Chương 207: Để t m
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1687 chữ
- 2022-02-04 05:23:24
Trình đại lão gia biết ngay kết quả sẽ như thế. Viên thị hắn nuốt không trôi cục tức này, lửa giận sẽ trút hết lên người ôn8g ta. Chuyện này không thể trách Viên thị, đều là hai mẹ con nhà kia tạo nghiệt.
Trình đại lão gia tức đến nghiến 3răng nghiến lợi, nghe thấy tin Triệu thị vẫn còn sống, trong lòng ông ta đã trầm xuống. Dù thế nào cũng không dám tin là T9riệu thị lại chưa chết. Ông ta sai người lén lút đi Sơn Tây điều tra, nghe nói Triệu thị đang ở Sơn Tây tra án, xưng vợ gọ6i chồng với Bành Lương, còn thằng nghịch tử kia thì đã biết nội tình từ lâu.
Ngụy Nguyên Kham ngồi xem công án trong thư phòng.
Sơ Cửu cúi đầu nhìn thư án, công văn vẫn xếp chồng như núi, lúc bình thường không đến một canh giờ là Tam gia đã xử lý xong xuôi, nhưng giờ đây đã uống hai chén trà rồi mà vẫn còn chưa xem hết một nửa. Thế này có khác gì hắn ta lén xem sách tạp nham ở trong phòng đầu, bất tri bất giác bị hút vào trong, mặc kệ mọi chuyện xung quanh.
Năm ấy Viên phu nhân gả cho Ngụy Tòng Thịnh là tình cảnh như thế nào. Cha muốn gia nhập vào tông tộc Viễn thị, ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, nói hết nước hết cái, chỉ muốn làm một tộc nhân chi phụ thôi cũng được những viên thị nhất quyết không chịu, nói tuy bọn họ cũng họ Viên nhưng không đồng tông, sao có thể để huyết mạch trộn lẫn? Nói đến cùng vẫn là coi thường con cái nhà nghèo bọn họ.
Khi ấy khí thế nhà họ Ngụy đương thịnh, liệu có tính được sẽ có ngày hôm nay?
Tất nhiên Viên thị biết đứa ngốc nhà họ Cô là ai. Hoài Viễn hầu kiếm được chút lợi từ vụ án Sơn Tây liền muốn mượn thế này bám vào công chúa Hoài Nhu. Loại người này bà ta gặp nhiều rồi, không biết thân phận mình ở đầu, chuyện gì cũng dám thò chân vào, sau này chắc chắn sẽ rước họa vào người.
Hoàng thượng chèn ép đại thần, Hoài Viễn hầu là một cái bao cát, trong nhà còn có một đứa con gái ngốc, thật không biết xía cải chân tàn phế vào đó thì được cái gì? Nhà họ Ngụy ở trong triều bị đàn áp, lẽ nào mọi người còn chưa nhìn rõ hay sao? Từ lâu Hoàng thượng đã không muốn dùng những thị tộc lâu đời ỷ vào công lao mà trói buộc hoàng quyền nữa rồi.
Uống cho ông ta còn giúp thằng nghịch tử đó lấy được công chúa, giờ nghịch tử lại dùng công chúa để chèn ép ông ta.
Trình đại lão gia đứng một lúc rồi rời đi, đợi Viên thị nguôi nguôi giận, ông ta lại tới khuyên nhủ.
Bóng dáng Trình đại lão gia vừa khuất, ma ma quản sự liền đi bẩm báo với Viên thị:
Đại lão gia đi rồi.
Viên thị hừ lạnh một tiếng:
Biết ngay là bọn họ không làm được việc mà!
Trong cung nếu nói thân phận cao quý, không ai sánh được với Ngụy hoàng hậu, giờ Ngụy hoàng hậu thậm chí còn chẳng gặp nổi Hoàng thượng, hoàng thượng khoan dung nhân từ mới không tước đi địa vị của Ngụy hoàng hậu. Nói đến cùng thì thời thể đã thay đổi rồi, từ lâu đã không còn là thiên hạ của đám người đó nữa, đừng tưởng phá được một cái án ngựa chiến là đã có thể lật trời. Bà ta nghe ca ca nói, Đô Sát viện điều tra đến đây cũng đã tương đối rồi, cho dù binh biến Sơn Tây mười hai năm trước có nội tình thì cũng không thể đổ lên đầu Trịnh Biện và Lâm Tự Chân, sẽ không liên lụy tới người nào nữa. Chỉ cần Triệu thị chết đi thì thanh danh cũng sẽ theo đó mà bị hủy hoại, còn có ai nằm mãi không buông chuyện binh biển Sơn Tây nữa?
Người nhà họ Trình sợ công chúa Hoài Nhu nhưng bà ta không sợ, đằng sau bà ta còn có chỗ dựa khác.
Đỗ ma ma lập tức đáp:
Triệu thị đó ban đầu còn làm giá, nhưng nhìn thấy trâm là biến sắc mặt ngay, toàn thân run hết cả lên. Bà ta cũng xem như là có bản lĩnh, đợi đến khi lão phu nhân và đại lão gia bước vào cửa, bà ta liên đổi một bộ mặt khác, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng nô tỳ không hiểu sao cái gia đình lụn bại đó vẫn còn ngang nhiên lộ diện trước mặt người ngoài, người bình thường có chút liêm sỉ thôi thì cũng đã tự sát từ lâu rồi.
Châu Châu nói xong, đút tay vào trong ống tay áo.
