Chương 299: Phó thác
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1799 chữ
- 2022-02-04 05:25:29
Lâm phu nhân ngồi trên ghế giữa gian nhà chính, quản sự mời bà bà và đứa bé vào nhà.
Bà bà vừa vào phòng đã vội v8ã hành lễ với Lâm phu nhân, đứa bé ba tuổi cũng quỳ xuống mặt đất. Lâm phu nhân nhận ra đây là tộc nhân dòng thứ của Lâm3 thị, tuy đã lớn tuổi nhưng lại cùng thế hệ với Lâm phu nhân. Lâm phu nhân phải gọi bà ấy là tỷ tỷ.
Sau khi vị t9ỷ tỷ Trâu Lâm thị này lấy chồng đã theo nhà chồng đến Hồ Bắc. Bà ấy là người số khổ, mới được mấy năm mà cả phu quân và 6cha mẹ chồng đều lần lượt qua đời. Trâu Lâm thị một thân một mình không con không cái, ở Hồ Bắc không nơi nương tựa liền5 bôn ba quay lại nhà mẹ.
Thằng bé đọc một tràng, cuối cùng dừng lại, nhìn Lâm phu nhân với vẻ vô cùng áy náy:
Phu nhân thứ lỗi, phần sau cháu vẫn chưa thuộc lắm.
Trâu Lâm thị hơi tức giận và thất vọng, Trâu Tương cúi đầu.
Lâm phu nhân nói:
Thằng bé còn nhỏ, trong tộc hiếm có con cháu nào được như nó.
Nó còn rất khỏe mạnh.
Trâu Lâm thị nhìn ra ngoài phòng, trong chốc lát không tìm được thứ gì thích hợp cho Trâu Tương thể hiện thân thủ.
Lâm phu nhân không hỏi tiếp, bà quay ra dặn dò quản sự
Dọn dẹp một gian phòng khách ở hậu viện rồi đi mời Sài lão ngự y tới.
Trâu Lâm thị lập tức đứng lên cảm ơn.
Tỷ tỷ đừng như vậy.
Lâm phu nhân nói:
Lúc ấy Châu Châu bị bệnh, nổi mẩn khắp người, mọi người đều sợ là bệnh đậu mùa không dám tới gần, chỉ có tỷ tỷ luôn bên cạnh giúp ta chăm sóc Châu Châu. Bây giờ tỷ bị bệnh, ta cũng muốn chăm sóc tỷ, tạm thời tỷ đừng nghĩ đến những chuyện khác, khám bệnh rồi chữa trị là chuyện quan trọng nhất.
Nói đến đây, Trâu Lâm thị ho khan một tràng, đứa bé bên cạnh lập tức vỗ lưng cho bà.
Trâu Lâm thị nói tiếp:
Bây giờ trong tộc vô cùng hỗn loạn, những tộc nhân qua lại thân thiết với Lâm Tự Chân đều bị kiểm tra, rất nhiều người đã phải vào đại lao. May mà có lão thái gia nhà phu nhân chống đỡ. Bây giờ lão thái gia ngày ngày dẫn người đến nha môn, giúp nha môn tra rõ vụ án, cổ hết sức đưa tộc nhân vô tội về tộc trông coi, thật sự đã cứu không ít người.
Bọn ta đều biết nếu không có Hậu gia và phu nhân, chắc chắn Lâm thị đã gặp phải tai họa ngập đầu.
Cầu người chẳng bằng cầu mình, ta lại phấn chấn tinh thần hơn, bản đi mảnh đất đã mua mấy năm trước, đến thắng kinh thành khám bệnh. Nếu bệnh tình thuyên giảm, sống thêm được mấy năm, ta cũng không cần bận tâm nơi chốn của đứa trẻ này nữa. Thế nhưng mấy ngày nay ở kinh thành đã đi khám mấy lang trung, bọn họ đều nói cùng làm ta chỉ có thể chống đỡ được nửa năm một năm nữa thôi.
