Chương 210: Cứu người
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1623 chữ
- 2022-02-04 05:23:30
Trình Dực lắc đầu:
Không đúng, trước kia mẹ vẫn bình thường cơ mà, từ sau khi người nhà họ Trình tới thì mẹ mới nghĩ quẩn. Người nhà họ Trình đ8ã uy hiếp mẹ đúng không?
Triệu thị dần bình ổn cảm xúc, bà ngước mắt lên nói:
Không liên quan gì đến nhà họ Trình.
Bà dùng khăn tay bưng mặt khóc một lúc mới cất tiếng nghẹn ngào:
Người ta ăn thịt lẫn nhau, thật sự quá khó sống!
Công chúa Hoài Nhu nhè nhẹ vỗ lên lưng Triệu thị:
Mẹ, chúng ta đều sẽ ổn thôi, dựa vào cái gì mà đám người xấu làm đủ chuyện ác ôn đó có thể đắc ý, vui vẻ, chúng nên nhận hình phạt thích đáng, còn chúng ta sẽ sống những tháng ngày tươi đẹp.
Con định đi đâu?
Triệu thị hoảng hốt.
Trình Dực quay mặt lại, trên mặt là vẻ kiên định vô cùng:
Mẹ không cần lo gì cả, chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi ở trong phủ, chuyện bên ngoài cứ giao cho con.
Triệu thị vội vàng nắm chặt lấy tay con trai, ngón tay bà lạnh lẽo, gương mặt vô cùng hoảng hốt:
Không được làm chuyện đó.
Vậy mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc bọn họ đã uy hiếp mẹ như thế nào?
Mẹ.
Côn3g chúa Hoài Nhu lên tiếng:
Là vì nửa cây trâm vàng có phải không?
Triệu thị đã cố hết sức kiềm chế nhưng cơ thể vẫn run lên:
Trâm và9ng nào?
Mũi tên bắn ra đều bị người ta dùng ám khí đánh lệch, đang có người trong bóng tối âm thầm cứu Bành Lương.
Hiệu ủy còn chưa nói hết câu thì nhìn thấy một bóng người lướt vào phòng, người đó đi tới bên cạnh Bành Lương, đầu tiên giơ tay ra thăm dò hơi thở của Hầu Dũng, phát hiện Hầu Dũng vẫn còn sống thì thở phào một hơi.
Triệu thị mím môi càng chặt hơn.
Trình Dực nhìn sang công chúa Hoài Nhu:
Làm phiền công chúa chăm sóc cho mẹ ta.
Nói rồi hắn đứng dậy định đi ra ngoài.
Hiệu ủy kỳ quân kinh thành chạy tới bắt Bành Lương, nhìn thấy cảnh tượng này thì ngẩn người tại chỗ. Chắc chắn có kẻ đang mai phục ở gần đây, bằng không sao có thể ra tay vào thời điểm then chốt như vậy được?
Kẻ nào đó, ra đây!
Hiệu úy lớn tiếng hét, quay lại dặn dò binh sĩ bên cạnh:
Cẩn thận phòng bị, có thể là đồng đảng của hung đồ.
Không có, không có gì...
Triệu thị còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy nước mắt trên mặt Trình Dực, bà lập tức nghẹn họng, rũ mắt xuống, trong chốc lát đã già đi rất nhiều,
Mẹ..
Trình Dực nói:
Mười hai năm trước nhà họ Trình hại mẹ, khó khăn lắm mẹ mới có thể tiếp tục sống, giờ nhà họ Trình không biết hỏi cái, lại một lần nữa xuống tay với mẹ, mẹ định cứ tiếp tục chịu đựng như vậy sao?
Ánh mắt Trình Dực rơi trên người Triệu thị, hồi lâu mới gật đầu:
Con có thể tạm thời không đi, nhưng mẹ từng dạy con rằng không được làm người yếu đuối, có khó khăn gì, lẽ nào chúng ta thật sự không vượt qua được ư? Lúc ông ngoại tử thủ Du Lâm vệ đã biết rõ là bị kẻ khác hãm hại, một bên là Thát Đát, một bên là Đại Chu không tín nhiệm mình, hoàn cảnh năm ấy của ông khó khăn biết bao nhiêu? Nhưng không phải ông ngoại cũng chưa từng từ bỏ hay sao?
Một lòng bảo vệ bách tính Đại Chu không tiếc hi sinh tính mạng của chính mình, chết rồi còn bị chụp cho tội danh phản loạn, ngày ấy ông ngoại đã nghĩ thế nào? Mẹ thường nói, làm việc không phải để cho người khác nhìn, chỉ cần không thẹn với lòng.
Ngụy đại nhân? Trong lòng Trình Dực giật thót, Ngụy đại nhân bảo hắn tới, liệu có phải có liên quan gì tới hành động tối nay của mẹ không?
Quán trọ Liên Thăng. Tiếng va chạm giòn tan truyền tới, mấy mũi tên bắn vào người Bành Lương đều chệch hướng. Đồng thời cổ tay của Bành Lương nhói đau, vũ khí trong tay cũng không tự chủ mà lệch đi, không đâm trúng người Hầu Dũng.
Nàng nhìn Trình Dực:
Phò mã, chàng nghe lời mẹ đi, đừng tới nhà họ Trình nữa, tâm trạng mẹ không tốt, ta sẽ ở bên trò chuyện với mẹ.
Công chúa Hoài Nhu ra hiệu cho Trình Dực đi ra ngoài.
