Chương 279: Người giúp đỡ đến
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1751 chữ
- 2022-02-04 05:25:07
Bạch công nhân nhìn vẻ mặt của Mạc Dương Minh, trong lòng đột nhiên trầm xuống, bà ta bị tính kể lúc nào?
Mạc Dương Minh nó8i:
Nếu trong tâm bất chính thì nhìn cái gì cũng thấy sai. A Thuyền chỉ sợ bệnh tình của mình sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của người nê3n ở đạo quán hai năm không về, Bạch thái thái đến thuyết phục A Thuyền mấy lần, muốn để lại một phần tài sản trong nhà cho A Thuyề9n, A Thuyền khuyên Bạch thải thái là thêm của hồi môn cho ngươi, cho ngươi nở mày nở mặt với nhà chồng. Nhà cũ mà ngươi nói hắn là6 nghe được từ Bạch thái thái đúng không? Đã bao lâu không có ai ở đó rồi? Ruộng cho ngươi, nhà cũ đáng bao tiền? Từ lâu về trước A5 Thuyền đã nói với ta, nếu con bé thành thân thì sẽ không để nhà họ Bạch vì bệnh tình của con bé mà chuẩn bị thêm nhiều của hồi môn. Bên nhà chồng chê đôi chân bị tật và của hồi môn của con bé thì thôi, con bé cũng không cưỡng cầu.
Chắc chắn Bạch cung nhân sẽ không cảm thấy áy náy vì những lời này của Mạc Dương Minh. Trong thâm tâm bà ta, Mạc Dương Minh chỉ đang nói đỡ cho A Thuyền mà thôi. Dù cha mẹ có cho bà ta nhiều hơn cũng là điều đương nhiên. Dù sao thì nhà họ Bạch cũng cần bà ta gánh vác, A Thuyền chỉ là gánh nặng, sao có thể đem lại lợi ích cho nhà họ Bạch được?
này thôi.
Bạch công nhân nghe đến đây thì trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được:
Không thể nào! Ta đã mời lang trung giỏi nhất kinh thành đến chữa trị, bằng không... bằng không...
Bằng không hề miệng vết thương tiếp tục lở loét thì chắc chắn sẽ không nằm liệt trên giường?
Mạc Dương Minh nói:
Xem vết thương trên chân ngươi là biết đã mời không ít thầy thuốc chuyên chữa bệnh lở loét đến khoét phần thịt thối rữa. Có điều, về lý mà nói thì dùng thuốc là khỏi hẳn nhưng tại sao chữa mãi vẫn không khỏi, để đến bây giờ tổn thương đến huyết mạch?
Nói xong Tôn chân nhân nhìn Bạch cung nhân:
Thiện nhân sao rồi? Có bị làm sao không?
Bạch cung nhân chỉ nghĩ đến Mạc Dương Minh:
Mạc chân nhân muốn giết ta, trong tay bà ta có dao!
Nói rồi bà ta kéo cổ áo xuống, để lộ vết thương trên cổ. Tôn chân nhân nhíu mày:
Sao sư huynh lại làm vậy?
Mạc Dương Minh nhìn Tôn chân nhân đang giả vờ giả vịt. Sở trường của sư đệ là giả vờ trấn tĩnh và từ bi, thế nên mới lừa được sự phụ truyền y bát cho.
Trước đây cô ta còn được coi là tốt, nhưng nay thì tay càng ngày càng vươn dài.
Trong tịnh thất gây ra động tĩnh lớn, ma ma quân sự của phủ Tam hoàng tử cũng đến xem tình hình thế nào, mấy hạ nhân bị đánh ngất của nhà họ Viên đã được đỡ vào phòng. Tôn chân nhân nhìn Mạc Dương Minh, hành lễ rồi nói:
Những gì sư huynh làm hôm nay quả thật là không nên, không nói đến việc khiến thiện nhân của nhà họ Viên sợ hãi mà cũng làm nhục danh tiếng của sự tôn. Sư huynh nên nhận lỗi với nhà họ Viên, nói rõ chuyện này với các sư huynh đệ.
