Chương 225: Lớp ngụy trang sắp rơi rồi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1531 chữ
- 2022-02-04 05:23:53
Lúc cô diễn vai Tưởng cô nương, hắn không làm khó có quá nhiều thì cũng thôi đi, dù sao Tưởng cô nương cũng giúp ích được trong chuyện 8khóa Bát Hoàng.
Nhưng tối nay cô vào vai y bà, Ngụy đại nhân lại vẫn không hề ghét bỏ, còn lấy rương thuốc ra cho cô. Rương th3uốc này đi một đoạn đường dài từ phủ Thái Nguyên tới kinh thành, giống như hắn đã biết từ trước là sẽ gặp lại y bà ở kinh thành vậy. C9huyện này không phù hợp với quan hệ của Ngụy đại nhân và y bà cho lắm.
Cô nhớ lần trước giữa Ngụy đại nhân và y bà xảy ra mấy 6chuyện không vui nho nhỏ. Tuy lúc đó trên mắt cô trét bùn nhưng cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt tức giận đến xanh lét của Ngụy đại nhâ5n. Khi ấy nếu không phải Nhiếp Thầm đến kịp, chỉ e Ngụy đại nhân đã nhấc chân cô lên, nhúng vào trong hồ rửa cho sạch rồi.
Cô khàn giọng nói:
A Thuyền, có lẽ Bạch cung nhân mắc nợ một cô gái tên là A Thuyền.
Rất tốt, xem như đã chịu nói chuyện trước mặt hắn, tuy nhiên giọng nói vẫn không đúng, nếu hắn cho thêm một bao tiên, liệu cô có biển thêm giọng nói nữa không?
Cố Minh Châu nói:
Vết thương ở chân của Bạch công nhân có vấn đề, hơn nữa bà ta vẫn thường xuyên dùng đạm ba cô.
Cái người đang phủ phục trên tương thuốc kia khẽ so vai, cổ họng truyền ra tiếng nức nở.
Thôi xong! Sơ Cửu toát mồ hôi hột, chắc chắn là giọng của Tam gia quả to, làm người ta khóc rồi. Nhìn xem, hắn ta đã nói gì chứ? Tam gia còn không bằng con Ngũ Hắc, Ngũ Hắc còn có thể khiến Cố đại tiểu thư yêu thích.
Nhưng hắn ta không đem theo Ngũ Hắc, Sơ Cửu nghĩ ngợi rồi lẳng lặng lấy túi tiền bên hông ra đặt xuống trước mặt Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham đưa một cái khăn tay ra, mãi một lúc lâu không có ai chịu nhận, hẳn nhíu mày rồi dùng bàn tay kia đưa túi tiền ra.
Điều tra xong vụ án thì sẽ không thiệt thòi cho mấy người đâu.
Lần này bàn tay đang ôm mặt kia giơ lên túm lấy túi tiền.
Hiện giờ lại thay đổi thái độ trong chớp mắt, đương nhiên là vì đã có cái nhìn khác về y bà, cho nên mới trả lại rương thuốc.
Vì thế có thể suy luận ra được là Ngụy đại nhân đã nhìn thấu thân phận của cô nhưng lại cố ý không vạch trần? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Chính bởi vì muốn quan sát tỉ mỉ cô từ trong ra ngoài nên mới nhắc tới chuyện của nhà họ Ngụy trước mặt cô.
Ngụy Nguyên Kham thở phào, thầy cô ngồi lại trên ghế, ôm cái rương thật chặt, đầu củi xuống, tì cằm lên trên tường, dáng vẻ tủi thân tội nghiệp giống như trẻ con không cẩn thận gây ra họa, sợ bị người ta mách với người lớn trong nhà.
Tuy hắn cảm thấy làm vậy cũng không tệ, đưa cô về nhà họ Cổ, thuận tiện giải thích hành động đường đột của hắn ở nhà họ Cố ngày hôm ấy, nhưng mà nghĩ lại thì có khả năng bị từ chối... Thôi vậy, lưới phải hạ từ từ, người cũng phải bắt dần dần.
Không chạy nữa à?
Giọng nói của Ngụy Nguyên Kham trầm thấp.
Nghĩ tới đây, Cố Minh Châu cúi đầu chán nản quay người ngồi lại trên ghế. Nếu Ngụy đại nhân đã nhất định muốn vạch trần thân phận của cô thì cô cũng chỉ có một chiêu cuối cùng này, đó chính là khóc lóc thảm thiết cho hắn xem.
Cô cũng đâu có dễ dàng gì, chỉ muốn âm thầm điều tra mấy vụ án, cải trang đủ kiểu cũng là vì sợ rước họa về nhà. Hơn nữa, một tiểu thư khuê các như cô, lỡ bị người ta biết là chạy nhông nhông khắp nơi thì sau này sao mà gả đi được nữa?
Tốt nhất là Ngụy đại nhân cứ vờ như không biết, cô diễn kịch của cô, hắn dựng sân khấu của hắn, lúc tan hội thì tiền cưa đôi, mọi người không ai thiệt.
