• 12,222

Chương 226: Yên t m



Không về nữa.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt đáp. Sơ Cửu chớp mắt, như nghe sấm chớp rạch ngang trời, sao lại không về nữa? Tiểu8 Bạch còn đang đợi hắn ta cơ mà! Hắn ta ở lại đây thì Tiểu Bạch sẽ cô đơn lẻ bóng biết bao!


Đêm nay xử lý xong công 3văn,
Ngụy Nguyên Kham bước về trước bàn sách:
sáng sớm người mang sang nha môn rồi báo một tiếng với quan viên đang trực, t9a không khỏe nên phải nghỉ ở nhà một hôm.


Sơ Cửu nhìn Tam gia từ đầu đến chân hết lần này đến lần khác:
Tam gia khô6ng khỏe chỗ nào cơ? Có cần phải mời thầy thuốc không?


ò ó o.
Gà Ngũ Hắc dùng cánh đẩy trứng về lại dưới lớp lông của con gà bông lau, sau đó thỏa lòng thỏa dạ nằm phủ phục sang bên cạnh, chiếc mỏ nhọn nhọn hoạt động liên tục, trong đầu tràn ngập hình ảnh những chiếc bánh hoa xinh đẹp. Nếu có thêm một miếng bánh hoa tươi nữa thì đời gà càng thêm hoàn hảo.

Ngụy đại nhân đã hiểu hết những lời tiểu thư nói rồi sao?

Nghe đại tiểu thư nhấc đến chuyện đêm nay, gương mặt Báo Đồng đầy vẻ ngạc nhiên.
Nếu là phủ nhà khác chắc chắn sẽ không được nhưng với tính cách trẻ con như đại tiểu thư thì đành phải chiếu theo thôi. Báo Đồng mỉm cười đáp lại:
Không vất vả, đi theo đại tiểu thư rất tốt.
Cô chỉ mong sao bản thân không rời khỏi đại tiểu thư một bước, như vậy đại tiểu thư mới yên tâm đi lại.
Đêm khuya dần, hầu hết mọi người đều đã ngủ nhưng bên trong phủ đệ ở kinh thành mà Hoàng thượng vừa mới ban thưởng cho Thái tử đèn đuốc vẫn sáng choang.
Tiếng mắng chửi vang lên từ trong viện tử nơi Thái tử đang ở:
Các ngươi làm cái gì ở đây vậy hả? Xem chuyện cười của bản cung à? Đừng nghĩ là ta không biết các ngươi đang nghĩ gì trong lòng! Có phải là muốn biết Thái tử đời tiếp theo là ai, sau đó nhanh chóng chạy sang làm việc cho Thái tử mới không?

Trông khỏe như vâm mà, nói không khỏe không cảm thấy thẹn với 5lòng ư?
Sơ Cửu đang định hỏi cho rõ ràng thì cảm thấy mộng nhói lên, sau đó cả người hắn ta bay ra ngoài, đáp phịch trên mặt đất lạnh lẽo, tiếng cửa đóng sầm vang lên sau lưng. Một lúc lâu sau hắn ta mới chấp nhận thực tế là đêm nay bản thân chẳng ngủ được.
Phủ nhà họ Ngụy, bên trong viện tử của Ngụy Tam gia.
Bảo Đồng nhét lò sưởi vào trong chăn của Cổ đại tiểu thư, Cố Minh Châu nằm trên giường, trở mình nhìn tấm màn màu hồng đào trước mặt:
Ngụy đại nhân qua lại với chúng ta là vì chúng ta có thể giúp hắn điều tra án, chuyện vạch trần ta không mang lại lợi ích gì cho Ngụy đại nhân cá. Ta một cô bé, không cần hắn phải nhọc lòng vì ta như thế...

Lời còn chưa nói hết thì đã chẳng còn động tĩnh gì nữa, Bảo Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Cố đại tiểu thư, chỉ thấy gương mặt của đại tiểu thư giãn ra, cô đã ngủ mất. Đêm nào cũng ra ngoài, buổi sáng thì chẳng được thảnh thơi, không buồn ngủ mới lạ. Bảo Đồng bừng đèn đi ra ngoài để tiểu thư được ngon giấc, ngày mai lại tràn đầy sức sống trở lại.
Đóng cửa gian trong xong, Bảo Đồng đang định ngả lưng xuống chiếc giường ở gian nhỏ phía trước thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Báo Đồng xách đèn lồng đi ra xem xét.
Cố Minh Châu gật đầu, không thể chọc vào kiểu người như Ngụy đại nhân được, một khi khiến hắn sinh lòng hoài nghi thì hắn sẽ bám riết không buông cho đến khi nào điều tra ra chân tướng mới thôi.

Vậy.
Bảo Đồng lo lắng hỏi lại:
Ngụy đại nhân có nói với Hầu gia và phu nhân không? Có vạch trần tiểu thư trước mặt người khác không?


Có lẽ là không.
Cố Minh Châu trả lời:
Dường như lúc ở phủ Thái Nguyên, Ngụy đại nhân đã phát hiện ra gì đó, nếu muốn vạch trần ta thì sẽ không đợi đến ngày hôm nay đâu.


Thái tử gia,
Thái tử phi lập tức tiến lên khuyên cán với gương mặt khó coi:
ngài không thể nói những lời như vậy được, ngài vẫn là Thái tử Đông cung... ngài...

