẽ sinh lòng căm phẫn, chỉ
hận không thể băm vằm người kia thành trăm mảnh. Lâm Tự Chân hiểu tính tình Thôi Trinh, trước giờ hắn là người ngang ngạnh, sao có thể chịu nhục nhã như vậy? Nhân lúc Thôi Trinh còn do dự, đương nhiên
Sơ Cửu nhớ lúc đó, cuối cùng Tam gia cũng lên tiếng, nhẹ nhàng nói:
Dù có lật lại bản án thì bọn họ cũng không sống lại được.

Nhị lão gia nói:
Sao lại vô ích chứ? Cũng coi như an ủi vong linh bọn họ trên trời mà.

Lâm Tự Chân nhìn Thái tử:
Điện hạ, ngài nói xem có đúng không?

Thái tử định lên tiếng theo bản năng song gã lập tức kiềm chế lại. Chuyện này dù gã có nói gì cũng đều không có lợi cho gã.
Lúc Ngụy Nguyên Kham dẫn quân chạy tới, nghe người của Thôi Trinh tiến đến bẩm báo.


Cứu được Thái tử rồi, binh mã của Định Ninh hầu đang tìm kiếm tung tích của Lâm Tự Chân.


Ngụy Nguyên Kham tìm thấy Thôi Trinh ở bìa rừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.