• 10,719

Chương 208: Cưỡi chung


Nếu cô muốn tra án thì sẽ có rất nhiều tiểu xảo, lúc ở phủ Thái Nguyên hắn đã được lĩnh giáo qua rồi, ngoài chuyện này ra cô còn học được thứ8 gì từ thám hoa Nghiêm, Dung nương tử, Dương tiên sinh, hắn vẫn chưa biết, nhưng có thể từ từ khám phá.

Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt n3ói:
Các ngươi biết cưỡi ngựa không?

Ngụy Nguyên Kham nhìn dáng vẻ run rẩy của
Tướng cô nương
. Cô đang giả bộ nhát gan để trốn tránh, lấy lí do
không dám
cùng hắn cưỡi chung, nhưng thực ra là
không muốn
.
Hắn nên nghĩ cách ứng phó với tất cả các thân phận của cô, để tránh cho ngày nào đó cô lắc người biến thành người khác, hắn lại không biết.
Cố Minh Châu còn đang nghĩ cách thì trước mặt truyền tới tiếng vó ngựa, có người quay trở lại, thân hình anh tuấn dần trở nên rõ ràng hơn.
Đó là... Ngụy đại nhân.
Quán trọ Liên Thăng.
Đám người ở quán trọ bày biện một bàn tiệc rượu đưa vào một gian phòng khách.
Liễu Tô gật đầu.
Cố Minh Châu nói:
Ở trong thành... thì... không có vấn đề gì.
Tuy k9ỹ thuật cưỡi ngựa của cô không giỏi bằng Ngụy đại nhân, nhưng cũng may từ nơi này tới quán trọ Liên Thăng không xa lắm, cô có thể đuổi kịp. 6
Cố Minh Châu thấy rất có lỗi, nhưng cô cứ cảm thấy việc bản thân bị cầm chân ở đây chắc chắn có liên quan đến con ngựa này, mà con ngựa này là do Sơ Cửu tìm tới.

Đại... đại nhân... ta...

Đối với Như Quân khi ấy, hắn cũng từng âm thầm tiếp cận cô, kết quả cô không hề phát hiện ra, thời gian ở cùng nhau ở trong ngục, chỉ e trong lòng cô hắn cũng chẳng khác gì những bệnh nhân khác. Muốn chiếm một vị trí trong lòng cô quả thật không dễ, hiện giờ thậm chí còn khó hơn trước đây. Cô có nhiều thân phận như vậy, chỉ cần lơ là chút thôi, có thể sẽ có người âm thầm ra tay, ví dụ như mấy người trong phường thân cận với cô như Liễu Tô, Nhiếp Thầm...
Ngoài chuyện đó ra thì
y bà
giả bộ về quê dưỡng lão biến mất trước mặt hắn cũng cho hắn một lời cảnh tỉnh, để hắn hiểu được cô có bản lĩnh tìm được rất nhiều nơi tránh nạn, cho nên mặc cho cô có bao nhiêu thân phận, bao nhiêu biến hóa, hắn đều phải tìm được lý do để ở bên cô.
Chú ngựa lùn chạy rất ổn định, nhưng chạy được nửa đường, Cố Minh Châu mới phát hiện chú ngựa này ổn quá mức cần thiết rồi. Liễu Tô phải đi nghe ngóng tin tức nên đã rời đi trước một bước, sau đó Ngụy đại nhân dẫn người đi hết, cô quất ngựa bám theo sau bọn họ, ban đầu còn nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng, nhưng sau đó trước mặt trống không, chỉ còn lại có một thân một mình.
Con ngựa chân ngắn mà cô đang cưới đây, cho dù có dùng sức thế nào cũng chỉ thong dong chạy bước nhỏ về phía trước, giống như ngày xuân nữ quyến đi đạp thanh, ngựa chạy chậm mới có thể ngắm kỹ được cảnh trí xung quanh.
Cố Minh Châu đang ấp a ấp úng giải thích thì nhìn thấy một bàn tay duỗi ra. Ngụy đại nhân... mời cô cùng cười chung?
Cố Minh Châu hơi chần chừ.

Tìm cho bọn họ hai con ngựa tới đây.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Sơ Cửu.
Cố Minh Châu có cảm giác Ngụy đại nhân nhìn về phía c5ô.
Thân phận
Tưởng cô nương
này là để tiện cho việc điều tra án, vậy thì điều khiến cô không thể từ chối chính là cơ hội tìm kiếm manh mối của vụ án. Một trinh thám ở trong phường toàn tâm toàn ý đặt vào vụ án, nếu không nghĩ cho vụ án thì chỉ e không dùng được thân phận này nữa rồi.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói:
Vậy thì cô quay về đợi tin đi.


Đại... đại nhân...
Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, Cố Minh Châu phát hiện con ngựa này bỗng dưng đứng yên tại chỗ không chịu nhúc nhích gì nữa, cứ tiếp tục làm căng thế này thì chẳng có lợi gì cho cô cả.
Thấy bàn tay kia đã sắp thu về, Cố Minh Châu khó xử nhìn con ngựa chân ngắn:
Nếu đại nhân có thể dạy cho ta biết... làm thế nào... thế nào mới có thể... khiến cho... khiến cho con ngựa này chạy nhanh hơn một chút.

