• 12,222

Chương 254: Chú cháu nhà họ ngụy đều một dòng “cực phẩm


Cố Sùng Nghĩa lạnh nhạt nói:
Ngụy thông chính nặng lời rồi. Phu nhân đã nói trước với ta, ta vốn chẳng giúp được Ngụy thông ch8ính chuyện gì, sau này Ngụy thông chính cũng đừng nhắc tới ơn cứu mạng gì

cá.


Ngụy Nguyên Kham đứng thẳng ngư3ời dậy, lúc Cô hầu gọi hắn bằng tên quan ở ngoài cửa là hắn đã đoán được, Cố hầu chắc chắn đã biết hành động khinh bạc của hắn9 với Châu Châu ở nhà họ Cổ phủ Thái Nguyên. Lâm phu nhân và Cố hầu không vạch trần chuyện này, không phải là vì muốn mắt nhắm 6mắt mở tha lỗi cho hắn, mà căn bản không muốn có bất kỳ liên hệ nào với hắn và nhà họ Ngụy, cho nên giả vờ như không biết chuy5ện gì.
Đây cũng chính là chỗ khó xử nhất, nhà họ Cổ không hề muốn có đứa con rể là hắn.
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Hầu gia cũng là người biết uống nước nhớ nguồn, ngài có thể có được ngày hôm nay chắc hẳn cũng ghi tạc trong lòng ân nghĩa của Triệu lão tướng quân đối với ngài năm đó.

Cố Sùng Nghĩa nghe thấy vậy, trên mặt thoáng qua nét kinh ngạc. Lúc Triệu lão tướng quân còn tại thế từng chỉ điểm cho ông công phu cưỡi ngựa bắn cung, còn từng đưa binh thư cho ông đọc, vỗ vai ông nói ông có phong thái của cha.
Bất kể hắn có nhớ chuyện đó hay không, gương mặt Cố Sùng Nghĩa vẫn thêm mấy phần uy thế:
Chuyện ở Sơn Tây ta đã biết cả rồi. Minh Châu nhà ta nhát gan, tính tình thẳng thắn, không thân với người lạ, vụ án ở chùa Kim Tháp đã kết thúc, đừng tới làm phiền nó nữa, bất kể là ai, nếu còn để nó chịu bất kỳ thương tổn gì thì ta quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Phu nhân không cho ông nhắc lại chuyện hôm đó, vậy ông sẽ lấy chùa Kim Tháp làm cái cớ để nhắc nhở Ngụy Nguyên Kham. Nếu hắn còn dám tới trêu chọc Châu Châu thì ông sẽ mặc kệ hắn có phải là rường cột nước nhà hay không, ông sẽ đánh gãy chân hắn.
Cố Sùng Nghĩa nói xong thì bước ra khỏi phòng.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Đem bình trà và bộ cốc chén này đến căn viện nhỏ.

Dáng vẻ kinh ngạc của cô ban nãy khi nhìn hắn uống trà khiến hắn biết ngay là mình đã vô tình cầm nhầm cốc của cô, nhưng chuyện đã rồi chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi.
Sơ Cửu đáp lời, ánh mắt dừng lại trên vành tai của tam gia:
Tam gia cảm thấy trong phòng trực rất lạnh à? Tại đỏ hết cả lên rồi kìa.

Sơ Cửu nhanh nhảu nói:
Đại tiểu thư nói cũng gần tới giờ rồi, tam gia nên thương triều thôi, cô ấy cũng nên quay về rồi. Trước khi đi đại tiểu thư còn bảo tiểu nhân bẩm báo với tam gia, Huệ Hương kia không hề nói thật, nếu tam gia có thời gian thì hãy đích thân đi thẩm vấn Trình đại lão gia.

Ngụy Nguyên Kham nhìn quyển tập Cố Minh Châu để lại. Cô cũng nghi ngờ cái chết của Viên thị không hoàn toàn là thủ đoạn của Trình đại lão gia. Huệ Hương là nô tỳ của nhà họ Viên, cô sẽ cho người trong phường lén đi điều tra những người có liên quan tới Huệ Hương ư?
Sơ Cửu nói xong định đem bình trà và bộ cốc chén xuống dưới.

Lúc cha vãn bối còn tại thế, lão tướng quân từng nhắc tới Hầu gia với cha.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Lão tướng quân nói, trong các quan lại quý tộc, Hoài Viễn hầu có thể nhờ cậy việc lớn. Hầu gia đau lòng vì lão tướng quân nhưng trong lòng còn xã tắc Đại Chu, không giống với đám người chỉ chăm chăm tự tư tự lợi kia.

Những lời này là do bà nội nói với hắn, từ đó có thể thấy Triệu lão tướng quân và Cổ hầu bình thường có qua lại. Tối nay Cô hầu gia tới phủ nha hỏi về vụ án của nhà họ Trình chính là vì vẫn canh cánh trong lòng việc những tướng sĩ đã chết oan ở Du Lâm Vệ.
Cố Sùng Nghĩa nhìn Ngụy Nguyên Kham, thấy hắn nhìn ông bằng ánh mắt trong sáng giống như có thể nhìn thấy ông đang nghĩ gì. Có một hậu bối thế này cũng rất yên tâm, nhưng tiền đề là hậu bối này không bắt nạt viên minh châu trên tay ông.
Nghĩ tới đây, Cố Sùng Nghĩa tiếp tục giục ngựa, đến trước cửa cung sớm thì có thể nghe ngóng thêm những tranh luận của triều thần về vụ án nhà họ Trình.
Sau khi Cô hầu gia rời đi, Sơ Cửu lập tức dâng công phục tới trước cửa:
Tam gia, đến lúc thay đồ rồi.

