• 12,222

Chương 211: Sợ hãi


Hiệu ủy không dám tiếp tục hàm hồ nữa, chỉ đành khai báo đúng sự thật:
Ti chức đang làm việc ở Ngũ Thành Binh Mã ti, tối nay vừa8 hay có ca trực, đi tuần đến đây thì nghe thấy có người la lên là giết người, sợ xảy ra chuyện nên mới chạy tới xem tình hình, m3ở cửa ra quả nhiên nhìn thấy người này đang hành hung, ra lệnh cho hắn dùng tay nhưng người này không chịu nghe, bất đắc dĩ chỉ 9đành...



Bất đắc dĩ, các ngươi liền phóng tên giết người?
Ngụy Nguyên Kham giơ tay ra, Sơ Cửu lập tức dâng mũi tên ở t6rong phòng lên.

Ngụy Nguyên Kham tỉ mỉ quan sát mũi tên:
Người dẫn theo năm người tới, ba người mai phục bên ngoài, nhá5y mắt đã bắn ra sáu mũi tên. Người đang đi bắt kẻ ác, hay là định đẩy kẻ ác vào chỗ chết?

Hiệu ủy căng thẳng siết chặt tay:
Ti chức đã có phòng bị từ trước, sợ hung đồ bên trong không chịu đầu hàng nên mới lệnh cho người mai phục ở bên ngoài.


Không phải người vừa nghe thấy tiếng động nên mới chạy vào trong quán trọ ư? Sao ngươi biết bên trong chắc chắn có hung đồ? Cho dù người nghi ngờ có hung đồ ở trong phòng thì việc đầu tiên nên làm cũng là dẫn người xông vào trong, chứ không phải mai phục ở bên ngoài. Người làm như vậy, có phải ngay từ đầu đã biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi không?

Trên trán hiệu ủy đã rịn đầy mồ hôi:
Đại nhân minh giám! Là ti chức sơ suất! Chúng tôi thật sự nghe thấy tiếng hét nên mới chạy tới đây.

Sơ Cứu bước lên nói:
Đại nhân, đã bắt được kẻ hạ độc, là người hầu của nhà họ Viên.

Nghe thấy mấy chữ nhà họ Viên, ánh mắt Bành Lương như muốn bốc hỏa, ông ta kích động nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham. Trên đường hồi kinh, tuy ông ta chưa từng nói chuyện với người nhà họ Ngụy nhưng trong lòng hiểu rõ, nếu không nhờ có Ngụy đại nhân thì phò mã gia và công chúa không thể thuận lợi cứu được Triệu thị.
Vụ án binh biển Sơn Tây muốn điều tra rõ ràng cũng phải dựa vào Ngụy đại nhân. Giờ Ngụy đại nhân đang ở đây, trong lòng Bành Lương đã nảy sinh mấy phần hi vọng.

Ngụy đại nhân,
Bành Lương nói:
tôi muốn nói với ngài mấy câu.

Cố Minh Châu đã phổi xong thuốc, đang đánh thức hai người Hầu Dũng và Tiến Vân Sinh, nghe thấy vậy bèn dùng tay lại.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Cố Minh Châu.

Tôi biết là không thể,
Bành Lương đáp:
nhà họ Trình chắc chắn đã biết chuyện này từ trước, nhưng hai kẻ đó còn sống thì quan viên phủ Thuận Thiên, Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đồ Sát Viện sẽ tra hỏi. Bọn chúng nói ra những lời đó thì sẽ truyền ra ngoài, ai ai cũng biết, còn nếu chúng chết thì chết không đổi chứng, lời ra tiếng vào rồi cũng sẽ ít đi, phò mã gia còn có thể nghĩ cách phản bác lại.

Bành Lương không dám nghĩ tiếp nữa, sao một người phụ nữ có thể chịu đựng được? Hơn nữa sau khi bọn chúng chết đi, Triệu thị không cần phải đối mặt với bọn chúng nữa, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn ít nhiều.
Cải mạng này của ông ta đã không còn lợi ích gì, cho dù có thể vì Triệu thị làm chút chuyện, ông ta cũng cam tâm tình nguyện.

Là bắt người hay là giết người?
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham thâm trầm:
Hiệu úy phải nói cho rõ ràng ra.

Hai chân hiệu ủy mềm nhũn, tim đập thình thịch:
Đường thiên hộ nói, một khi người trong phòng phản kháng thì cứ giết chết tại chỗ.

Có được khẩu cung của hiệu úy, tiếp theo mới có thể tóm được Đường Vinh.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò:
Nhốt hằn vào đại lão Hình Bộ, trước khi triều đình ra chiếu chỉ, không cho phép bất kỳ ai tới thăm nom, thẩm vấn.