Hiển nhiên là Ngụy Nguyên Kham không có lòng kiên nhẫn, tay kéo dây cương muốn thúc ngựa rời đi.

Bám chặt vào.

Ngụy Nguyên Kham ở đằng trước lãnh đạm nói, sau đó không chần chừ quất ngựa chạy thẳng về phía trước.
Không phải là hộ vệ nhà họ Ngụy thấy cô là con gái nên dắt đến cho cô một con ngựa không biết chạy đấy chứ? Giờ thì hay rồi, đợi đến khi cô đuổi đến nơi, chắc bên đó cũng thu binh luôn rồi.
Sớm biết tình hình thế này thì cô đã đem theo hộp thức ăn, dắt theo Bảo Đồng cùng nhau chậm rãi đi dạo, giải tỏa tâm tình.
Cố Minh Châu còn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, hai tay bất cẩn bổ nhào lên lưng của Ngụy đại nhân. Sau đó cô nhanh nhẹn điều chỉnh lại tư thế ngồi, bất luận thế nào cũng không chạm vào hẳn nữa.
Mỗi một thân phận của cô thật sự đều có rất nhiều điểm khác biệt. Lúc ở chùa Kim Tháp, Cố đại tiểu thư nghĩ đủ mọi cách để trêu đùa hắn, giờ đây Tưởng cô nương lại trở nên quy củ, thận trọng. Mỗi thân phận có đều điểm tốt của nó, nhưng Cố đại tiểu thư hiển nhiên là tốt nhất.

Đi thôi.

Ngụy Nguyên Kham cưỡi ngựa dẫn đầu, Cố Minh Châu lập tức bám theo sau.
Mãi sau Cố Minh Châu mới chớp mắt một cái. Không sai, chính là Ngụy đại nhân.

Chậm rì rì thế này, cô định đợi đến khi trời sáng mới đến đấy à?
Giọng nói của Ngụy đại nhân truyền tới, nhưng nói được một nửa thì lại bất chợt dừng lại.

Làm... làm phiền đại nhân rồi.

Cố Minh Châu lật người xuống ngựa, đi đến trước mặt con tuấn mã oai vệ bất phàm kia của Ngụy Nguyên Kham, chân vừa đạp lên bàn đạp thì chợt thấy cánh tay bị người ta túm chặt lôi lên, đợi đến khi cô hồi thần lại thì đã ngồi vững trên lưng ngựa.
Sơ Cửu dắt ngựa tới, đưa con hơi thấp bé hơn cho
Tưởng cô nương
.
Cố Minh Châu đạp lên bàn đạp yên ngựa, linh hoạt lật người cưỡi lên trên, chú ngựa lùn rất ngoan ngoãn, cô không kìm được giơ tay ra vỗ vỗ lên cổ ngựa.
Ngụy Nguyên Kham dừng lại giây lát, sau đó cực kỳ không tình nguyện lạnh mặt quay đầu ngựa, đi đến bên cạnh Cố Minh Châu một lần nữa.
Dưới ánh trăng, nhìn thấy vẻ mặt đang làm việc công của Ngụy đại nhân, nếu lúc này cô nói mấy lời như nam nữ khác biệt thì lại có vẻ quá chấp nhặt. Thêm nữa, nếu đã là trinh thám trong phường thì phải lấy vụ án làm trọng.
Chuyện quái gì thế này? Sơ Cửu tìm cho cô loại ngựa gì thể không biết?
Hai chân Cố Minh Châu kẹp lấy bụng ngựa, bình thường vào những lúc thế này ngựa sẽ dốc hết sức chạy về phía trước, nhưng đối với con ngựa thấp bé này thì hình như chẳng có tác dụng nào.
trong phòng là hai vị thương gia, chi tiêu cực kỳ rộng rãi, chọn toàn món ăn nổi tiếng của mấy quán tửu lâu trong kinh. Đám người ở quán trọ chạy đôn chạy đáo khắp nơi để mua thức ăn cho bọn họ, hiển nhiên là không thiếu được một món tiền thưởng béo bở.

Mau lên!
Người làm dặn dò:
Đừng có làm lỡ thời gian dùng bữa của khách.

Mấy hộp cơm cuối cùng được đưa tới, cơm canh cũng xem như đã đủ, lát sau người làm trong quán dẫn theo một tạp dịch đi lại hơi khập khiễng đi ra từ trong phòng khách.

Đợi đám người làm và tạp dịch đi xa, Bành Lương vẫn luôn trốn ở trong góc, lúc này mới chậm rãi đi ra.

Bành Lương trốn ở đây đã được một thời gian, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào gian phòng kia, chỉ sợ hai người ở trong đó đi ra ngoài, cũng may người bên trong không có ý rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.