• 10,719

Chương 262: Xả giận



Mang trà lên đây.
Cố Sùng Nghĩa sai Dương ma ma.

Dương ma ma đang định lên tiếng.
Lúc Cố Sùng Nghĩa ở Sơn Tây, nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham dẫn quân chinh chiến thì cũng thấy ngứa tay. Sau khi rời khỏi nhà nhạc phụ ở Thiểm Tây, ông còn chưa được giãn gân cốt lần nào, lúc ở Sơn Tây phải giấu giếm nên không thể đánh cho thoải mái, nghĩ đến đây, Cố Sùng Nghĩa không thể nhịn được nữa.
Ông đứng dậy:
Hôm nay cũng coi như có nửa ngày rảnh rỗi, Ngụy thông chính có thời gian thì theo ta ra sân đi.

Dương ma ma nói:
Hầu gia và Ngụy tam gia ra ngoài sân, Hầu gia còn cho người mang thương sắt và trường đao đến nữa.

Lâm phu nhân ngẩn người, đang yên đang lành tại sao lại đánh nhau rồi?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ngụy Nguyên Kham nhìn chén trà trên bàn. Hắn bưng chén lên, mở nắp ra thì thấy nước trà trong suốt. Nhờ đến khi còn ở Sơn Tây, Châu Châu bỏ đồ vào trong chén trà thì hắn lại không tự chủ được mà nhếch môi.
Nụ cười còn chưa kịp nở hết thì thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, Ngụy Nguyên Kham ổn định lại cảm xúc, đứng dậy hành lễ với Cố Sùng Nghĩa. Ngụy Nguyên Kham nói:
Tổ mẫu bảo vãn bối đến cảm ơn Hầu gia đã đưa nhị thúc về phủ.

Cổ Tử Ngôn xuống ngựa, nhìn quản sự nhà họ Cố đón Cố Minh Châu xuống xe mới cùng đi vào trong phủ.

Đại gia, đại tiểu thư.
Quản sự bước lên nói:
Hầu gia đang ở trong nhà.

Cố Tử Ngôn biết cha bảo hắn đưa Châu Châu về là vì muốn làm thân với Hầu gia để dễ bề tính toán cho năm sau, hắn đến là thật lòng muốn chào hỏi Hầu gia.

Cha ta đang ở đâu?
Cố Minh Châu ngẩng đầu lên hỏi.
Lâm phu nhân nhìn bóng lưng của Cố Sùng Nghĩa. Thắt lưng là chỉ thắt lưng sao? Không phải là ám chỉ thứ gì đó chứ?
Trong phòng khách nhà họ Cổ.
Từ sau khi biết Ngụy tam giở trò với Châu Châu, mỗi lần gặp Ngụy tam, Cố Sùng Nghĩa luôn cảm thấy Ngụy tam đang mưu mô chuyện gì đó. Lần này hắn lấy danh Lý thải phu nhân đến cảm ơn, không biết chừng lại muốn tiếp cận nhà họ Cố, lấy lòng ông và tiện thể nhìn Châu Châu một cái cũng nên.
Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa khó coi:
Chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Có điều rốt cuộc bệnh của bệnh thúc là thế nào vậy? Sao vô duyên vô cớ lại ngất đi như thế?

Cố Sùng Nghĩa chỉ chỉ:
Cái gì mà nóng vậy?

Lâm phu nhân thản nhiên nói:
Nước rửa chân của thiế5p. Hầu gia cũng muốn giành sao?
Không biết có phải đàn ông nhà họ Cố đều như vậy không, chứ gặp phải chuyện liên quan đến vợ con liền như con mèo xù lông, trong đầu không chứa nổi thứ gì khác. Suy cho cùng thì cũng vẫn phải giải quyết chuyện này, không thể để đấy được.
Lâm phu nhân lắc đầu:
Nước cũng hết rồi.

Người hầu đang định 9xách bình nước vào phòng, nghe thấy Lâm phu nhân nói vậy liền không biết nên làm gì mới phải, cứ thế một chân trong phòng, một chân ngoài p6hòng đứng đờ ở ngoài cửa.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trong nhà đã mời thầy thuốc cho nhị thúc rồi. Có điều cũng do mắc bệnh này nên nhị thúc mới đảm nhận một chức nhàn hạ trong triều, như vậy cũng tránh được đầu đá, tranh giành.

Nói đến chức quan nhàn hạ, Cố Sùng Nghĩa luôn cảm thấy quen tại. Chẳng phải đây là chuyện ông làm trong suốt bao năm sao? Nhưng ông không thể thừa nhận mình giống với Ngụy Tòng Trí được. Ông quang minh chính đại giấu dốt, còn Ngụy Tòng Trí là bị người ta đánh cho sấp mặt, không biết xấu hổ sao?
Ấy, cái tên này còn không biết ngại mà kể chuyện kia ra. Cố Sùng Nghĩa nói:
Muốn tìm hắn để giãn gân cốt, không ngờ nhị thúc của ngài lại.

