• 12,222

Chương 180: Đáng thương


Mũi tên phóng thẳng về phía Ngụy Nguyên Kham nhưng hắn lại híp mắt, ngồi yên trên ngựa không tránh không né, chỉ thản nhiên nh8ìn Cổ Minh Châu. Mấy ngày không gặp, cô lại lợi hại thêm, học được cách

kéo cung bắn tên rồi, hơn nữa còn vô cùng chí3nh xác.
Trên người hắn chỉ mặc giáp mỏng, mũi tên của cô phóng thẳng về phía lồng ngực, nếu không tránh đi thì hẳn sẽ9 bị cô bắn xuyên tim.
Đợi mũi tên ấy đến trước lồng ngực, Ngụy Nguyên Kham mới đưa tay tóm lấy, đuôi mũi tên trong lò6ng bàn tay rung lên như thể đang sống, muốn cố hết sức cắm phập vào trái tim hắn. Vô lương tâm y hệt chủ
Căn dặn xong, Cố Sùng Nghĩa nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ngụy Tam gia vất vả dọc đường, đi tắm rửa trước đã, lát nữa ta lại cùng Ngụy Tam gia trò chuyện.

Ngụy Nguyên Kham đưa tay hành lễ chào hỏi với Cổ sung Nghĩa:
Cảm tạ Hầu gia.

Hoài Viễn hầu sảng khoái đáp:
Đi, vào thôn trước rồi nói tiếp.
Dáng vẻ thân thiết như thể không hề đề phòng Ngụy Nguyên Kham.
Đoàn người đi vào trong thành, Cố Minh Châu cũng xuống khỏi tường thành, cô đứng trên bậc thang vẫy tay với Hoài Viễn hầu:
Cha, cha!

Trưởng thôn đưa người đến đón tiếp:
Phòng ốc đã chuẩn bị tươm tất, chỗ nghỉ ngơi cho các tướng sĩ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, ta đưa Ngụy đại nhân đi.

Ngụy Nguyên Kham đi theo trưởng thôn, hắn kín đáo liếc nhìn Cố đại tiểu thư lần nữa. Cổ đại tiểu thư luôn tựa vào Cổ hầu, chẳng hề nhìn hắn lấy một cái, như thể hắn chỉ là một người xa lạ.
gia cũng có thể đỡ được.
Phì phì phì, Sơ Cửu không nhịn được tự phỉ nhổ chính mình, sao hắn ta có thể nghĩ như vậy được? Nhỡ Hoài Viễn hầu biết chuyện con gái mình bị Tam gia cợt nhả, đừng nói là bắn Tam gia một phát, có khi ông
lòng có lời gì không tiện nói ra ngoài.

Ta cũng là đánh bậy đánh bạ thôi.
Hoài Viễn hầu mỉm cười như thể cực kì thoải mái với những lời của Ngụy Nguyên Kham:
Không ngờ lại điều tra ra vụ án lớn như vậy.