Thái tử thình lình quay đầu nhìn Thái tử phi với vẻ hung hãn, Thái tử phi sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Lúc này nửa bên mặt của Thái tử được thoa đầy một lớp bột thuốc màu đen vàng, đôi mắt đỏ tươi như thể sắp bật máu, đầu tóc gần như đã bị thiêu sạch. Nàng đã cố gắng khuyên Thái tử gia cạo sạch số tóc còn lại để thuận tiện cho việc thoa thuốc, nhưng Thái tử gia không những không nghe mà còn buông ra những lời hung dữ, ai dám động đến tóc của gã, gã sẽ giết chết kẻ đó.
Mái tóc từng bị lửa đốt cháy, vài cọng xoăn tít phất phơ trên đầu, nhìn thoáng qua trông rất đáng sợ.

Thế nào?
Thái tử gia nhìn Thái tử phi đầy căm hờn:
Ngươi cũng sợ bản cung rồi sao? Chẳng phải ngươi cũng đang đợi có thông báo phế Thái tử để dễ bề cầu xin Hoàng thượng cho phép ly hôn với bản cung

Đúng rồi, ta không thể tự xưng là bản cung nữa, ta không quay lại Đông cung được nữa rồi, không được... Không được... Ta vẫn phải quay về, ta vẫn phải quay về!

Nói dứt lời, đột nhiên Thái tử lại cuộn mình trên sạp òa khóc. Thái tử phi thấp thỏm lo sợ bước lên trước khuyên nhủ. Kể từ sau khi trở về Thái tử thay đổi tính tình hoàn toàn, trông như hóa rồ hóa dại, lúc thì khóc lúc lại nổi giận, còn đòi vào cung gặp Hoàng thượng và quý phi nương nương nữa.
Quý phi nương nương có căn dặn không được để động tĩnh nào trong phủ truyền ra ngoài, nàng đã cố gắng trấn an Thái tử gia nhưng tiếp tục thế này chỉ e nàng cũng không thể chống cự được nữa. Nàng cho người đi dò la, Hoàng thượng đã viết chiều chỉ phể Thái tử, chỉ đợi sau khi chiến sự ở biên cương phía Bắc ổn định trở lại là sẽ chiêu cáo chuyện này với toàn thiên hạ. Quý phi nương nương cũng ngầm đồng ý với kết quả này thì còn ai dám cả gan chống đối nữa?

Bên ngoài thế nào rồi?
Thái tử như chợt nhớ tới điều gì, thình lình ngẩng đầu lên:
Đã tìm được kẻ hãm hại bản cũng chưa? Tên Ngụy Nguyên Kham đậm bản cũng bị thương đã bị trừng phạt chưa? Còn cả Định Ninh hầu Thôi Trinh, nếu không phải do hắn vô dụng thì bản cũng đã không rơi vào tình cảnh thế này!

Nhìn thấy Bảo Đồng đến trước cửa, Bích Đào khẽ giọng hỏi han:
Ta thấy bên trong phòng có ánh đèn, không sao chứ?


Không sao
Bảo Đồng thở phào:
đại tiểu thư tỉnh giấc giữa đêm, bây giờ lại ngủ nữa rồi.

Bích Đào gật đầu:
Hay là để ta trực thay người mấy hôm? Ngày nào cũng canh gác, chăm sóc đại tiểu thư thế này vất vả quá.
Trước đây mọi người đều vây quanh đại tiểu thư, sau này sức khỏe đại tiểu thư ngày càng khởi sắc, dần biết nổi cáu và có sở thích riêng thì chỉ thích mình Bảo Đồng. Đặc biệt là những khi nghỉ ngơi vào buổi tối, ngoại trừ Bảo Đồng ra cô không cho phép ai khác ở lại trong phòng, nếu không sẽ không ngủ được.
Thái tử phi không dám hé răng, Ngụy đại nhân có công lớn, viện quân triều đình phải đến biên cương phía Bắc đã trợ giúp binh mã giành chiến thắng. Tuy Định Ninh hầu tự ý quật mồ mả tiền triều lên để kiểm tiền mua ngựa ở biên cương những nguyên nhân của chuyện này lại có liên quan đến việc Thái tử gia buôn bán ngựa chiến. Thôi Trinh lấy công chuộc tội tất nhiên cũng sẽ chẳng gặp chuyện.

Còn về phần ai là người xúi giục Lâm Tự Chân thì đến giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng, nhìn ý của Hoàng thượng có lẽ vẫn còn phải dùng Ngụy Nguyên Kham điều tra án. Tóm lại, trước mắt đáng thương nhất chỉ có Đông cung của bọn họ.

Nhìn thấy vẻ ủ rũ trên mặt Thái tử phi, Thái tử trợn trừng mắt, quát lên:
Cút! Bản cũng không muốn nhìn thấy ngươi! Mau cút ra ngoài cho bản cùng, gọi mấy người Nguyễn Cầm vào đây... Bản cũng muốn nghe đàn!


Lúc này còn nhớ nhung đến đám thiếp thất đó, sự ân cần chăm sóc Thái tử phi dành cho Thái tử khi nãy giờ đã bay biển sạch sẽ:
Nguyễn Cầm và những thiếp thất kia đều ở Tây Sơn, điện hạ quên rồi sao? Đó là ý của Quý phi nương nương.


Thái tử thình lình ném chiếc gối trên sạp về phía Thái tử phi, ma ma quản sự bên cạnh vội vã lên trước ngăn cản:
Thái tử điện hạ bớt giận! Vết thương của ngài còn chưa khỏi hắn... đừng làm ảnh hưởng đến miệng vết thương, nếu ngài không thích Thái tử phi ở đây thì nô tỳ lập tức mời Thái tử phi về!


Vừa nói ma ma quản sự vừa che chắn cho Thái tử phi đi ra khỏi phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.