Vành mắt Trâu Lâm thi đỏ ửng:
Không phải ta sợ chết, chỉ là đứa bé này quá đáng thương. Ta biết phu nhân tốt bụng, sang năm phu nhân sẽ sinh con. Nếu sinh con trai sẽ cần phải bồi dưỡng mấy hộ vệ, tùy tùng có tuổi tác xấp xỉ cho đứa bé. Hầu gia và phu nhân có thể xem thử thằng bé này có dùng được không. Từ nhỏ thằng bé đã khỏe mạnh, lại chịu học hành, tuy mới ba tuổi nhưng đã nhận được mặt chữ. Nếu có thể được Hầu gia và phu nhân nâng đỡ thì đó là cái phúc lớn nhất của nó.
Nói đến đây, Trâu Lâm thị kích động đến mức đứng cả dậy:
Phu nhân không tin thì có thể kiểm tra thử thằng bé.
Nói đến đây, Trâu Lâm thị thoáng trầm mặc.
Lâm phu nhân nhìn sắc mặt khó xử của Trâu Lâm thị, hỏi:
Tại sao tỷ lại đến kinh thành?
Trâu Lâm thị mím môi, ngước mắt nhìn lên:
Ta bị bệnh, chắc chỉ còn sống được một hai năm nữa. Ta luôn có chuyện đè nặng trong lòng.
Trâu Lâm thị thúc giục đứa bé:
Trâu Tương còn chờ gì nữa?
Nghe mẹ nói vậy, đứa trẻ kia lập tức cất lời đọc thuộc lòng Thiên Tự văn, ban đầu giọng nói còn hơi run run, đọc được vài câu bắt đầu khôi phục lại như bình thường.
Lâm phu nhân nhìn Trâu Tương, quả nhiên giống như Trâu Lâm thị nói, đứa bé này thật sự có mấy phần thông minh lanh lợi.
Lâm phu nhân nhìn về phía Trâu Lâm thị:
Tỷ tỷ tới kinh thành mà không nghĩ đến chuyện tới nhà họ Thôi sao?
Trâu Lâm thì chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì, đột nhiên nghe Lâm phu nhân hỏi thế, bà bỗng giật nẩy mình:
Không... không có, trước giờ Lâm thái phu nhân đối xử với ta không tệ, nhưng... nhưng nghe nói thái phu nhân bị thương, bây giờ Trương phu nhân quản lý việc nhà, ta cũng không dám đi quấy rầy.
Nhắc đến Trượng phu nhân, trên mặt Trâu Lâm thị lộ ra vài phần thận trọng.
Trưởng bối Lâm thị cũng thấy bà ấy đáng thương nên cho bà ở lại trong tộc. Bình thường Trâu Lâm thị ở nhà làm mấy đồ thủ công, cũng coi như có chốn an thân ở nhà mẹ đẻ.
Lúc Lâm phu nhân đưa Châu Chầu về nhà mẹ dưỡng bệnh, Trâu Lâm thị đã từng giúp đỡ bà chăm sóc Châu Châu. Mấy năm trước nghe nói Trâu Lâm thị lớn tuổi, Lấm thái phu nhân ra mặt bảo Trâu Lâm thị đến quản lý biệt viện của Lâm thị, căn biệt viện đó là Lâm thái phu nhân mua. Lúc Lâm thái phu nhân không về Thiểm Tây, trạch viện thường bỏ không thời gian dài, không có quá nhiều việc phải làm, coi như là tìm được một nơi để dưỡng lão.
Lâm phu nhân bảo ma ma quản sự đỡ Trâu Lâm thị và đứa bé dậy. Đến khi hai người đã ngồi yên vị, Trâu Lâm thị mới nói:
Tuy căn viện kia là của Lâm thái phu nhân nhưng nha môn cũng vào kiểm tra, mẹ con ta đều bị đuổi ra ngoài.
Được rồi.