ấy sẽ liều mạng với Tam gia luôn mất. Đến lúc đó Tam gia phải làm sao?
Sơ Cửu thầm niệm A Di Đà Phật, các vị thần phật phù hộ, thương xót cho đứa trẻ mồ côi cha là Tam gia nhà chúng con!
cáo già này.
Sơ Cửu nhìn sắc mặt u ám của Tam gia.
như vậy.
Vừa mới gặp mặt, Ngụy Nguyên Kham đã muốn vạch trần lòng dạ ông, thảo nào nhắc đến Ngụy đại nhân là phu nhân lại có vẻ gì đó rất kín đáo, ngoài mặt bảo cảm tạ Ngụy đại nhân nhưng dường như trong
đại tiểu thư chỉ đến đây thôi. Cô giúp hắn phá án, hắn cũng đã báo đáp, xem như đôi bên không ai nợ ai, hắn dặn dò tiểu thức và hộ vệ nhà họ Ngụy cùng rời đi.
Chỉ nhìn mỗi tình hình khi nãy thôi là biết có Hoài Viễn hầu để dựa dẫm, cô không cần người khác ở bên giúp đỡ nữa. Hoài Viễn hầu lại là một lão cáo già, những chuyện còn lại sao làm khó được cặp cha con
sau đó thả cổ xuống.
Cố Minh Châu xoay vòng tròn giữa không trung rồi mới vững vàng đứng xuống bên cạnh cha, đưa tay ôm lấy cánh tay cha, sự vui vẻ trên gương mặt không thể nào rạng rỡ hơn nữa.
Thế này là Tam gia tính toán sai rồi, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân kết quả lại chẳng thành. Cổ đại tiểu thư sắp biến thành một nữ trại chủ rồi. Nhìn lại bọn họ không ngủ không nghỉ đánh trận mấy ngày liền,
long đong vất vả cơ thể mỏi mệt thê thảm vô cùng. Cộng thêm đi đường liên tục đến cơm cũng chẳng ăn, các anh em nhìn thấy trong thôn khói bếp lượn quanh thì mắt ai nấy đều sáng rỡ cả lên, bụng hắn ta đã
Giọng nói vừa trong trẻo vừa ngọt ngào.
Hoài Viễn hầu lập tức xuống ngựa, bước lên trước đón con gái. Dưới chân Cổ Minh Châu vẫn còn ba bậc thang, Hoài Viễn hầu chẳng đợi con gái bước thêm, ông vô thức đưa tay ra nhấc bổng Cổ Minh Châu lên,
Nhìn thấy thế, Sơ Cửu ngẩn ngơ. Khi nãy Cố đại tiểu thư cười rất đẹp, vừa nhìn đã biết hai cha con họ tình cảm sâu đậm, còn mỗi lần Cổ đại tiểu thư nhìn thấy Tam gia, lúc thì khóc lóc, khi lại đánh cắn, so ra cô
không muốn gặp Tam gia đến mức nào chứ?
quyến trong nhà chu đáo. Đợi đến lúc về cung ta còn phải bẩm báo với triều đình, Hầu gia mới là người có công lớn nhất trong vụ án ngựa chiến.

Hoài Viễn hầu rùng mình. Mọi người đều bảo vị tiểu bối của nhà họ Ngụy cực kì khó nhằn, không chỉ thông minh mà còn hành sự quyết đoán, không cho bất cứ ai đường lui, bây giờ gặp rồi mới thấy quả đúng
Ngụy Tam gia chinh chiến chắc chắn đã mệt mỏi, mau vào thôn nghỉ ngơi, ta cũng dễ bề cảm tạ Ngụy Tam gia.


Hầu gia không cần khách sáo như vậy.
Ngụy Nguyên Kham vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, hắn ngước mắt nhìn Hoài Viễn hầu, đôi mắt sáng ngời và sâu thăm thẳm:
Nếu không có Hậu gia, triều đình cũng sẽ
nhân của nó 5vậy.
Sớm biết thế này hắn đã chạy thẳng về kinh thành thì đã không phải nhận mũi tên này của cô nữa. Ngụy Nguyên Kham rất muốn quay đầu rời đi luôn. Nếu ở đây đã có Hoài Viễn hầu thì hợp tác giữa hắn và Cổ
không chịu nổi mà réo ầm lên từ lâu.
Thế này là thế nào chứ? Tam gia lại không biết giả vờ đáng thương vào nhà cầu xin người ta. Làm vậy thì mất sĩ diện quá, thảo nào Tam gia lại không nên được cơn giận.
Ngụy Nguyên Kham thầm hừ lạnh. Cô hầu có biết con gái ông ấy từng đóng vai y bà, từng giá làm hoa khôi, là Đạo tặc trân châu triều đình đang truy xét, còn là cô gái đánh đàn mà Thái tử luôn muốn tìm, hay
chuyện nhóm người trong phường Nhiếp Thầm đều đang làm việc cho cô không nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, Sơ Cửu chợt cảm thấy hai ánh mắt đang nhìn mình, trong số đó có một ánh mắt mang theo áp lực nặng nề. Một ánh mắt xuất phát từ phía Tam gia, hắn không thể nào quen thuộc hơn, ánh
mắt còn lại thuộc về Cô hầu.
Cổ Sùng Nghĩa nhìn về phía cổng thành:
Tiểu nữ vừa học bắn tên, chẳng ngờ suýt đã làm Ngụy Tam gia bị thương.

