Chương 278: Bị lừa
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1727 chữ
- 2022-02-04 05:25:09
Bạch công nhân mới hét ra thành tiếng thì miệng đã bị bịt chặt lại, một con dao găm kề sát cổ họng bà ta. Con dao găm này chậm rãi 8lướt qua da bà ta cứ như đang tìm nơi phù hợp để đâm vậy.
Bạch công nhân trợn to mắt, đột nhiên nhớ đến tình trạng thảm th3ương lúc chết của A Thuyền. Cả người bà ta cứng đờ, không nhúc nhích được, sợ hãi nhìn người trước mặt mình, thân mình run lẩy bẩy9.
Ánh đèn trong phòng mờ tối nhưng lại chiểu rõ gương mặt của người kia. Đó là một người đã có tuổi nhưng ánh mắt vẫn cứ t6rong veo, sắc bén, trên khóe miệng là một nụ cười lạnh.
Mạc chân nhân nói:
Không cần nhìn nữa, hạ nhân bên ngoài đã ngất rồi, ít nhất phải một canh giờ nữa chúng mới tỉnh dậy. Tinh thất thiện nhân ở yên tĩnh, trong đêm không có ai đến thăm viếng đâu.
Giọng nói của Mạc chân nhân u ám:
Chỉ còn lại hai chúng ta từ từ tính toán món nợ ngày xưa thôi.
Nói đến đây, ánh mắt Mạc chân nhân rơi xuống cái chân đang đè trên bụng Bạch cung nhân:
Đạo nhân cũng chỉ muốn chữa bệnh cho thiện nhân. Cưa đôi chân đi, thiện nhân sẽ không đau nữa.
Người đó từ từ thu bàn tay đang đè trên mặt Bạch cung nhân lại.
Lúc này Bạch công nhân mới có thể hít thở được. Bà ta mở to miệng, hít hơi thật sâu nhưng dù có làm vậy thì vẫn không thể khống chế được thân thể đang run lên của mình, nước mắt bà ta cũng thuận theo khóe mắt mà chạy xuống không ngừng.
Mạc... Mạc chân nhân.
Bạch cung nhân run rẩy nói:
Bà... bà định làm gì?
Mạc chân nhân nhấc tay cho Bạch công nhân nhìn rõ:
Thiện nhân không nhìn thấy sao?
Sắc mặt Bạch công nhân càng khó coi hơn, muốn xin tha nhưng cổ họng bà ta như bị bóp chặt vậy, bà ta hoảng hốt nhìn ra ngoài.
Nghĩ đến việc mất chân, Bạch cung nhân không biết lấy đâu ra sức mạnh, vươn tay siết chặt cánh tay Mạc chân nhân:
Chân nhân... cầu xin bà... hãy tha cho ta! Chỉ cần chân nhân tha cho ta, ta sẽ không báo quan đầu. Dù ai có hỏi gì, ta cũng sẽ nói là tã chủ động xin chân nhân chữa trị vết thương ở chân cho mình. Nếu chân nhân không tin thì ta xin thề với Tam Thanh tổ sư, nếu ta làm trái thì sẽ gặp báo ứng, chết không yên lành!
Mạc chân nhân tỉnh bơ nhìn Bạch công nhân:
Lúc thiện nhân sát hại A Thuyền, lời thề này đã mất linh nghiệm rồi, đạo nhân phụng lệnh đến đây lấy tính mạng của công nhân.
Lúc này, Bạch cung nhân như đã nhớ ra điểm mấu chốt của sự việc:
Không... ta... ta không sát hại A Thuyền! Chân nhân từng hỏi ngỗ tác của nha môn rồi, A Thuyền thực sự tự tử, chân nhân quên rồi sao?
Ta... ta vừa vào phòng đã nhìn thấy A Thuyền ngồi trên ghế, máu tươi từ cổ A Thuyền bắn ra. Ta cũng muốn cứu A Thuyền, nhưng... máu chảy quá nhiều... ướt đẫm người ta. Vết thương đó rất dài, rất dài, từ bên trái rạch sang bên phải, không thể bịt lại được. Ta phải hét rất to mới gọi được cha mẹ và ca ca đến, nhưng chẳng ai có cách cả.
Bạch cung nhân nói đến đây thì ngừng lại, bà ta ý thức được rằng mình không nên nói những lời đằng sau. Bà ta định lấp liếm cho qua thì chỉ cảm thấy chân đau nhói, Mạc Dương Minh lạnh lùng nói:
Còn không chịu nói thật?
Bạch cung nhân không dám giấu giếm thêm, vội vàng xin tha:
Ta nói... ta sẽ nói hết... Ta... ta mắng A Thuyền là tại sao ngươi không đi chết đi! Ngươi chết rồi nhà họ Bạch sẽ hưng thịnh trở lại, ngươi là đồ tại họa... chẳng lẽ không phải sao? Ta nói sai à? Tỷ ấy không phải là ngọn nguồn của tai họa? Dù tỷ ấy có chết thì chúng ta cũng vẫn phải chịu và vì tỷ ấy. Cha mẹ qua đời, chân của ta lại thành thế này, tỷ ấy chính là tại vạ. Lúc mẹ sinh tý ấy ra, bà đỡ đã nói chi băng dìm chết tỷ ấy đi. Cha mẹ nuôi nấng tỷ ấy, cuối cùng nhận lại được cái gì?
Chát!
Bạch công nhân cảm thấy mặt mình đau rát, bà ta bị tát một cái vang dội. Mạc Dương Minh nói:
A Thuyền là tỷ tỷ của ngươi, ngươi lại sỉ nhục A Thuyền như vậy?