Triệu thị đứng quay lưng lại với Trình Dực, từ đầu đến cuối đều không muốn nhìn con trai.
Mẹ muốn chết để bảo vệ bọn con...
Trình Dực nói:
Nhưng mẹ không bảo vệ nổi đầu, hại chết mẹ rồi, bọn họ sẽ nhắm tới con và công chúa. Nếu cứ để mặc bọn họ làm điều ác thì sau này không biết còn có bao nhiêu người sẽ phải chết trong tay bọn họ. Mẹ hãy nghĩ kỹ đi!
Hắn tin rằng với bản tính không bao giờ làm chuyện sai trái của mẹ, chắc chắn nhà họ Trình đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó. Đợi mẹ nghĩ thông rồi, bọn họ sẽ cùng nhau đầu với nhà họ Trình đến cùng.
Năm ấy con còn nhỏ không thể làm được gì, nhưng giờ con đã trưởng thành, lẽ nào ở trong lòng mẹ con chẳng là gì cả, không giúp nổi mẹ, chỉ có thể giương mắt nhìn mẹ bị người ta đẩy vào đường cùng?
Triệu thị mím chặt môi, mỗi bà đã trắng bệch từ lúc nào.
Nếu mẹ có gì bất trắc
Trình Dực bỗng nói:
con sẽ tới nhà họ Trình giết chết ông ta để bảo thù cho mẹ.
Mười hai năm trước, mẹ bị nhà họ Trình hãm hại, chuyện đó đã tạo thành khúc mắc trong lòng phò mã. Cũng may phò mã đã tìm được mẹ về, cuối cùng chàng ấy đã tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, nếu như mẹ lại xảy ra chuyện thì cả đời này phò mã sẽ không tha thứ cho bản thân. Mẹ cũng biết gánh vác những thứ ấy khổ sở đến thế nào mà, sao mẹ nỡ lòng làm vậy chứ?
Triệu thị nghe vậy thì nước mắt lã chã rơi.
Triệu thị run giọng nói:
Con muốn tới nhà họ Trình hỏi bọn họ? Con đừng đi, có những chuyện mẹ không muốn hỏi tới nữa.
Công chúa Hoài Như chưa từng nhìn thấy Triệu thị kinh hoàng sợ sệt đến nhường ấy, Triệu thị đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính kiên cường hơn nhiều so với người bình thường nhưng giờ đây lại yếu ớt đến thế, chắc chắn trong lòng có khúc mắc khó gỡ. Nếu phò mã thật sự làm gì thì chỉ e sẽ phản tác dụng.
Nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ trong phòng, Trình Dực ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, lẳng lặng rơi nước mắt.
Phò mã gia
Tùy từng bước lên nhỏ giọng nói:
Ngụy đại nhân cho người đưa tin tới, bảo ngài tới quán trọ Liên Thăng.
Xem ra là nàng đã đoán đúng rồi, công chúa Hoài Nhu nói:
Lúc ma ma quản sự nhà họ Trình rời đi đã đánh rơi hầu bao ở trong ph6ủ, nha hoàn của phủ Hoài Viễn hầu nhặt được và phát hiện bên trong có nửa cây trâm vàng. Ai lại đem theo nửa cây trâm vàng bên mình chứ? Sau kh5i nhìn thấy, trong lòng con đã có nghi ngờ, Khi ấy con không biết cây trâm vàng đó có liên quan tới mẹ hay không, nhưng giờ nhìn mẹ thế này thì mọi chuyện đã rõ cá rồi.
Gương mặt Trình Dực đầy vẻ phẫn nộ:
Cây trâm vàng đó có lại lịch thế nào? Rốt cuộc nhà họ Trình đã nói những gì với mẹ?
.
Ngươi là ai?
Hiệu ủy quát lớn.
Sơ Cửu chẳng để tâm đến hiệu ủy, quay người đi xem tình hình của Tiền Vân Sinh, Tiền Vân Sinh cũng chỉ mới ngất đi.
Sau khi Trình Dực đi ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại, công chúa Hoài Nhu kéo vai Triệu thị, dịu dàng nói:
Mẹ, mẹ đừng sợ, chúng ta đều đã cùng nhau chạy thoát khỏi lưỡi đao của quân phản loạn, rốt cuộc là có chuyện lớn đến mức nào mới khiến mẹ phải bước đến đường cùng như thế?
Ban đầu khi chưa tìm thấy mẹ, con rất buồn, con nghĩ phò mã không thích con, bất kể con có làm gì, chàng cũng sẽ không nói thật lòng cho con nghe. Nhưng sau đó con mới hiểu thì ra chàng đang sợ làm liên lụy đến con. Con không sợ liên lụy, con chỉ sợ lúc người thân thiết nhất không tìm ra lối thoát, mà mình lại hoàn toàn không biết gì cả.
Cổ đại tiểu thư thật lợi hại, đoán được sẽ có người hạ độc vào trong rượu nên đã bảo Liễu Tô đổi bình rượu khác. Vì để không đánh rắn động có nên chỉ đổi thuốc độc thành thuốc mê.
Như vậy mới có thể nhân cơ hội dẫn kẻ bày ván cờ này ra ngoài ánh sáng.
Sơ Cửu lại cảm thán lần nữa, có Cổ đại tiểu thư ở đây, làm việc quả nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chẳng trách mỗi lần Tam gia điều tra án đều muốn dẫn Cổ đại tiểu thư theo cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.