• 10,719

Chương 277: Gãy ch n


Tam hoàng tử phi cảm thấy đôi mắt hoa lên, sau đó liền nhắm chặt mắt. Quản gia bên cạnh vội vã tiến lên trước che chắn nh8ưng đã không kịp nữa rồi, tàn hương nhỏ mịn xộc thẳng vào mặt, chỗ nào cũng dính.

Mùi đàn hương tràn ngập trong 3lỗ mũi của Tam hoàng tử phi, sặc đến mức khiến nàng ta không ngừng ho khan.


Người đầu mau lên! Mau mang khăn đế9n đây!
Ma ma quản sự của phủ Tam hoàng tử cuống cuồng vội vã.
Tam hoàng tử phi muốn dỗ dành, an ủi Cố đại tiểu thư mấy câu để cô khỏi sợ hãi, những gương mặt Cổ đại tiểu thư chẳng hề có vẻ sợ sệt gì, khiến cho nàng ta không thể nào cất lời được.
Cổ Minh Uyển đứng cách đó không xa cũng ngày người ta không biết nên làm thế nào, cảm thấy hình như Trương phu nhân nhìn mình một cái, bây giờ cô ta mới hoàn hồn lại.

Châu Châu, muội đang làm gì thế?
Cổ Minh Uyển bước lên trước nói:
Muội nhìn muội xem... Còn không mau tới nhận lỗi với Tam hoàng tử phi đi!

Tam hoàng tử phi chảy nước mắt, một lúc lâu sau m6ới miễn cưỡng mở được mắt ra, ngẩng đầu nhìn kẻ đầu têu gây chuyện. Cố đại tiểu thư ôm lấy lư hương, vẻ mặt ngơ ra giống5 như không hiểu bản thân đã làm những việc gì..
Nếu nổi cơn tam bành trước nhà của Mạc chân nhân thì cả đời này cũng đừng hòng mới được Mạc chân nhân lên tiếng giúp đỡ bọn họ. Tam hoàng tử phi nén ngọn lửa giận trong lòng, liên tục xua tay:
Không sao, không sao, chỉ là ít tàn hương thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to như thế, cẩn thận quấy rầy đến việc tu hành của chân nhân.

Trương phu nhân vội vã dùng khăn lau đi vệt nước mắt trên mặt Tam hoàng tử phi, ân cần hỏi thăm:
Thế sao được, vẫn nên đến tình thất rửa mặt chải đầu đi thì hơn.
Bây giờ xem ra cũng chỉ có thể như vậy, Tam hoàng tử phi thầm thở dài, xem ra không dùng được Cố Minh Châu rồi, đến lúc quan trọng chẳng biết con bé đó sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Nói rồi, Mạc Dương Minh nhìn Cố Minh Châu:
Các người muốn tìm đạo nhân thì được thôi nhưng không được làm khó đứa trẻ này.

Đâu phải ai cũng ngốc, Tam hoàng tử phi muốn lợi dụng Cổ đại tiểu thư, làm sao bà không nhận ra được? Mang cái mác Tam hoàng tử phi nên ra oai là người khác phải ngoan ngoãn tuân theo.
Dứt lời, Mạc Dương Minh nhìn về phía Tam hoàng tử phi:
Tam hoàng tử phi có việc gì cần căn dặn đạo nhân làm à?

Tam hoàng tử phi lập tức yên lặng, nàng ta muốn xin Mạc Dương Minh nói giúp Tam hoàng tử vài lời trước mặt Thái hậu nương nương, nhưng chuyện này làm sao nói thẳng ra được?
Tam hoàng tử phi đáp:
Ta có được mấy cuốn đạo kinh muốn tặng cho chân nhân. Khi trước Thái hậu nương nương bị bệnh, nhờ có chân nhân vào cung hầu hạ nên người mới có thể khỏe lại. Tam hoàng tử thường nhắc đến, bảo ta có cơ hội thì cảm ơn chân nhân.


Đạo nhân không làm gì cả,
Mạc Dương Minh lạnh nhạt đáp lời:
tất cả là nhờ phương thuốc kì diệu của Thái Y Viện và cả sự che chở của Tam Thanh tổ sư. Nếu Tam hoàng tử phi có lòng thì tặng đạo kinh cho vị sư đệ đó của ta, xin bà ấy thờ cúng trong đại điện.

Cố Minh Uyển nghiến răng, đã đến mức này rồi cô ta không thể chùn bước được. Châu Châu là người hắt tàn hương trước, người làm đại tỷ như cô ta dạy dỗ Châu Châu chẳng có gì sai trái cả. Đúng là Châu Châu mắc bệnh ngớ ngẩn những động chạm đến Tam hoàng tử phi thì Hoài Viễn hầu cũng chẳng gánh vác nổi.
Ngay lúc Cổ Minh Uyển định đưa tay tóm lấy cánh tay của Cố Minh Châu...

Ai đang ầm ĩ ở đây,Mạc Dương Minh vén rèm bước ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền cau mày:
Chẳng phải đạo nhân đã bảo là không tiếp khách rồi sao? Các người tụ tập ở đây là có ý gì? Là đang ép buộc đạo nhân ư?