Ngụy Nguyên Kham nhìn ra bên ngoài.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, ông và nhà họ Triệu qua lại không nhiều, trước án Sơn Tây lần này, phu nhân thậm chí còn không quen thân với Triệu thị. Năm ấy Triệu lão tướng quân dẫn võ tướng tạo binh biển, ông không dám tin Triệu lão tướng quân lại có thể thông địch bán nước, nhưng chứng cứ xác thực, triều đình nắm trong tay thư từ qua lại giữa Triệu lão tướng quân và người Thát Đát, cộng thêm việc lão tướng quân đã mất, vụ án không thể kháng cáo được nữa.
Cho đến khi vụ án binh biển Sơn Tây bị lật lại một lần nữa, nhớ tới cảnh tượng những tướng sĩ kia thì chết thủ thành Du Lâm Vệ, trong lòng ông tràn ngập cảm khái. Tuy chưa từng nói với ai về những vụ án này
nhưng ông vẫn hi vọng chuyện này có thể có kết quả, trả lại sự thanh bạch cho lão tướng quân,
Cố Sùng Nghĩa nói:
Không cần ngài tới cửa đưa thư, có tin ta sẽ tự biết.

Tránh việc hắn lại tới cửa gặp Châu Châu.
Cố Sùng Nghĩa nói xong thì đi ra ngoài, tới trước cửa ông dừng lại, quay đầu nhìn Ngụy Nguyên Kham. Hắn thật sự ngất đi không biết gì hết? Sao ông cứ có cảm giác nhà họ Ngụy và Ngụy Nguyên Kham đang cho ông vào trong nhỉ?
Ông đi thẳng một mạch ra khỏi phủ nha rồi tung người lên ngựa chạy tới bên ngoài cửa cung. Giận là chuyện của giận, nhưng nếu Ngụy Nguyên Kham thật sự dám điều tra biên cương phía Bắc thì đúng là khiến người ta bội phục. Không hổ là người nhà họ Ngụy, tiếp nối tinh thần của Ngụy thị. Ngụy Nguyên Kham tuổi tác hiện giờ cũng không lớn, thanh niên mới hơn hai mươi mấy tuổi đầu, chim non vừa mới bước ra khỏi tổ, còn chưa rũ bỏ được sự che chở của gia tộc, con đường làm quan của nhà họ Ngụy đối với Ngụy Nguyên Kham hại nhiều hơn lợi.
Giống như căn phòng trực đơn sơ kia, công vụ không ngơi nghỉ, thậm chí còn không có thời gian dùng bữa sáng, chỉ có thể ăn mấy miếng điểm tâm, đúng là không dễ dàng.
Cố Sùng Nghĩa nhíu mày. Ông nghĩ mấy thứ này cho hắn làm gì? Đây là chuyện nhà họ Ngụy nên lo mới phải. Ở những chốn như nha môn thì có ăn đã là tốt lắm rồi, tướng sĩ ra trận đánh giặc còn chỉ có thể gặm lương khô cứng ngắc kia kìa.
Bằng không sẽ không nói ông không cần làm gì cả.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Triệu lão tướng quân bị người ta hãm hại, phải lần ngược lại tới cuộc chiến ở biên cương phía Bắc năm đó, e là sẽ kéo theo khá nhiều người.

Đúng là vậy thật.

Tự cho mình là thông minh.
Cố Sùng Nghĩa đứng dậy phất ống tay áo. Nói đến cùng thì hai chú cháu nhà họ Ngụy này chẳng khác gì nhau, một kẻ nằm lì dưới đất giả chết, một kẻ đứng một chỗ giả bộ nghiêm chỉnh mà cưỡng từ đoạt lý.

Xin Hầu gia yên tâm, vụ án này vãn bối nhất định sẽ điều tra rõ ràng,
Ngụy Nguyên Kham nói:
Có điều Hầu gia không cần phải làm gì cả. Ngày sau nếu vụ án lại có tiến triển, vãn bối sẽ tới tận cửa gửi thư.

Cố Sùng Nghĩa:
Ngài điều tra tới đâu rồi?

Cảm thấy Sơ Cửu vẫn đang tỉ mỉ quan sát mình, Ngụy Nguyên Kham nhướn mày lên, vẻ mặt lạnh như băng:
Đi ra ngoài!


Sơ Cửu nhanh nhẹn đi ra ngoài, hắn ta không kìm được mà lén sờ sờ tai mình. Hình như hắn ta đều có nói gì sai, tại đó không phải vì lạnh thì còn vì chuyện gì khác nữa?

Đang phiền não trong lòng thì nhìn thấy Phùng An Bình vẫy tay với mình, trong tay Phùng An Bình đang cầm một bọc thịt bò, mắt Sơ Cửu lập tức sáng quắc.

Tiết lão thông phán đúng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì thở dài một tiếng. Ông đã dạy được không ít học trò, nhưng không ngờ đến cuối cùng y bát có lẽ lại phải giao cho đứa không tiến đồ nhất là Phùng An Bình.

Phùng An Bình cái gì cũng tốt, chỉ có cái máu cá cược truyền từ nhiều đời là không sửa được. Cũng may nhà họ Phùng còn có một lợi ích gia truyền khác, đó là nghèo rớt mồng tơi, cho dù có đánh bạc thì cũng chẳng lấy ra được thứ gì tốt lành mà đánh. Mỗi lần nhìn thấy bộ quần áo giặt nhiều đến phai màu của Phùng An Bình, trong lòng ông lại cảm thấy an ủi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.