Chương 260: Chuyện tốt
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1328 chữ
- 2022-02-04 05:24:44
Dương ma ma nhỏ giọng khuyên nhủ:
Nô tỳ cảm thấy đại tiểu thư có thể làm được. Lúc sức khỏe không ổn đại tiểu thư chỉ có thể nằm 8trong phòng, bây giờ khỏe lên rồi lúc nào cũng chạy tới chạy lui khắp nơi. Nô tỳ nhìn thấy tính cách của đại tiểu thư cũng chẳng 3ở không được đầu. Hôm nay lúc tiểu thư bảo muốn đến hẻm Hoa Sen thay cho phu nhân, hai mắt đã sáng lóe cả lên.
Lâm phu n9hân cũng thấy Châu Châu vui vẻ nên mới mềm lòng để Châu Châu tự ra ngoài. Nếu là tiểu thư con nhà bình thường thì đã có thể tự đi6 tham gia yến tiệc từ lâu rồi, nào cần bà phải ở bên mỗi phút mỗi giây nữa. Thế nhưng Châu Châu lại khác, Châu Châu...
Ng5hĩ đến đó, Lâm phu nhân muốn liệt kê ra vài điểm khác biệt nhưng nghĩ đến hình ảnh Châu Chấu bảo vệ bà trên đường về kinh thì có lẽ Châu Châu có thể thật.
Cổ lão thái thái nhìn thấy gương mặt tươi cười đó thì có thể chợt trở nên cứng đờ. Đó là Châu Châu thật ư? Sao lại khác biệt nhiều so với trong ấn tượng của bà ta đến thế? Gương mặt thì vẫn thế nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nữa. Châu Châu khi trước giống như một bức tượng vậy, không thể động vào được, bây giờ gương mặt lại hồng hào vô cùng khỏe mạnh.
Cố Minh Châu tiến lên trước hành lễ với Cố lão thái gia, Cố lão thái thái và phu thê Cố Sung Văn, sau đó lại chào hỏi Cổ Minh Uyển và Cố Minh Nghiên. Cô nhìn quanh một vòng.
Tam tỷ tỷ đâu? Sao không thấy đến?
Nhìn biểu cảm uất ức của đứa cháu gái, Cố lão thái thái cũng ngây ra như phỗng. Có ai ngờ là phủ Hoài Viễn hầu sẽ trả lễ bằng những thứ này chứ? Khi xưa bạc của bọn họ có thể đổi thành vàng, gỗ Du cũng có thể đổi thành gỗ Kệ Si, sao lần này lại không giống nữa?
() Gỗ Kệ Sĩ: gỗ sến Nam Phi.
Tứ muội muội chuẩn bị đi học rồi sao?
Cổ Minh Lam được người hầu gọi tới, vừa ngước mắt đã nhìn thấy hai vị tỷ tỷ ôm chồng sách với sắc mặt khó coi.
Hém Hoa Sen.
Lão thái gia và lão thái thái nhà họ Cố rất mất hứng, món quà tặng đi là để làm lời mào đầu, chẳng ngờ Cố Minh Châu lại lập tức đến đây trả lễ. Người hầu bẩm báo lên:
Lâm phu nhân cơ thể nặng nề phải ở nhà nghỉ ngơi nên để ma ma quản sự theo Cổ đại tiểu thư đến đây.
Cố lão thái thái ngạc nhiên:
Châu Châu có thể tự ra ngoài rồi à?
Cố sùng Văn vẫn còn một thứ nữ xếp thứ ba, lấy tên Minh Lam, thường ngày chỉ ở trong phòng may vá, rất hiếm khi ra ngoài gặp người khác.
Cổ Minh Uyển sửng sốt nhìn Cố Minh Châu:
Muội vẫn còn nhớ Minh Lam?
Như thể đây là chuyện vô cùng hiếm lạ vậy.
Cố Minh Châu gật đầu:
Ta đích thân chọn rất nhiều phần quà, mọi người ai cũng có hết.
Chuyện này quả là khiến người ta lấy làm lạ. Đứa trẻ đó nằm trên giường biết bao nhiêu năm cuối cùng bệnh cũng đã có chuyển biến tốt. Xưa giờ cô luôn được Lâm phu nhân cưng nựng trong lòng bàn tay mà bây giờ Lâm phu nhân lại yên tâm cho con gái được ra khỏi nhà một mình, không sợ gây ra phiền phức sao?
Cố Sùng Văn chợt nhớ ra:
Con nghe quản gia trong nhà từng bảo bệnh tình của Châu Châu đã tốt lên nhiều rồi, lúc ở phủ Thái Nguyên còn theo Lâm phu nhân đi khắp nơi.
