Chương 256: Chọn lại trữ qu n
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1526 chữ
- 2022-02-04 05:24:25
Hoàng thượng.
Nội thị gọi mấy lần:
Hoàng thượng, đã tới giờ rồi, đừng để các triều thần phải đợi lâu.
Ngự liền lập tức dừng trước mặt 8hoàng đế, hoàng đế ngồi lên, ngự liền được khiêng lên, cùng với tiếng bước chân ồn ào, thánh giá chầm chậm rời đi. Bên trong cung Khôn Ni3nh, nữ quan trở vào bên trong nội điện, thấy Hoàng hậu nương nương vẫn đang nằm trên giường, quay mặt vào bên trong, như thể đến một sợi 9tóc của người cũng chưa từng chuyển động.
Nuong nuong.
Nguy Hoàng hậu xua xua tay, nữ quan lục tục lui xuống.
Cô có thể nhìn ra Tiết lão thông phản vẫn còn ghi nhớ trong lòng vụ án của thám hoa Nghiêm, vụ án này có liên quan tới biên cương phía Bắc, muốn điều tra rõ cần phải mạo hiểm.
Ngoại trừ việc giúp Ngụy đại nhân điều tra vụ án của Triệu lão tướng quân ra, cô cũng có chuyện cô muốn làm, đây cũng là làm theo ý nguyện của thám hoa Nghiêm, là nguyên nhân cô trở thành người trong phường.
Cô không dùng thân phận của Cố Minh Châu là vì sợ làm liên lụy tới phủ Hoài Viễn hầu. Cái mác nhà họ Ngụy hoành tráng thì hoành tráng thật đấy nhưng không thể tùy tiện lấy ra dùng, chuyện này cô vẫn có thể phân biệt được rõ ràng. Ngụy đại nhân chỉ nhìn thấy được thân phận của cô nhưng vẫn không biết vì sao cô lại phải đóng giả làm Tưởng cô nương và y bà, những chuyện này cô cũng sẽ không nói với Ngụy đại nhân,
Nguy Hoàng hậu cảm thấy tâm trạng vô cùng khoan khoái.
Cố Minh Châu gặp Tiết lão thông phán xong thì đi về phủ Hoài Viễn hầu.
Cô nhìn sang Liễu Tô:
Nếu Tiết lão thông phán có căn dặn Nhiếp Thầm làm việc gì thì không cần phải bẩm báo lại nội tình cho Ngụy đại nhân biết.
Nương nương, tranh thủ lần này nhà họ Ngụy lập công, chúng ta xin ít ân điển đi.
Nguy Hoàng hậu không lên tiếng nữa.
Nữ quan bưng đèn lui xuống, cung Khôn Ninh khôi phục lại sự tĩnh lặng như thường ngày khiến Nguy Hoàng hậu lại chỉ muốn ngủ tiếp.
Cố Minh Châu nhìn qua, đó hình như là một khối ngọc ẩn nhỏ, không biết đã lẫn vào quần áo của cô từ lúc nào.
Bảo Đồng lật ngọc ẩn lại:
Đại tiểu thư, trên này có chữ.
Cố Minh Châu nhận lấy ngọc ẩn, đặt trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ, chữ
Kham
ở bên trên vô cùng rõ nét, hình như đây là ấn riêng của Ngụy đại nhân, ấn này được khắc từ một khối bạch ngọc thuần khiết, trong suốt, không lẫn bất kỳ tạp chất nào, chỉ đáng tiếc đã bị vỡ mất một góc,
6Nương nương, ban nãy...
Nếu như ban nãy mở cổng cung Khôn Ninh, không biết Hoàng thượng có nói mấy câu quan tâm lo lắng tới nương nương 5hay không?
Hoặc biết đầu vì mấy câu nói này mà tình hình trong cung lại có chuyển biến, lệnh cầm tù nương nương cũng sẽ được giải trừ.
Lui xuống đi, bản cung mệt rồi.
Ngụy Hoàng hậu huơ tay, lại kéo chăn trùm lên vai.
Hồi ở nhà họ Châu, cô từng học qua điêu khắc kim thạch, cũng biết thông thường ấn riêng chỉ có một chữ đều do bản thân tự khắc lấy, thường xuyên mang theo bên mình, sử dụng khi cần sai bảo thân tín bên cạnh đi làm việc, hiện giờ chỗ khắc chữ bị rơi sứt một góc, chắc chắn là không dùng được nữa.
Cố Minh Châu thừa nhận, vì để tiện điều tra vụ án cô sẽ dùng thủ đoạn của ông Trương lấy trộm một số thứ gọi là
nhổ lông chim nhạn bay qua
, nhưng từ hồi biết được thân phận của Ngụy đại nhân thì cô không còn dám thò tay ra với Ngụy đại nhân lần nào nữa.
() Trước dùng để chỉ võ nghệ cao siêu, sau chỉ hạng người cơ hội, thấy lợi là phải tranh thủ vơ vét, kiếm chác.
Đối với loại người ích kỷ, bạc bẽo, chỉ cần Hoàng thượng nhượng bộ một chút thôi cũng cảm thấy hoàng ân mênh mông, nhưng bà là cây khô khó hồi xuân, bà cần để làm gì chứ? Chi bằng để lại cho Kham ca nhi, để con đường sau này của Kham ca nhi nhẹ nhõm hơn một chút.