Nhiều năm như vậy rồi, khung cảnh ấy vẫn in đậm trong ký ức của Bạch công nhân. Máu tươi không ngừng tràn ra từ vết thương và miệng của A Thuyền. A Thuyền hơi mở mắt, cổ họng phát ra tiếng kêu kì lạ, thân thể run rẩy, không thở được, cuối cùng thì không còn bất kì động tĩnh gì nữa.
Bạch cung nhân nhớ đến những gì mình đã nói trong hôm nay nên tiếp lời:
Những gì ta nói hôm nay chỉ là lời nói trong cơn tức. Ta không muốn A Thuyền chết... ta đã mắng A Thuyền... Nhưng trước đây ta cũng nói mà A Thuyền không bao giờ để bụng, sao lần này lại muốn tự sát chứ? Ta biết cha mẹ đều oán trách ta, đến khi nhắm mắt rồi mà họ vẫn giận ta... nhưng ta thực sự là vì muốn tốt cho nhà họ Bạch mà.
Bạch công nhân siết chặt ngón tay:
Chân nhân... đừng trách ta. A Thuyền đã bị bệnh từ lâu, lúc chân nhân sống với A Thuyền, chân nhân không phát hiện ra sao? A Thuyền luôn nói linh tinh là muốn gả chồng, nói là có người đàn ông thích mình, không chê chân của mình, sẽ đến đón mình về làm chính thê. Người đàn ông đó không những có công danh mà quan trọng nhất là còn một lòng vì nước vì dân, là một anh hào.
Nói đến đây, Bạch công nhân nhìn chằm chằm vào Mạc chân nhân:
Chân nhân cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao? Tướng mạo A Thuyền tầm thường, từ khi sinh ra chân đã có tật, dù có người đàn ông chịu cưới về thì cũng không thể là người có công danh chứ đừng nói là anh hào gì đó. Dù ta có thế này, cha mẹ cũng phải vất vả lắm mới tìm được nhà họ Viên. Lúc ấy lão gia nhà ta cũng chỉ mới là quan thất phẩm mới nhậm chức không lâu thôi. Sao A Thuyện có thể sánh được với ta chứ? Nực cười nhất là cha ta lại tin, còn chuẩn bị của hồi môn với mẹ ta. Lại còn muốn bán nhà cũ đi để mua ruộng đất phì nhiêu cho A Thuyền, để sau này A Thuyền gả đến nhà người ta không bị chê cười nữa chứ. Số tiền kiếm được từ số ruộng đó mỗi năm thì để A Thuyền thưởng cho hạ nhân trong nhà. Ha ha ha... họ chưa từng nghĩ nhiều cho ta đến vậy! Đều cùng là con gái, tại sao họ lại thiên vị đến thế? Nếu quả thật có chuyện thế này thì thôi, nhưng rõ ràng đó là ảo tưởng, ta chỉ tức quá nên mới đi tìm A Thuyền, bảo
Thuyền tỉnh táo lại. Trên thế gian này sẽ không có ai thật lòng thích một kẻ tàn phế, càng không có gia tộc nào muốn một đứa con dâu như vậy. A Thuyền luôn miệng nói người đàn ông đó sẽ đến hỏi cưới mình nhưng đến khi ta hỏi thân phận của hắn thì A Thuyền không chịu nói. Đó là vì căn bản người đàn ông kia không tồn tại, tỷ ấy sợ nói ra sẽ bị ta vạch trần. Dù có người hứa sẽ cưới thật thì chẳng qua cũng chỉ để lừa thân thể và tiền thôi. Đàn ông là kẻ không có được thì mới có hứng thú. Gặp quá nhiều nữ tử bình thường rồi, thấy A Thuyền thế này nên mới thấy hứng thú muốn chơi bời, làm gì có chuyện sẽ thật lòng chứ? Vậy mà A Thuyền cứ khăng khăng là hắn muốn xây dựng sự nghiệp rồi mới có thể thuyết phục được trưởng bối trong nhà, hãy đợi hắn, chắc chắn hắn sẽ mang sính lễ đến hỏi cưới.
Mạc Dương Minh nhìn Bạch cung nhân, lúc Bạch cung nhân nói những chuyện này, trong mắt còn xen lẫn sự khinh miệt và phẫn nộ giống như là từ từ chìm vào cảm xúc lúc bấy giờ.
Ta thực sự không nghe tiếp được nữa nên mới nói với A Thuyền rằng đó chỉ là ảo tưởng thôi. Trên thế gian này nhiều nữ tử như thế, còn không nhìn lại xem mình thế nào. Người đàn ông đó chắc chắn là lợi dụng tỷ ấy chứ lấy đâu ra thật lòng thật da. Nếu thực sự có thì chắc chắn hẳn sẽ bỏ rơi tỷ ấy. Tỷ ấy ra đời là để gieo và cho bọn ta, gieo và cho cha mẹ, ca ca, cả nhà chúng ta đều bị tỷ ấy làm liên lụy..
Bạch công nhân run rẩy, trên mặt nóng rát nhưng không dám trách Mạc chân nhân:
Ta sai rồi... Chân nhân... ta không nên mằng A Thuyền... nhưng ta nói vậy cũng chỉ là muốn tốt cho tỷ ấy, chỉ có mắng như vậy mới giúp tỷ ấy tỉnh ra. Cái chết của A Thuyền không liên quan đến ta. Tỷ ấy không để lời ta nói trong lòng, tỷ ấy lên thanh quản để yên tĩnh, sau đó ta nghe nói tỷ ấy trở về nhà, ta mới đi khuyên...
Bạch cung nhân không nói rõ là khuyên như thế nào nhưng Mạc Dương Minh đã biết, lại là một trận mắng chửi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.