Bọn họ đều muốn tìm ra kẻ năm đó đứng đằng sau mượn vụ án mưu phản của Nhị thái tử để hãm hại bọn họ, tuy cô không thể nói ra sự thật mình là Châu Như Quân, nhưng thể nào cô cũng sẽ mượn việc điều tra án để dần dần tiếp cận chân tướng.
Thiên hạ này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì cũng rất nhỏ, tránh tới tránh lui rồi cũng sẽ gặp, đến Bành Lương mà Ngụy đại nhân còn bằng lòng cứu vớt thì sẽ không gây khó dễ cho một cô gái nhỏ như cô.
Thêm nữa, nhà họ Ngụy có nhiều kẻ địch như thế, cô và người trong phường vẫn luôn giúp đỡ Ngụy đại nhân, không có công thì cũng góp sức, nếu Ngụy đại nhân làm quá thì khó tránh làm mất lòng người.
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, ý gì đây? Coi thường hằn à, lẽ nào hắn còn không bằng một túi tiền?
Nghĩ đến đây, Ngụy Nguyên Kham lại quay sang nhìn con người đang khổ não kia. Cuộc đời này phải gian truân đến mức nào mới khiến cho một người câm phải bật khóc ra tiếng chứ?
Cố Minh Châu đang khóc rất đáng thương, liếc mắt nhìn thấy đôi chân kia chầm chậm bước ra từ sau thư ản, dừng lại trước mặt mình, Cố Minh Châu lấy hai tay ôm mặt, nhìn rất mong manh, yếu đuối.
Bên trong túi tiền lộm cộm có không ít bạc, cô rất thích cách làm ăn tiền trao cháo múc như thế này, như vậy Ngụy đại nhân cũng có thể yên tâm, cô sẽ vì chỗ tiền này mà không nảy sinh ý đồ nào khác.
Nhìn thấy tay cô thò ra với lấy túi tiền, Ngụy Nguyên Kham vô thức muốn rút túi tiền về. Thì ra ở trong lòng cô, hắn thật sự không bằng một cái túi tiền.
Nhìn thấy cô ôm túi tiền vào trong lòng, Ngụy Nguyên Kham quyết định rèn sắt lúc còn nóng, đánh tan lòng cảnh giác của cô, tự nhiên đề cập tới tình hình vụ án:
Nhà họ Viên có manh mối gì khó
Ngụy Nguyên Kham nhìn bóng hình đang chạy ra ngoài kia thì nhíu mày. Cô đã phát giác ra gì đó nên muốn chuồn thật nhanh chăng? Có phải hắn đã quá nóng vội rồi không?
Cũng may bóng hình kia tới trước cửa thì dừng lại.
Hòa thượng có chạy được thì chùa vẫn còn đó, nếu Ngụy đại nhân đã có thể đoán được thân phận y bà và Tưởng cô nương thì chắc chắn sẽ truy tận gốc rễ. Cố Minh Châu bất chợt cảm thấy khó xử, cô không thể bỏ việc điều tra án, cũng không thể lật mặt với Ngụy đại nhân. Về mặt nào đó mà nói thì Ngụy đại nhân phẩm hạnh đoan chính, không phải là kẻ địch mà cô cần đối phó, hơn nữa ít nhất hiện giờ xem ra bọn họ có chung một mục đích.
Nghĩ kỹ lại thì hôm ấy trên đường về kinh, cô và mẹ được sắp xếp cho ở chung một căn viện với công chúa Hoài Nhu, liệu có phải cũng là do Ngụy đại nhân không?
Hắn cho cô sân khấu, bảo cô hát kịch là vì muốn có điều tra ra thêm càng nhiều thông tin hơn nữa. Cô sắp xếp Liễu Tô làm người hầu bên cạnh Ngụy đại nhân, nhiều khả năng là vừa hợp ý hắn.
Tâm tư của người đàn ông này quả nhiên sâu như biển, qua lại với hắn nhiều chẳng khác gì chơi với hổ.
Ngụy Nguyên Kham biết trang viên phát hiện ngân khố ở phủ Thái Nguyên có trồng đạm ba cô, xem ra phải điều tra kỹ lưỡng Bạch cung nhân và cái người tên A Thuyền đó.
Muốn làm rõ bí mật của Bạch cung nhân phải tốn ít công sức, không biết bên phía Ngụy đại nhân có thu hoạch nào khác không.
Ta sẽ cho người đi điều tra.
Ngụy Nguyên Kham nói:
đợi có tin sẽ nói cho bà biết.
Cố Minh Châu gật đầu, tin là với bản lĩnh của Ngụy đại nhân thì rất nhanh sẽ có được manh mối. Chuyện đã nói xong, có phải cô có thể đi được rồi không.
Cố Minh Châu đứng dậy, Liễu Tô lập tức bước lên trước đón lấy rương thuốc:
Đại nhân, trời không còn sớm nữa, lão thần tuổi tác đã cao... tinh lực không còn dồi dào, phải quay về nghỉ ngơi sớm.
Sau khi khóc xong lại biến trở lại thành bà cụ lưng còng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.