Chương 179: Đại lễ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1651 chữ
- 2021-12-31 05:19:33
nhân đau đến mức ngất đi, nằm bò trên lưng ngựa, không rõ sống chết.
Binh mã dưới trướng Thôi Trinh cũng không có ý định cướp Lâm thái phu8 nhân về.
Lâm thải phu nhân nghe thấy tiếng lưỡi đao chém vào xương cốt, giòn tan, ngay sau ấy là máu tươi phun ra bắn lên mặt, toàn thân như chìm trong một trận mưa máu.
Vào khoảnh khắc Lâm thái phu nhân còn đang sững sờ thì một cái đầu người đã lộc cộc rơi xuống đất, bà ta cúi đầu nhìn thì cái đầu người kia cũng vừa vặn nhìn thẳng vào bà ta, hai mắt ông ta trợn tròn, khóe
Hầu gia, có một đội binh mã đang chạy về phía này.
Cố Sùng Nghĩa nghe thấy tiếng bẩm báo, ngẩng đầu nhìn ra xa, bên cạnh lập tức có người hầu tới báo cáo:
Hầu gia, là binh mã của Ngụy Nguyên Kham đại nhân.
Không biết có phải do căn cơ của cô vốn không tốt hay không mà với chuyện bắn tên này, cô luôn bị Bảo Đồng bỏ xa phía sau. Nhưng cho dù vậy thì cô cũng luyện tập được tính chính xác, mười lần có đến chín
Tân có thể bắn trúng tâm.
Hoài Viễn hầu Cổ sung Nghĩa dẫn binh quay trở về thôn, bọn họ chỉ có thể điều động binh mã do Đào Đạc để lại, đám binh mã này ngoài việc bảo vệ thôn còn có thể ra ngoài bình định binh loạn quy mô nhỏ.
Binh loạn vào mùa thu là tổn hại nguyên khí nhất, lương thực bách tính cả năm mới thu hoạch được đều bị quân phản loạn cướp hết. Hôm qua quân phản loạn còn định cho một mồi lửa thiêu rụi kho lương của
Ngụy đại nhân? Cổ Minh Châu hơi ngạc nhiên, cô còn tưởng phải mấy ngày nữa Ngụy đại nhân mới có thể trở về đây được, bất kể là Lâm Tự Chân hay Thái tử đều không dễ xử lý, thế mà lại nhanh vậy sao?
Từ xa Ngụy Nguyên Kham đã nhìn thấy một người nằm bò trên tường thành, ngẩng đầu hiếu kỳ dõi mắt nhìn hắn, bên cạnh người đó còn có một bóng hình cao lớn, cẩn thận ôm cô vào lòng, che chở cho cô.
huyện nha, cũng may bọn họ tới kịp, dáng vẻ liều mạng bảo vệ kho lương của dân chúng sống gần đó khiến ai nhìn cũng phải xót xa. Thời thế loạn lạc, khổ nhất vẫn cứ là muôn dân trăm họ, hi vọng sau khi diệt
trừ được đám người Lâm Tự Chân, biên cương phía Bắc có thể yên ổn được mấy năm. Cố Sùng Nghĩa đang nghĩ đến đây thì thôn đã hiện ra trước mắt, ông phi nước kiệu, dẫn người phi thắng một mạch vào
Châu Châu như vậy khiến tâm trạng phu nhân tốt lên rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy Châu Chấu, phu nhân đều cười vô cùng vui vẻ, gương mặt giãn hết cỡ, khí sắc dần trở nên tươi tắn. Cổ Sung Nghĩa nhìn thấy
cảnh tượng hai mẹ con quấn quýt nói chuyện với nhau, cứ có cảm giác khoảng thời gian ở phủ Thái Nguyên này không phải là phu nhân chăm sóc Châu Châu, mà là Châu Châu đang chăm sóc phu nhân.
lại lâm vào kết cục này, chẳng thể khiến5 Đại Chu tổn thương gân cốt, đối với Đại Chu và Ảo Nhi Đồ Ti đều chẳng đáng nhắc tới, cũng chẳng thể nâng tên tuổi ông ta lên hàng anh hùng hào kiệt.
Cuối cùng vẫn cứ là thất bại.
trong.
Cha!
Châu Châu đang làm gì thế?
Cổ Sung Nghĩa nhìn thấy con gái lập tức cười nói.
Cổ Minh Châu giơ cây cung nhỏ trong tay lên, đó là đồ cha làm cho cô, nhân cơ hội này cô cũng luyện tập kéo cung bắn tên, thêm một kỹ xảo phòng thân đối với cô mà nói chỉ có lợi.
Lâm thái phu nhân không thể chấp nhận nổi cảnh tượng tàn khốc trước mắt, trợn trắng mắt ngất đi.
Thôi Trinh thúc ngựa chạy lên đỡ Lâm thái phu nhân xuống khỏi yên ngựa ôm vào trong lòng, sau đó dặn dò phó tướng bên cạnh:
Đi tìm thầy thuốc khám cho thai phu nhân.
Ảnh mặt trời chói chang chiếu xuống, phó tướng bên cạnh Lâm Tự Chân đã nhận vô số thương tích, con Thôi Trinh đã nhấc đạo xông về phía ông ta.
Lâm Tự Chân bất chợt giơ tay ra ấn lên vết thương trên vai Lâm thái phu nhân khiến bà ta tỉnh lại.
Để cha dạy con.
Cố sùng Nghĩa giơ tay ra giúp Châu Châu cùng kéo dây cung.
Cây cung này nhìn thì nhỏ nhẹ nhưng có thể kéo dây, bắn mũi tên đi một cách ổn định cũng không phải chuyện dễ dàng, Cố Sùng Nghĩa không nghĩ Châu Châu có thể học được nhanh đến thế.