Mạc Dương Minh vô cùng vui mừng. Đạo kinh đơn điệu khô khan, Cổ đại tiểu thư nghe mà hiểu được đúng là hiểm có, nhưng mà trước đó bà phải xem xét kỹ bệnh án của A Thuyền đã. So sánh với vết thương trên chân của Bạch cung nhân xem, nếu như khi nãy bà không nhìn nhầm, rõ ràng vết thương của Bạch cung nhân không hề giống với A Thuyền. A Thuyền mắc bệnh từ trong bụng mẹ, còn Bạch công nhân là hư tổn gân cốt.
Là ai làm sạch cùng nhân bị thương? Chân bị thương nhiều năm mà lần nào cũng phải đến đạo quản gặp sư đệ mới hồi phục khỏe mạnh được? Chỉ có làm rõ chuyện này bà mới có thể điều tra ra chân tướng cái chết của A Thuyền.
Sắc trời tối dần.
Bảo Đồng cố nhịn không để lộ biểu cảm thất vọng, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô có thể xô ngã tiểu thư Minh Uyển rồi. Cô đã sớm biết mục đích hẻm Hoa Sen kéo đại tiểu thư đến đây không hề đơn giản. Quả nhiên tiểu thư Minh Uyển định dùng thủ đoạn này để giữ chân ra đại tiểu thư nhà cô, thể thì phải hỏi ý đại nha hoàn là cô trước đã.
Nghe đến ai từ ép buộc, Tam hoàng tử phi vội vã giải thích:
Chân nhân hiểu lầm rồi.

Mạc Dương Minh chẳng đợi Tam hoàng tử phi nói dứt lời, nhìn sang Cố đại tiểu thư đang chịu ấm ức:
Có hiểu lầm hay không đạo nhân sẽ đích thân tìm hiểu, đạo nhân muốn tìm một nơi để tĩnh tu, lẽ nào đến cả cải nơi nhỏ bé trên triền núi như Thượng Thanh quán cũng không chứa nổi đạo nhân rồi ư? Chỉ cần nơi này của đạo nhân có chút biến động nhỏ là sẽ thu hút người khác tới. Chỉ là thuyết giảng kinh pháp cho người có lòng thôi mà sao các người cũng không chịu buông tha cho?

Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, còn cả Quý phi, Đức tần, chẳng biết bọn họ sẽ sử dụng những thủ đoạn gì. Bà không muốn quan tâm đến, tốt nhất là những người đó cũng đừng động đến bà.
Những chuyện của A Thuyền, nếu đã dấy lên nghi ngờ thì bà phải điều tra cho rõ ràng. Thấy sư đệ có vẻ đề phòng mình nhiều hơn, đêm tối bà còn phải né tránh người khác để đi tìm vị Bạch cung nhân kia. Mạc Dương Minh bước vào trong nhà, nhìn Cố Minh Châu:
Có còn muốn nghe đạo nhân giảng kinh không?

Cố Minh Châu gật đầu.
Nói dứt lời, Mạc Dương Minh hành lễ đạo với nhóm người Tam hoàng tử phi:
Nếu không còn chuyện gì khác thì đạo nhân quay về đọc kinh đây.

Cố Minh Châu cũng vội vã muốn theo Mạc Dương Minh đi vào, chẳng ngờ lại đạp phải một hòn đá, chân loạng choạng suýt ngã. Mạc Dương Minh đưa tay sang đỡ lấy mới giúp Cố Minh Châu đứng vững được. Ngay lúc bà muốn nói vài lời với Cổ đại tiểu thư thì nhìn thấy cách đó không xa sau gốc cây phía sau lưng Cổ đại tiểu thư có một bóng người đang trốn. Người đó mặc đạo bào, hiển nhiên là người trong đạo quán.
Có người âm thầm theo dõi tất cả mọi việc, Mạc Dương Minh thầm cười khẩy trong lòng. Quả nhiên đúng như lời Thái hậu nương nương nói, một khi Đông cung bị phế thì kinh thành sẽ không còn thái bình nữa.
Cổ Minh Uyển ra vẻ của một trưởng tỷ, trong giọng nói có mấy phần quở trách, nếu có thể quản được Cố Minh Châu vào những lúc như thế này chắc chắn Tam hoàng tử phi sẽ nhìn cô ta bằng con mắt khác. Hoài Viễn hầu không chịu giúp cô ta một tay thì cô ta tự mình giành lấy cơ hội vậy.
Nói dứt lời, Cổ Minh Uyển định tiến lên trước kéo Cố Minh Châu sang, ai ngờ dường như Cố Minh Châu đã bị những lời nói vừa rồi của cô ta dọa sợ, đột nhiên mếu máo, nước mắt lưng tròng.
Bảo Đồng lập tức chắn trước mặt Cố Minh Châu:
Đại tiểu thư, đừng sợ, có nô tỳ ở đây, nô tỳ bảo vệ người!
Chủ tớ hai người đứng phía trước, một người thì run lẩy bẩy, người còn lại chuẩn bị quyết chiến đến cùng, trông vô cùng đáng thương, như thể người tủi thân là bọn họ vậy.
Bạch cung nhân nằm trên giường ngủ say, trong mơ bà ta lờ mờ cảm nhận có người đang ngồi bên cạnh giường.

Bà ta giãy giụa muốn mở mắt ra nhìn cho rõ nhưng mí mắt lại nặng ngàn cân, sau đó bà ta cảm thấy một đôi tay vén chăn ra rồi sờ vào đôi chân của bà ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.