Muốn lợi dụng nhà họ Ngụy cũng được, bà đã chẳng dùng được nữa thì hãy để hoàng đế hao tổn tâm trí với người khác, ví dụ như Kham ca nhi, bảo Kham ca nhi đi làm việc, nó cũng có thể mượn cơ hội này để mở mang thế lực.
Nhà họ Ngụy cũng hiểu tâm tư của bà nên chưa từng đưa ra yêu cầu muốn vào cung gặp mặt. Người thân thật sự phải thấu hiểu lòng nhau mới là tốt nhất, cứ thầm lặng quan tâm đến nhau là được rồi.
Nhìn theo bước chân thong dong của đại tiểu thư, khoảnh khắc ấy Liễu Tô suýt đã nói ra bí mật trong lòng mình. Thực ra trong lòng Nhiếp Thầm, đại tiểu thư là nghĩa phụ của hắn chứ không phải sư phụ. Sự phụ, nghĩa phụ, chỉ khác nhau một chữ ý nghĩa chắc cũng tương tự nhau thôi nhỉ!
Trở về nhà họ Cố, Bảo Đồng lập tức bước tới đợi hầu hạ Cố Minh Châu thay y sam, vừa mới gỡ mũ mạng xuống thì thấy có thứ gì đó rơi từ trên người cổ xuống, Cố Minh Châu còn chưa kịp phản ứng lại thì thứ kia đã rơi xuống đất.
Bảo Đồng vội vàng nhặt thứ đó lên:
Đại tiểu thư, đây là cái gì?
Cố Minh Châu nói:
Nói với Nhiếp Thầm có thể sẽ có nguy hiểm, bảo y làm việc cẩn trọng.
Liễu Tô đáp lời:
Tiểu thư yên tâm, Nhiếp Thầm và thuộc hạ đều không sợ, giống như lúc điều tra vụ án của ông Trương
Cố Minh Châu nói:
Sao có thể giống nhau được? Ông Trương có ơn với ngươi, Nhiếp Thầm cũng muốn lấy lại thanh danh cho sự phụ của y. Lần này không giống vậy, thám hoa Nghiêm chỉ có quan hệ với mình ta thôi.
Vấn đề là sao ấn riêng của Ngụy đại nhân lại ở chỗ cô. Lẽ nào lúc đi từ phòng trực ra cô đã không cẩn thận cầm theo ư? Không thể nào, thân thủ của cô cũng nhanh nhạy, không thể phạm phải sai lầm sơ đẳng thể này được, trừ phi là khi nghe thấy cha tới, nhất thời hoảng loạn, trong lúc thu dọn hộp đồ ăn không chú ý...
Đại tiểu thư, con dấu này hình như được dùng mấy năm rồi, màu ngọc này là đã được nuôi khá lâu.
Bảo Đồng nói vậy dường như càng khiến sự việc trở nên nghiêm trọng hơn.
Liễu Tô trầm mặc giây lát:
ở trong lòng thuộc hạ, đại tiểu thư chính là ông Trương, trong lòng Nhiếp Thầm, tiểu thư chính là sư phụ của y, ông Trương và sự phụ đã không còn, nhưng cũng may vẫn còn tiểu thư đây.
Cố Minh Châu chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, cô sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bọn họ chu toàn:
Ngươi nhìn xem...
Liễu Tô thấy Cổ đại tiểu thư chỉ về phía chân trời:
Bất kể xảy ra chuyện gì, trời vẫn sẽ sáng.
Còn cô cũng sẽ nhất định đi đến thời khắc trời sáng, nhìn đám người đang nấp trong bóng tối kia.
Sao ấn riêng này lại mọc chân chạy theo cô về nhà chứ?
Báo Đồng thấy lông mày đại tiểu thư cứ dần dần nhíu lại thì đau lòng:
Đại tiểu thư, nô tỳ thấy trên ngọc ẩn này lại không có chữ nữa rồi. Không đúng... là mắt nô tỳ không tốt, đây nào có phải là ngọc, rõ ràng chỉ là một cục đá vỡ thôi, thứ này để nô tỳ vứt đi cho, bảo đảm sẽ không còn ai nhìn thấy nó nữa.
Hủy thi diệt tích đúng là không tệ. Cố Minh Châu nhìn ngọc ấn trong tay, nhưng sâu thẳm trong lòng lại cứ có cảm giác không yên. Chất ngọc tốt như vậy, mất bao nhiêu năm mới thành được thế này, vứt đi thì thực quả đáng tiếc.
Cái này mà để ở chỗ sư phụ điêu khắc thì có thể mài hết lớp bên trên đi, rồi lại dựa vào hình dạng ban đầu khắc một chữ
Kham
giống y hệt lên trên.
Cố Minh Châu chăm chú nhìn khối ngọc ẩn
mọc chân
kia, cô thật sự cảm thấy hơi khó xử.
Vụ án Trình đại lão gia mưu hại vợ được đưa lên triều đường, hoàng để nổi trận lôi đình, lệnh cho phủ nha Thuận Thiên và Đại Lý Tự phải điều tra đến cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.