Gọi Lâm phu nhân cái gì!
Cố lão thái thái oán trách con trai:
Phải gọi là tẩu tẩu, như vậy mới thân thiết. Hầu phủ không nhiều người nên chúng ta phải giúp đỡ nhiều hơn.
Gương mặt Cố lão thái thái đầy vẻ oán trách:
Trong nhà có khách mà cũng không chịu ra khỏi cửa? Thường ngày cũng thỉnh an một cái xong là quay về phòng, chẳng chịu nói thêm vài câu.
Kết quả hai vị tiểu thư con gái Cố Sùng Văn vừa đứng dậy, ngoài cửa đã vang lên tiếng bẩm bảo:
Đại tiểu thư đến rồi.
Cố Minh Châu chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy người hầu nhà họ Cố khiêng rương hòm vào thì Cổ Minh Uyển và Cố Minh Nghiên cười rất tươi. Chiếc rương đó rất nặng, có lẽ là chứa rất nhiều đồ vật quý giá.
Cố Minh Châu bước đến ra lệnh cho người hầu mở nắp rương ra, Cổ Minh Uyển tò mò nhìn, nụ cười dần đông cứng lại trên gương mặt:
Thứ gì đây?
Cô thiếu nữ ngửa mặt lên, vô cùng nghiêm túc cầm lấy một cuốn sách nhét vào tay bọn họ, đáp lời bằng một giọng lảnh lót:
Đại tỷ, đây là sách.
Cố Sùng Văn vâng dạ một tiếng.
Cố lão thái thái hỏi:
Bảo Minh Uyển, Minh Nghiên đi đón tiếp. Ngôn ca nhi đầu? Bảo con bé ra gặp muội muội luôn đi.
Cổ Sùng Văn lập tức đáp:
Ngôn ca nhi đang học không chịu ra khỏi cửa, năm sau là có khoa thi rồi, cứ để nó đi đi!
Hai người quay trở về viện tử, Dương ma ma nhỏ giọng bảo:
Phu nhân, người có bao giờ nghĩ đến chuyện có ngày đại tiểu thư sẽ chẳng khác gì những nữ quyền bình thường không?
Bà muốn Châu Châu ở bên cạnh mình cả đời để chăm sóc Châu Chấu kỹ lưỡng, nhưng nếu như có một ngày Châu Châu có thể tự mình rời xa bà, bà cũng muốn trói buộc Châu Chấu sao?
Điều này Lâm phu nhân chưa bao giờ suy nghĩ đến.
Ánh mắt chất chứa sự ngỡ ngàng của Châu Châu nhìn chằm chằm vào cô ta giống như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Bị một đứa ngớ ngẩn chê bai? Bọn họ vô cùng mong chờ mà lại bị Cố Minh Châu chơi xỏ. Ai lại thích mấy thứ đồ này chứ?
Cổ Minh Uyển nhìn tổ mẫu, tổ mẫu dùng một thanh ngọc như ý mà đổi lại là những thứ vớ vẩn như thế này.
Dương ma ma dìu Lâm phu nhân đi vào viện:
Bệnh của đại tiểu thư không còn nghiêm trọng như thế nữa, chẳng phải người còn chuẩn bị mời tây tịch đến dạy tiểu thư học sao?
() Tây tịch: tên gọi khách hoặc gia sư thời xưa.
Lâm phu nhân gật đầu. Sách cũng mua luôn rồi, chỉ còn thiếu bước đi mời thầy dạy thôi. Bà mời tây tích không mong Châu Châu học được nhiều thứ, chỉ cần Châu Châu vui vẻ, thích thú là tốt rồi.
Cố Minh Châu tiến lên trước kéo tay Cổ Minh Lam:
Tam tỷ tỷ, tỷ tới chọn đi, tỷ chọn nhiều vào.
Giống như là sợ Cổ Minh Lam sẽ chịu uất ức vậy.
Cố Minh Uyển chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Đọc sách rất hay.
Cổ Minh Lam nói:
Ta thích sách lắm, cảm ơn món quà của Tứ muội muội nhé.
Muội thì đọc được sách gì?
Cố Minh Uyển nhìn Cố Minh Châu:
Muội biết chữ à?
Cố Minh Châu nhướng mày, khẳng định vô cùng chắc nịch:
Biết nhiều hơn đại tỷ tỷ đó!
Cục tức dâng lên tới cổ họng Cổ Minh Uyển rồi lại bị nén trở về. Đúng là đầu óc không bình thường nên ăn to nói lớn thật, nếu như cô ta chất vấn lại thì giống như làm khó một đứa ngốc vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.