Nhị thúc khen Hầu gia lợi hại.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Thúc ấy còn bảo vãn bối có thời gian rảnh thì hãy thỉnh giáo Hầu gia nhiều hơn. Nếu Hầu gia muốn tìm người so chiêu cũng có thể cho người đến gọi vãn bối.

Tự dâng xác đến cửa để chịu đòn.
Dương ma ma nói:
Hầu gia nói muốn thả lỏng thôi ạ, ngài ấy bảo phu nhân không cần lo lắng.

Sao Lâm phu nhân có thể không lo lắng được? Chắc chắn Hầu gia đình mượn cơ hội này để xả cơn giận trong lòng ra. Nếu thực sự có thương tổn thì đúng là...
Cố Sùng Nghĩa hỏi xong phát hiện ra Ngụy Nguyên Kham vẫn đứng nói chuyện. Chàng trai anh tuấn, khuôn mặt hiện rõ vẻ chín chắn trước tuổi, nhìn khác xa so với nhị thúc của hắn, hắn thẳng thắn như vậy có nghĩa là thế nào?

Ngồi đi.
Cố Sùng Nghĩa lạnh nhạt nói.
Lâm phu nhân vỗ vỗ bụng. Bà luôn cảm thấy sau này Hầu phủ sẽ thường xuyên xảy ra chuyện như thế này. Con gái vẫn tốt hơn, tụ lại với nhau rồi thêu thùa, nói chuyện phiếm, nhẹ nhàng, an nhàn biết bao.
Cố Minh Châu được Cổ Tử Ngôn che chở từ hẻm Hoa Sen về nhà.
Lâm phu nhân đáp:
Hầu gia từ phòng khách trở về thì mọi thứ sẽ đều tươm tất cả.


Đừng quên đấy.
Cố Sùng Nghĩa vô thức xách quần lên:
Chuẩn bị thắt lưng.

Có điều giận thì giận, Ngụy tam nói ra chuyện bí mật của nhà mình thì ít nhiều cũng khiến Cố Sùng Nghĩa thấy hơi bất ngờ.

Hầu gia.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nghe nhị thúc nói lần trước Hầu gia hạn thúc ấy luyện võ ở trong rừng.


Cho người chuẩn bị thuốc, sau đó mời thầy thuốc đến.

Những chuyện khác thì cứ mặc kệ họ vậy. Lâm phu nhân nghĩ vậy liền quay người trở về phòng, có điều bà mới đi được nửa đường thì đứa bé trong bụng bà cũng bắt đầu khoa tay múa chân.
Ngụy Nguyên Kham vui vẻ đáp lời.
Lâm phu nhân đang ngồi thêu thùa thì nhận được tin tức từ tiền viện truyền đến.
Giờ bà không sinh được với lúc chưa xuất giá, bà không muốn vừa vác cái bụng lớn vừa bón thuốc cho Hầu gia đầu.
Lâm phu nhân đi ra sân, còn chưa đến nơi thì bà đã nghe thấy tiếng trường thương xé gió. Bà dừng bước. Đánh cũng đã đánh rồi, giờ bà đi cũng chỉ thêm loạn mà thôi.

Trong phòng hết trà rồi.
Lâm phu nhân 8thấy thế liền nói:
Hầu gia đến phòng khách uống đi.

Cố Sùng Nghĩa nhướn mày, phu nhân chỉnh đốn ông đến mức không thèm chớp mắt. 3Rõ ràng ông đã ngửi thấy mùi trà mà:
Nước nóng cũng được.

Cố Sùng Nghĩa nhìn sắc mặt lạnh nhạt của phu nhân. Lúc này bà còn đoan trang, xinh đẹp hơn thường ngày rất nhiều. Nếu là bình thường, kể cả có nói là nước rửa chân thì ông cũng muốn uống một ngụm, nhưng giờ có bao nhiêu con mắt đang nhìn ông đến vậy, mặt ông vẫn chưa đủ dày đầu.
Cố Sùng Nghĩa đứng dậy:
Cái gì cũng không có, ta ra ngoài một chuyến, lúc ta về phải pha cho ta một ấm trà búp vàng đấy.

Lúc này Ngụy Nguyên Kham mới ngồi lại xuống ghế:
Vãn bối cũng không biết bệnh tình của nhị thúc, chỉ nghe mẹ nói hồi nhị thúc còn nhỏ từng bị sợ hãi quá độ, hai năm nay có vẻ như bệnh tình đã chuyển biến tốt hơn nhưng không biết tại sao lúc này lại tái phát bệnh cũ. May mà sau mỗi lần ngất đi thì rất nhanh đã khỏi bệnh.

Từng bị sợ hãi quá độ? Cố Sùng Nghĩa nhớ đến cảnh tàn sát khốc liệt trong rừng cây thì trong lòng cảm thấy nặng nề:
Có bệnh thì phải chữa, cứ để như vậy cũng không phải là cách.

Ánh mắt quản sự trốn tránh, hơi khó xử
Hầu gia đang bận, đại khái lát nữa mới có thời gian.


Nếu cha có công việc cần giải quyết thì chỉ cần nói là ở trong thư phòng thôi, cần gì phải giấu giếm như vậy chứ? Hiển nhiên là trong nhà có khách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.