Chương 261: Trương phu nh n kỳ lạ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1656 chữ
- 2022-02-04 05:24:43
Cố Minh Châu gật đầu, thân mật giang tay ra ôm lấy Cố lão phu nhân. Cố lão phu nhân đưa tay vỗ về Cố Minh Châu.
Lúc ống8 tay áo lay động, Cố Minh Châu ngửi thấy một mùi khói quen thuộc trên người Cố lão phu nhân, giống với mùi đạm ba cô trên ngườ3i Bạch cung nhân, có điều mùi trên người Cố lão phu nhân nhạt hơn đôi chút.
Cố lão phu nhân giữ Châu Châu lại nhà mình ăn cơm, Cổ Minh Uyển chẳng hề hào hứng với bữa tiệc này, được nửa đường liền tìm cớ đi ra ngoài, ngồi ngẩn ngơ ở hành lang.
Cổ Tử Ngôn bước từ trong phòng ra là nhìn thấy Cố Minh Uyển ngay:
Sao muội lại ngồi ở đây? Chẳng phải mọi người đều đang nói chuyện cùng Châu Châu à?
Cố Tử Ngôn nghiêm mặt:
Hầu phủ là Hầu phủ, nhà chúng ta là nhà chúng ta, không thể biến đồ của Hầu phủ thành đồ của chúng ta được. Đến cả Châu Châu cũng biết là phải đọc sách, dựa vào chính mình mới là con đường đúng đắn, tương lai có triển vọng còn phải báo đáp ân tình của Hầu gia nữa.
muội muội
Tộc tổ mẫu.
Cố Minh Châu nói:
vậy chúng9 ta đi đâu để chơi... dâng hương...
Cổ lão phu nhân mỉm cười dịu dàng:
Thái Hư Quán hay là Thượng Thanh Quán, Châu C6hâu muốn đi chỗ nào?
Cố Minh Uyển đứng dậy hành lễ với Cổ Tử Ngôn:
Trò chuyện với con nhỏ đó được ích lợi gì, rõ ràng phủ Hoài Viễn hầu đang tránh né chúng ta, để một đứa con gái ngốc nghếch tới ứng phó.
Cổ Tử Ngôn nghe thấy thế thì cau mày. Hắn lớn tuổi hơn Cổ Minh Uyển, năm nay hai mươi tuổi, là con trai cả của Cổ sung Văn. Từ bé đã thích đọc sách, thuận lợi vượt qua kì thi đồng sinh. Lúc Cổ Sung Văn đinh ninh rằng con trai cả nhất định có thể làm rạng rỡ tổ tông thì hắn lại trượt ở kì thi Hương. Năm sau là cơ hội thứ hai, nếu còn không đậu nữa thì Cổ Sung Văn định sẽ cầu xin Hoài Viễn hầu giúp đỡ, kiểm một chức lặt vặt trong quân đội cho Cổ Tử Ngôn.
Món đồ bản thân không với tới được thì đừng mơ tưởng tới. Nhà họ Đàm bằng lòng kết mối lương duyên này thì chẳng cần Hầu gia ra mặt bọn họ cũng sẽ cho bà mai tới. Còn không bằng lòng cũng đừng cưỡng cầu, miễn cưỡng gả sang đó muội sẽ phải chịu khổ đấy.
Cố Minh Uyển nhìn Cổ Tử Ngôn bằng ánh mắt không thể tin nổi:
Đại ca lấy một con nhỏ ngốc nghếch ra dạy dỗ muội? Lời một con nhỏ ngốc nghếch nói làm sao tin tưởng được? Còn chuyện hôn sự này muội chỉ vì một mình mình thôi sao? Đàm tam gia là cháu trai của Thượng thư Binh Bộ Đàm đại nhân. Chúng ta kết thông gia với nhà họ Đàm, sau này đại ca và nhị muội đều sẽ có tương lai tươi sáng hơn. Nếu không nhờ muội dốc sức lấy lòng Trương phu nhân thì Trương phu nhân cũng sẽ không trao cơ hội này cho muội.
Lão gia,
Lâm phu nhân vội hỏi:
Ngụy nhị lão gia thế nào rồi?
Đã khỏe rồi.
Cố Sùng Nghĩa nhớ đến lại thấy tức. Sau khi về đến nhà họ Ngụy chẳng mấy chốc người đó đã tỉnh dậy, sau đó lại tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Nhà họ Cố.
Cố Sùng Nghĩa trở về liền đi thẳng đến phòng chính của Lâm phu nhân.
Ngôn ca ca đầu? Ta đi tặng sách cho Ngôn ca ca.
Cố Minh Châu không đợi Cố lão phu nhân kịp nói gì đã chạy vào trong viện.
Bảo Đồng nhìn thấy đại tiểu thư như vậy thì lập tức chạy theo. Hai người vào đến viện tử, Cố Minh Châu liền nhỏ giọng bảo:
Tìm cơ hội vào phòng lão phu nhân tìm xem có ống trúc hay ổng ngọc dài dài nào không.
Trượng phu nhân đầu phải người bên nhà mẹ chúng ta.
Cổ Minh Uyển giậm chân:
Sao đại ca lại không hiểu được là nhà họ Đàm cũng hy vọng có thể dựa dẫm vào nhà mẹ của muội? Đại ca không giúp thì đừng phá hỏng việc của muội.
Nhìn thấy Cổ Minh Uyển tức giận rời đi, Cổ Tử Ngôn thở dài một hơi. Chẳng biết hai năm nay trong nhà xảy ra chuyện gì, cứ như bị phú quý làm mờ mắt vậy, càng ngày trong mắt bọn họ chỉ còn có lợi ích.