Mạc Dương Minh nhìn Tôn chân nhân:
Có lời này ta cũng muốn hỏi sư đệ. Rốt cuộc đệ đã chữa thương cho vị thiện nhân này thế nào, đã dùng loại thuốc gì?
Tôn chân nhân nhìn đồ đệ bên cạnh:
Mang hòm thuốc của đạo nhân qua đây cho sư huynh xem.
Tôn chân nhân nói rồi nhìn về phía Mạc Dương Minh:
Sư huynh, huynh có tâm ma, nếu không giải thì e là không thể tu hành tiếp được.
Nhìn thấy chưa chắc đã là thật.
Mạc Dương Minh lạnh lùng nói:
Xem ra làm Bạch cung nhân cũng chẳng dễ dàng gì. Đến giờ vẫn còn bị che mắt.
Mạc Dương Minh nói xong liền vứt cái gương đồng xuống trước mặt Bạch công nhân:
Nhìn cho kỳ bộ dạng bây giờ của ngươi đi, Đôi chân bị tật của A Thuyền có nặng bằng ngươi không? Nhưng A Thuyền không hề như ngươi. Đôi chân người từ đầu gối trở xuống đã hỏng hắn rồi, sao có thể thấy đau được nữa?
Bạch cung nhân lắp bắp đáp:
Ta... ta... có thể... ta có thể cảm thấy đau...
Bạch cung nhân không nói được gì, đúng lúc này bên ngoài vang lên một giọng nói:
Chuyện gì thế này? Người đầu, có kẻ đột nhập vào tịnh thất của Bạch công nhân.
Mạc Dương Minh nhìn về phía Bạch cung nhân, cuối cùng Bạch cung nhân cũng đợi được vị cứu tinh rồi, thể là bà ta gào lên:
Ta ở đây... mau lên... mau cứu ta với!
Mạc Dương Minh hừ lạnh, sư đệ đến nhanh thật. Bà đợi sư đệ nhận định, sau đó phá hoại bàn thờ ở đại điện, gây chút rắc rối rồi mới đến tìm Bạch công nhân, vậy mà sư đệ vẫn đến nhanh như thế.
Sư huynh.
Tôn chân nhân dẫn người vào phòng, nhìn thấy Bạch công nhân đang hoảng hốt cực độ:
Sư huynh đang làm gì vậy?
Chân nhân, mau cứu ta với!
Bạch cung nhân vươn tay về phía Tôn chân nhân:
Mạc chân nhân muốn sát hại ta, xin chân nhân hãy đứng ra làm chủ cho ta!
Lại là vì A Thuyền?
Tôn chân nhân không nhịn được mà lắc đầu:
Sư huynh là người tu đạo, không nên có tâm tư thế này. Sư huynh làm vậy, bọn ta biết ăn nói thế nào với Viện thiện nhân?
Mạc chân nhân nhìn chằm chằm Bạch cũng nhận:
Chân nào đau?
Tay bà ta đặt lên chân trái của Bạch công nhân.
Bạch cung nhân đáp:
Chân trái, chân trái... đau quá!
Mạc Dương Minh lại phất tay rút ra một cây ngân châm dài từ chân phải của Bạch cung nhân:
Ta châm vào huyệt đạo của người mà người lại không có bất kì cảm giác gì, chỉ bóp phần chân từ đầu gối trở lên người mới cảm thấy đau đớn, người thấy đau nhức cả ngày thực sự là VÌ vết thương ở chân?
Phẫn nộ, thù hận trong mắt Mạc Dương Minh khi nhìn Bạch công nhân đã trở thành bị ai:
Người thay thuốc cho ngươi là ai? Có trung thành với ngươi không? Không bôi bất kì thứ gì vào chân ngươi chứ? Phải biết là một chút thứ bẩn thỉu cũng sẽ khiến vết thương lở loét trở lại.