Mộ Thu đáp lời, dẫn người áp giải đám hiệu úy đi.
Ngụy Nguyên Kham quay lại nhìn thấy hai thương nhân vốn đang nằm dưới đất được người ta nhấc lên trên sập, Liễu Tô đang xem xét thương thể cho bọn họ.
Nếu như biết tối nay sẽ gặp phải Ngụy đại nhân thì có nói gì gã cũng sẽ không dẫn người tới, vị Ngụy đại nhân này cực kỳ khó chiều, không có kẻ nào lại dám tìm Ngụy đại nhân gây chuyện cả.
Sau khi Ngụy thượng thư mất, vị Ngụy đại nhân này nhậm chức ở Hồng Lư Tự, điều tra ra được Hồng Lư Tự Khanh tham ô cống vật của phiên bang, đây quả thực là một vụ án lớn gây chấn động, sau đó lại tới Đại Lý Tự nhậm chức, vụ án trong kinh qua tay hắn thì đều không còn đường xoay chuyển. Năm nay mới tới Thông Chính Ti thì lập tức tra ngay ra án ngựa chiến. Ngụy đại nhân trong mắt không chứa nổi một hạt cát, lời gã nói ban nãy chỉ e lọt vào tai Ngụy đại nhân thì sơ hở trăm bề.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Lấy sổ sách ghi chép đi tuần mỗi ngày của các ngươi ra đây, tối nay có phải tới phiên người trực hay không? Giờ này có phải nên đi tuần đến chỗ này hay không?

Mắt phượng của Ngụy Nguyên Kham hơi nhướng lên, càng thêm mấy phần uy thế:
Ngươi cho người giám sát kỳ nơi này, còn mình thì đi ăn một bát sủi cảo, không đợi trong phòng truyền ra tiếng hét thì các ngươi đã ở bên ngoài quán trọ rồi.

Hai người ở trong phòng này cũng chẳng phải do Bành Lương giết. Bành Lương là người biết nội tình trong vụ án binh biển Sơn Tây, bản quan đã lệnh cho người âm thầm bảo vệ từ lâu, sợ rằng kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ án đó sẽ ra tay với ông ta.

Nghe thấy vụ án binh biển Sơn Tây, sắc mặt hiệu úy càng trở nên khó coi:
Chúng tôi không biết gì cả, Đường thiên hộ chỉ dặn chúng tôi tới đây bắt người.

Ngụy Nguyên Kham yên lặng đứng đó không lên tiếng, như thể hắn đã lường trước Bành Lương muốn cầu xin điều gì:
Đây chính là điều mà nhà họ Trình muốn thấy.


Tôi biết.
Bành Lương nói:
nhưng chỉ có giết chết hai kẻ đó, tôi mới có thể chết mà không hối hận.

Ngụy Nguyên Kham quay lại nhìn Bành Lương:
Ngươi tưởng làm vậy thì có thể bảo vệ được thanh danh cho Triệu thị?

Cố Minh Châu nói:
Hai người bọn họ sẽ không tỉnh lại, nhưng nếu cẩn thận thì đại nhân có thể ra gian ngoài nói chuyện.

Ngụy Nguyên Kham đi ra gian ngoài, Sơ Cửu đuổi những người xung quanh đi.
Đứng ở gian ngoài, Bành Lương nhìn dáng vẻ chắp tay sau lưng của Ngụy đại nhân, hai gối ông ta nặng nề nện xuống nền đất:
Đại nhân, cầu xin ngài mở cho một lối để tội giết chết hai tên súc sinh đó, sau đó tôi sẽ tới nha môn nhận tội! n đức của đại nhân, tôi mãi mãi ghi tạc trong lòng, kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp đại nhân!

Hiệu ủy nhìn thấy đám binh sĩ bị áp giải ra khỏi quán trọ, hiển nhiên là bị đưa đi thẩm vấn, gã cuống lên:
Hôm nay không đến lượt ti chức trực, nhưng đây đều là do Thiên hộ đại nhân sắp xếp.

Gã là nhắc tới Thiên hộ đại nhân để làm chứng cho mình, nhưng nói ra xong một lúc sau gã mới hồi thần lại, gã làm vậy há chẳng phải là kéo Thiên hộ đại nhân cùng xuống nước hay sao?

Thiên hộ của các ngươi - Đường Vinh vừa hay đang ở gần đây,
Trên mặt Ngụy Nguyên Kham lộ ý cười:
vì để bắt một tên hung đồ mà cần dùng tới một thiên hộ, một hiệu úy, ba cung thủ, Binh Mã ti thành Tây các ngươi quả đúng là liệu sự như thần, cả thành Tây lớn như thế mà lại biết ngay chỗ này sẽ xảy ra ản?

Ngụy đại nhân lại biết đường thiên hộ đang ở đâu, hiệu úy lòng rối như tơ vò, gã không biết phải làm sao, chỉ có thể đợi đến khi triều đình tới thẩm vấn, gã lại tiếp tục nghĩ cách làm sao cho khớp lời khai với thiên hộ.

Đại nhân, lời bọn họ nói ban nãy đều đã ghi lại tường tận cả rồi.


Ngài...
Hiệu úy trừng mắt, buột miệng nói:
Ngài đã có chuẩn bị từ trước!

Bành Lương khẩu đầu trên mặt đất, bất chợt cảm thấy trên vai nặng nề. Ngụy Nguyên Kham nhấc chân đá bay ông ta. Bành Lương cố nhịn đau, nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ngụy đại nhân, cầu xin ngài!


Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng nói:
Ngươi tưởng làm vậy là tốt cho Triệu thị ư?



Đại nhân! Ngài thông minh nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, có những chuyện ngài không hiểu đầu, miệng lưỡi người đời đáng sợ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.