Làm sao bị thương được? Sơ Cửu không kìm nổi oán thầm trong lòng. Đừng nói là mũi tên của Cổ đại tiểu thư bắn vốn chẳng có lực, lúc bay tới tốc độ cũng chậm, cho dù là Hoài Viễn hầu đích thân ra tay, Tam
Dáng vẻ thản nhiên, ung dung của Hoài Viễn hầu và nụ cười ngây thơ của Cổ đại tiểu thư như cùng một khuôn đúc ra, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy Hoài Viễn hầu không hề toan tính. Song sau khi thấy những
biểu hiện đặc sắc của Cổ đại tiểu thư, Ngụy Nguyên Kham cũng xem như đã có trải nghiệm sâu đậm, cho dù hai cha con này có nói ra những lời hoa mỹ đến đâu thì hắn cũng sẽ không mắc câu nữa.
Ngụy Nguyên Kham đang định nói với Sơ Cửu, Hoài Viễn hầu đã cưỡi ngựa ra đón.

Ngụy Tam gia.

Hoài Viễn hầu nở nụ cười, ý cười đong đầy nơi đầu mày cuối mắt khiến gương mặt ông lộ ra mấy phần ngây thơ, không còn sự sắc sảo một vị võ tưởng nên có. Ngụy Nguyên Kham cảm thấy Hoài Viễn hầu cực
kì thân thiện, không hề có toan tính, quả nhiên khả năng giả ngốc của Cổ đại tiểu thư là do cha cô đích thân truyền cho.
Đối mặt với nụ cười rạng rỡ của Hoài Viễn hầu, Ngụy Nguyên Kham đáp:
Hầu gia nặng lời rồi.

Hoài Viễn hầu vỗ vai Ngụy Nguyên Kham:
Lâm Tự Chân nổi loạn, may có Ngụy Tam gia ổn định cục diện, nữ quyến nhà ta cũng nhờ Ngụy Tam gia cho người bảo vệ nên mới thoát thân được. Mấy ngày nay
Sơ Cửu thật thà cúi đầu xuống, có vẻ ái của Cố hầu không dễ qua rồi.
Cổ sung Nghĩa dặn dò thuộc hạ đứng bên cạnh:
Đi báo với trưởng thôn một tiếng, Ngụy đại nhân quay về rồi, bảo bọn họ mời thầy thuốc đến đây, chuẩn bị thêm nước nóng và cơm canh nữa.

không điều tra kỹ vụ án ngựa chiến. Giữ người như Lâm Tự Chân ở lại vùng biên cương sau cùng sẽ trở thành mối họa lớn cho Đại Chu. Tuy Hầu gia không thống lĩnh binh lính nữa nhưng vẫn hiểu rất rõ sự tình
trong quân, đổi thành người khác ắt hẳn không thể phát hiện ra manh mối từ Hành Thái Bộc Tự được. Hầu gia một lòng vì Đại Chu, không ngại hiểm nguy quyết lật tẩy vụ án này, tất nhiên ta phải bảo vệ nữ
Ngụy Nguyên Kham khẽ híp mắt, theo lẽ thường có lẽ Cố hầu biết tỏng, nếu không Cổ đại tiểu thư đã hơn mười lăm tuổi rồi, làm cha sao có thể coi cô ấy như đứa trẻ mà hở ra là bể là bồng được?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.