Bạch cung nhân ngẩn người, bà ta không ngừng nhớ lại những đau khổ mà bà ta phải trải qua. Lúc đó bà ta vô cùng đau đớn, là nhũ mẫu bôi thuốc cho bà ta, ngoài ra còn có lão gia nữa. Mỗi lần vết thương lở loét, bà ta chỉ muốn chết đi cho rồi, là lão gia luôn ở bên an ủi bà ta, động viên bà ta kiên trì chịu đựng. Hai người này không thể phản bội bà ta, chắc chắn sẽ không phản bội bà ta.
Mạc Dương Minh nói tiếp:
Ngươi đã nhìn thấy quỷ hồn của A Thuyền bao giờ chưa?
Tim Bạch cung nhân đập dồn dập, bà ta đã sớm nghe nói y thuật Mạc chân nhân cao minh, có điều vì A Thuyền nên bà ta không mời Mạc chân nhân đến thăm bệnh cho mình. Giờ những gì Mạc chân nhân nói đều giống hệt những gì bà ta đã trải qua.
Mạc Dương Minh nói:
Có bao giờ vết thương có chuyển biến tốt nhưng đột nhiên lại bị lở loét không?
Bạch cung nhân nghe đến đây thì lập tức gật đầu:
Có... có mấy lần sắp khỏi rồi nhưng vết thương lại lở loét trở lại, không thể không mời thầy thuốc đến.
Bạch cung nhân đắm chìm vào suy nghĩ của mình, nghe vậy liền vô thức gật đầu:
Đã từng thấy, ta đã từng thấy.
Lúc ngươi nhìn thấy quỷ hồn của A Thuyền thì bên cạnh có ai không?
Có, lão gia ở bên cạnh ta, nhưng ông ấy không nhìn thấy A Thuyền.
Điều thực sự mà Bạch công nhân quan tâm là cầu trước của Mạc Dương Minh:
Chân nhân nói ta... bị kẻ nào tỉnh kể?
Mạc Dương Minh cười lạnh một tiếng, bà ta có nói rã họng cũng không thể đổi lại được sự hối hận của Bạch công nhân. Thôi vậy, sao bà vẫn vậy chứ? Trốn trong đạo quản mười mấy năm mà vẫn không thay đổi được.
Vết thương trên chân ngươi không đến mức nặng như hôm nay.
Mạc Dương Minh lạnh lùng nói:
Có kẻ giở thủ đoạn khiến máu trên hai chân người không thông, khí huyết không lưu thông thì sẽ trở thành thể
Mạc Dương Minh hỏi tiếp:
Ngươi nhìn thấy rõ tướng mạo của quỷ hồn không?
Bạch cung nhân lắc đầu:
Tỷ ấy tóc tai bù xù, không thấy rõ, có điều trên người tỷ ấy toàn là máu tươi, mặc váy áo của A Thuyền, không phải là A Thuyền thì là ai?
Mạc Dương Minh nghe vậy thì đột nhiên nắm chặt cái chân trên giường:
Cái chân này cũng là của ngươi?
Nói rồi bà ta ấn tay Bạch cung nhân lên chân kia.
Cái
chân
cứng như đá.
Mạc Dương Minh lại lật chăn lên, Bạch cũng nhận thấy đôi chân mình vẫn đang ở đó.
Sao vậy?
Tam hoàng tử phi dẫn người vào sân viện, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tam hoàng tử phi.
Ma ma quản sự nhà họ Viên lập tức tiến lên nói:
Người phải làm chủ cho công nhân chứng tiểu nhân!
Trong tinh thất hỗn loạn vô cùng.
Một nữ quản tử theo sự dặn dò của Tôn chân nhân âm thầm rời khỏi đạo quản từ cửa ngách.
Chân nhân dặn cô ta đi đưa tin, có lẽ Mạc sư thúc đã đánh hơi được manh mối rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.