Người ấy mặc khôi giáp, toàn thân nhuốm máu, trong mắt ngập tràn sát ý, sau đó hắn vung đao chém về phía bà ta.
Lâm thải phu nhân trừng to mắt, đây là con trai cả của bà ta, đứa con trai bà ta vất vả khổ sở liều mạng sinh ra, bà ta chưa đợi được nó bảo hiểu nhưng lại đợi được nó vung đao về phía mình.
Thôi Trinh dứt khoát quay người:
Theo ta đi tới Lão Doanh bảo.
Lâm Tự Chân và Trịnh Biện ủ mưu ở biên cương phía Bắc đã lâu, Vệ sở khắp biên cương đều có tay chân bọn chúng cài cắm vào. Lâm Tự Chân gây bệnh biến, đám tướng sĩ kia cũng hùa theo hưởng ứng, Vệ sở
Lâm thái phu nhân hít thở còn khó khăn, nhưng Lâm Tự Chân vẫn cúi đầu thủ thỉ bên tai bà ta, ánh mặt trời làm bà ta hoa mắt, dường như bà ta đã quên mất mình đang ở đâu, chỉ nhìn thấy đối diện có một
người đang cưỡi ngựa xông tới.
Cho dù có nói thì cũng ích gì đâu, hắn giết chết cữu cữu ngay trước mặt mẹ mình, giống như năm ấy hằn trân trần nhìn cha mình hấp hối, khoảng cách sờ sờ ở đó mãi mãi cũng không thể lấp đầy.
Có thể hai mẹ con hắn vĩnh viễn không thể giống như những đôi mẹ con bình thường, mẹ cũng sẽ không bao giờ cần đứa con trai như hắn nữa.
Kinh thành nhận được tin, lập tức điều động binh mã tới ứng phó, đại quân tiến thẳng về Trấn Lỗ sở và cửa khẩu Nhạn Môn, trận này không thể không đánh, nhưng với tình hình hiện giờ thì có lẽ sẽ không xảy ra
loạn gì lớn.
Đại Chú có hai người này thì chỉ e Thát Đát rất khó th9ò chân vào biên cương phía Bắc.
Lâm Tự Chân không cam tâm, sau khi án ngựa chiến bại lộ, ông ta định dốc hết sức có một lần khiến biên cư6ơng phía Bắc hỗn loạn đến trời long đất lở, giảng cho Đại Chu một đòn thật mạnh, nhưng cuối cùng
Lâm Tự Chân không khỏi cảm thấy nực cười. Lúc trước ông ta dùng Thái tử uy hiếp Ngụy Nguyên Kham không thành công, hiện giờ dùn3g Lâm thái phu nhân uy hiếp Thôi Trinh, Thôi Trinh cũng không hề lưỡng
lự.
Phó tướng nhỏ giọng nói:
Tướng quân, ngài có đợi một lát không, đợi thải phu nhân tỉnh lại, nói mấy câu rồi hẵng đi.
Thôi Trinh nhìn Lâm thái phu nhân rồi lập tức giao bà ta cho phó tướng:
Không cần đâu.
nhất thời trở nên hỗn loạn, cũng may Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh đã ổn định được tình thế, nhưng cho dù là vậy, binh loạn dù lớn hay nhỏ thì xung đột cũng không dứt.
Toàn bộ phủ Thái Nguyên, Đại Đồng và phủ Tuyên đều do trong binh canh giữ, e sợ Thát Đạt tiến đánh xuống phía Nam.
Lâm Tự Chân kéo Lâm thái phu nhân từ trên lưng ngựa dậy.
Trưởng tỷ,
Lâm Tự Chân thầm thì:
tỷ hãy nhìn con trai cả của tỷ giết cữu cữu nó như thế nào nhé. Trưởng tỷ, đệ nói dùng tỷ uy hiếp nó chỉ là lừa tỷ thôi, để không muốn tỷ chết, chỉ muốn con trai cả của tỷ cho
hai tỷ đệ chúng ta một con đường sống, nhưng nó không chịu.
Trưởng tỷ, nếu tỷ còn sống thì hãy báo thù cho đệ nhé. Cố gắng sống tốt, sống lâu hơn nó, đừng để nó sống yên ổn.
Hai cha con thân mật đứng ở đó, cùng cầm một cây cung nhỏ, đang nhìn hắn ở bên dưới.
Cảnh tượng này thật sự khác xa với dự liệu của Ngụy Nguyên Kham.
Cổ Sung Nghĩa nghe thấy tiếng gọi của Châu Chấu truyền tới thì chẳng quản mệt nhọc, rảo bước chạy nhanh lên trên cổng lầu. Cảm giác của phu nhân không sai, bệnh tình của Châu Châu đã có chuyển biến
tốt, ở trong thôn không chỉ biết giúp đỡ xử lý dược liệu mà còn thích phu nhân đọc sách cho nghe. Dưới tình hình này mà Châu Châu không hề sợ hãi, cả ngày chạy tới chạy lui ở trong thôn, rất vui vẻ tự tại.
miệng khẽ nhếch như nở một nụ cười giễu cợt.
Đó là đệ đệ ruột thịt của bà ta, Lâm Tự Chân, còn cái xác không đầu của Lâm Tự Chân lúc này vẫn dựa sát vào bà ta, máu ông ta tiếp tục phun trào khiến toàn thân bà ta ướt đẫm.
Hắn còn tưởng cô rất vất vả, đang khổ sở đợi quân tiếp viện. Chẳng trách không cho người đưa tin tới một lần nào, thì ra là vì bên cạnh đã có cha che chở, chẳng cần người khác nữa rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.