Một suy nghĩ chợt lướt qua đầu Cổ lão phu nhân:
Hay là đi Thượng Thanh Quản đi, suối nước nóng trong đạo quán có thể chữa bệnh. Người tuổi tác cao tay chân không linh hoạt đến đó ngâm mình sẽ thoải mái hơn nhiều. Bình thường toàn là gánh nước từ đạo quản về, nếu đến đó dâng hương thì cho người chuẩn bị một gian tĩnh thất, nghỉ lại đấy một đêm.
Cố Minh Châu tỏ vẻ như nghe theo lời sắp xếp của Cố lão phu nhân.
Gương mặt Cố Minh Châu vốn rất thư thả, lúc thả cánh tay xuống đột nhiên cô lại cau mày.
Có phải cánh tay tiểu thư lại đau nữa rồi không?
Ánh mắt Bảo Đồng sáng như đuốc:
Lúc trước tiểu thư ngã trong vườn một lần, đến giờ cánh tay vẫn chưa trở lại bình thường được.
Cố Minh Châu suy nghĩ tỉ mỉ nhưng vẫn chưa ra kết quả. Cổ Minh Uyển cười khinh trong lòng, bà nộ5i chỉ giả vờ giả vịt hỏi Châu Châu, làm sao Châu Châu biết chỗ nào tốt chứ? Ngoài đi Sơn Tây ra thì những nơi mà Châu Châu đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cổ lão phu nhân rất kiên nhẫn:
Châu Châu cứ chậm rãi suy nghĩ.
Thượng thư Binh Bộ nhà họ Đàm, nghe có vẻ đúng là khiến cho người ta rung động nhưng Cổ Tử Ngôn luôn cảm thấy lợi ích to lớn ngay trước mắt chưa chắc đã là chuyện tốt. Người ta luôn luôn đánh mất tâm tính bởi vì thế. Hắn thích bước từng bước vững chãi tiến về trước hơn.
Lúc hắn trượt kì thi Hương thì Hầu gia đã an ủi hắn:
Con đường trước mắt quả thuận lợi chưa hẳn đã là việc tốt, xem như là cháu mài giũa tâm tính đi, công sức bỏ ra không uổng phí đầu, tương lại sau khi làm quan rồi sẽ có ích lợi lớn.
Cổ Tử Ngôn về phòng rồi, Cố Minh Châu và Bảo Đồng mới từ trong góc tường bước ra.
Cố Minh Châu cẩn thận nhớ lại lời Cổ Minh Uyển nói, quả nhiên nhà tộc tổ mẫu gửi tới bao nhiêu ngọc như ý quý giá như vậy là vì có chuyện cần cầu xin. Trương phu nhân tìm được một mối hôn sự thể này cho Cổ Minh Uyển, thoạt trông có vẻ là xuất phát từ lòng tốt, hiện tại nhà họ Đàm cũng được xem là có quyền thế mạnh ở Đại Chu. Có điều với tình cảnh trong nhà Cổ Sung Văn, trèo cao thế này cần phải trả cái giá rất đắt.
Hết lần một đến lần hai, chắc chắn sẽ không có lần thứ ba. Lần sau đừng nói là bóp cổ, cho dù có người chém cái thứ nhà họ Ngụy đó thành hai khúc thì ông cũng sẽ không nhúng tay vào. Ông muốn nhìn xem rốt cuộc tên đây có thể giả vờ đến lúc nào.
Người hầu tiến lên hầu hạ Cố Sùng Nghĩa thay quần áo, Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy quần lại cau mày. Lâm phu nhân phát hiện Hầu gia thay đồ ra xong vẫn ủ rũ không vui, hình như ông gặp chuyện gì đó cực kì buồn rầu.
Tại sao nhất định phải cần người khác giúp đỡ?
Cổ Tử Ngôn hỏi:
Hầu gia giúp đỡ nhà chúng ta ít lắm à? Chúng ta có thể ở trong kinh thành, ta được vào thư viện học chẳng phải đều là nhờ Hầu gia cả à? Lần nào cũng nghĩ đủ mọi cách để đạt được lợi ích từ Hầu phủ, đạt được lợi ích rồi thì thế nào? Có thể ăn sung mặc sướng cả đời à? Đại ân như đại thù, giúp đỡ quá nhiều cũng sẽ kết thù kết oán đấy.
Cổ Minh Uyển thay đổi sắc mặt:
Đại ca có ý gì thế?
Cố Minh Châu nhớ đến chiếc vòng tay Trượng phu nhân tặng mình và việc Thôi Vị đến nhà thả diều...
Ngày xưa mọi người đều bảo Trương phu nhân cơ thể yếu ớt, nằm trong nhà dưỡng bệnh, việc bếp núc trong phủ Định Ninh hầu đều do Lâm thái phu nhân lo liệu, xem ra là do bọn họ đã hiểu lầm Trượng phu nhân. Cô đã dò thám được kha khá tin tức, cô cũng phải về với mẹ thôi, đợi đến lúc Cố lão phu nhân sắp xếp xong cô sẽ cùng bà đến Thượng Thanh Quán.
Hắn cảm thấy Hầu gia đang truyền thụ kinh nghiệm lại cho mình nhưng cha lại cảm thấy đó là lời nói mang ý thoái thác của Hầu gia.
Cố Tử Ngôn nói:
Nếu là Trương phu nhân sắp xếp thì bảo Trương phu nhân ra mặt hỏi thăm, một chuyện không nên làm phiền tận hai người.
() Đồng sinh: cách gọi những học trò chưa thị tú tài hoặc chưa đậu kì thi tú tài vào thời Minh Thanh.
Nếu năm sau đại ca không thành công,
Cổ Minh Uyển nói:
chưa chắc Hoài Viễn hầu đã chịu giúp đỡ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.