Lâm phu nhân nói:
Tỷ không cần như vậy, nói gì thì nói, tỷ cũng là tỷ tỷ trong tộc của ta, có chuyện gì ta cũng sẽ cố giúp hết sức. Có điều chuyện này không phải chuyện nhỏ. Ta vẫn chưa sinh, cho dù có sinh con trai thật, tính tình Hầu gia nhà ta chưa chắc đã giống những huấn quý khác, nhất định phải bồi dưỡng mấy hộ vệ, tùy tùng gì đó. Trước giờ nhà chúng ta luôn rất thoải mái tùy tiện. Trâu Tương còn nhỏ, cứ ở lại trong tộc mà học hành cũng tốt, sau này có bản lĩnh thì ra ngoài sống độc lập, không cần thiết phải làm thế này. Tỷ tỷ, tỷ nói có phải không?
Trâu Lâm thị còn muốn nói gì đó thì Lâm phu nhân đã lại lên tiếng:
Ta biết mấy lang trung rất giỏi. Giờ tỷ cử ở lại kinh thành chữa bệnh, những chuyện này hoãn lại để sau rồi bàn tiếp.
Lâm phu nhân vừa nói xong, ma ma quản sự đã sai người bưng điểm tâm lên. Lâm phu nhân vẫy tay gọi Trâu Tương:
Ra ngoài sớm như vậy, chắc chắn là đói rồi. Cháu ăn tạm mấy thứ này lót dạ đi.
Trâu Tương đi tới bên cạnh Lâm phu nhân, nhìn mặt mũi cậu bé, Lâm phu nhân đột nhiên cảm thấy rất quen mắt. Bà không khỏi hoảng hốt, sao lại cảm thấy cậu bé này có điểm nào đó rất giống tâm thái phu nhân nhỉ?
Lâm phu nhân nhìn Trâu Lâm thị, có thể cảm nhận được sự sốt sắng của Trâu Lâm thị. Đứa con này của Trâu Lâm thị tuổi tác thích hợp, nhưng không phải con ruột của Trâu Lâm thị, thân phận cực kỳ bất tiện, nói là người trong tộc nhưng lại là nhận nuôi. Với thân phận của Trâu Lâm thị, thằng bé cũng không phải kiểu người hầu kẻ hạ được nuôi trong nhà.
Nếu Trâu Lâm thị có thể sống mà nuôi dưỡng đứa bé trưởng thành, sau này nó sẽ lấy thân phận con cháu nhà họ Trâu để ra đời cho mở mày mở mặt với thiên hạ. Nếu nó thật sự có tài, người tộc Lâm thị cũng có thể đưa tay giúp đỡ. Nhưng nếu Trâu Lâm thị chết, đứa bé này biết phó thác cho ai?
Lâm phu nhân hơi khó xử.
Lòng Lâm phu nhân khẽ run lên, bà chỉ cảm thấy Trâu Lâm thị đã già đi rất nhiều, không ngờ lại mang bệnh nặng trong người.
Trâu Lâm thị quay đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh:
Phu nhân cũng biết đấy, ta là một người phục mỏng, người nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều không còn nữa. Đứa bé này là ta nhận nuôi từ bên ngoài, vốn dĩ muốn để nó chăm sóc ma chay cho ta khi về già, cũng coi như thừa kế hương hóa của người chồng đã khuất. Thế mà không ngờ ta lại mắc căn bệnh này, chỉ sợ không chăm sóc nó đến khi trưởng thành được. Nó không phải người nhà họ Lâm, sau này ta mất, không biết nó phải sống thế nào...
Trâu Lâm thì rất khó cất lời, nhưng bà vẫn phải kiên trì nói tiếp vì đứa con này:
Trước kia ta từng giúp Lâm thái phu nhân làm việc, bây giờ bị người trong tộc kiêng dè, đã đi mấy nhà nhờ bọn họ nhận nuôi đứa bé này nhưng đều bị từ chối. Ta vốn định đến tìm lão thái gia, nhưng biết lão thái gia bận bịu vì việc trong tộc, ta không có cách nào cầu xin cho được.
Trâu Lâm thị khẽ gật đầu, ánh mắt bà rơi trên người Trâu Tương, gương mặt lộ vẻ bị thương, trong lòng thì ngổn ngang đủ loại cảm xúc, vô cùng rối ren.
Bà biết Lâm phu nhân sẽ không đồng ý ngay, nhưng dù sao phu nhân vẫn giữ mẹ con bà ở lại phủ, chí ít vẫn còn một tia hy vọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.