Ngụy Nguyên Kham khẽ nhíu mày, nhìn vào cái lồng sưởi ở trong phòng:
Trong phòng có cái lồng sưởi này từ bao giờ? Đem để ra bên ngoài đi.
Trên đời lại có thể có người đàn bà k5hông biết liêm sỉ như thế, thể diện của tổ tông Trình thị đều bị cô ta làm cho mất sạch rồi, mà thằng nghịch tử kia còn đem chuyện này truyền đi khắp thiên hạ, vì để cứu Triệu thị ra mà gây ra động tĩnh lớn như thế.
Đại Chu bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra chuyện thể này, hoàn toàn không còn kỷ cương phép tắc gì.
Triệu thị không chỉ hủy hoại thanh danh nhà họ Trình mà còn khiến ông ta thanh bại danh liệt, chỉ cần nghĩ tới đây thì lửa giận của Trình đại lão gia lại bốc lên tận đầu.
Triệu thị một mình lên điều tra vụ án binh biển Sơn Tây, rốt cuộc đã điều tra ra được bao nhiêu? Có nhằm vào nhà họ Trình không? Điều này ông ta hoàn toàn không biết gì cả.
Viên thị nói tiếp:
Ngoài chuyện này ra thì có gặp chuyện nào khác không?
Đỗ ma ma không dám bẩm báo chuyện làm rơi hầu bao với Viên thị, chỉ nói:
Lão phu nhân bị đứa ngốc nhà họ Cố quấy cho một chập, những chuyện khác cũng không có gì.
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu dõi mắt nhìn ra bên ngoài, Châu Châu và Liễu Tô đứng ở đó không biết đang nói những gì. Ban nãy bảo bọn họ vào trong phòng mà bọn họ không chịu, không biết là có chuyện gì phải nói sau lưng hắn.
Ngụy Nguyên Kham càng nhíu mày chặt hơn.
Viên thị nhìn vào trong gương, nhẹ nhàng chỉnh sửa mái tóc:
Bà ta tưởng những chuyện mình làm không ai biết, qua loa tùy tiện là có thể qua mặt được. Kiểm lợi ở Sơn Tây thì cũng thôi, còn muốn quay về nhà họ Trình làm đại phu nhân. Bà ta đặt ta ở đâu? Nếu không cho bà ta bài học thì bà ta còn tưởng cả Đại Chu này là của nhà họ Triệu đấy.
Đỗ ma ma cười nói:
Phu nhân nói phải.
Bên ngoài cũng có một cái lồng sưởi những đêm nay gió lớn, dù sao bên ngoài cũng không ấm áp bằng bên trong. Bên trong vừa có trà vừa có điểm tâm, vì sao lại cứ nhất quyết không chịu vào? Ngụy Nguyên Kham đặt bút trong tay xuống, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Tam gia
Mộ Thu rảo bước vào trong phòng:
nhà họ Trình có động tĩnh rồi.
Một bóng người đi ra từ Trình phủ.
Trương Đồng lập tức cho người bám theo. Tại tiểu viện nhà họ Ngụy.
Viên thị dặn người thưởng bạc cho Đỗ ma ma, chuyện bên phía lão phu nhân vẫn cần Đỗ ma ma giúp bà ta truyền tin.
Sau khi Đỗ ma ma rời đi, Viễn thị gọi tâm phúc vào trong phòng:
Qua bên đó xem thử, báo bọn chúng cẩn thận, làm việc cho ổn thỏa.
Ông ta vốn không nên cưới Triệu thị, nhạc phụ của ông ta là một kẻ cứng nhắc, lúc ông ta cùng với nhạc phụ khẳng địch ở biên cương đã được chứng kiến sự cố chấp của ông ấy. Lúc đó ông ta đã biết, với cái tính này của nhạc phụ thì sớm muộn gì cũng thua trận, quả nhiên nhạc phụ không giữ nổi quan ái, đem theo tinh nhuệ rụt đầu không chịu ra, cũng may có Thượng thư Binh Bộ hiện giờ là Chương Định Phương ra sức cứu vãn tình thế, ổn định cục diện của biên cương Đông Bắc. Chương Định Phương cũng vì một trận chiến này mà thành danh. Sau này nhà họ Ngụy bị liên lụy bởi án của Nhị hoàng tử, sau khi Ngụy Tòng Thịnh chết, vị trí thượng thư cuối cùng rơi vào tay Chương Định Phương, nhân tài như vậy mới đáng là đại thần, chứ nhạc phụ của ông ta là cái thá gì?
Trình đại lão gia cực kỳ hối hận, nếu năm ấy nhẫn tâm để Triệu thị đem theo con cùng đi Sơn Tây thì tốt rồi. Cho dù Triệu thị sống được thì cũng không giữ được thằng nghịch tử đó, không có thằng nghịch tử đó thì sao Triệu thị có thể bình an vô sự quay về?
Nhưng mà bà ta không ngờ Công chúa Hoài Nhu lại đuổi lão phu nhân và đại lão gia ra khỏi phủ công chúa. Công chúa Hoài Nhu bình thường yếu ớt vô năng, sao lần này lại cứng rắn như thế?
Cho dù Công chúa Hoài Nhu bảo vệ Triệu thị đến thế thì Triệu thì cũng chắc chắn sẽ chết. Viên thị nhìn ma ma quản sự
Lúc người đưa trăm phượng cho Triệu thị nhìn, bà ta tỏ thái độ thế nào?
Ngụy Nguyên Kham nói:
Người đầu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.