• 10,719

Chương 300: Thái hậu


Dù là Cố Minh Châu hay là Châu Như Quân, đây cũng là lần đầu tiên cô đến cung Từ Ninh. Sau khi vào cửa cung, Bảo Đồng bắ8t đầu theo sát bên cạnh Cố Minh Châu, mãi đến khi đi đến ngoài cửa tiểu cung, Cố Minh Châu mới nhìn về phía Bảo Đồng. C3ó vẻ như hôm nay Bảo Đồng có chuyện phiền não.

Nhân lúc không ai chú ý, Cố Minh Châu thì thầm hỏi:
Sao thế?
<9br>
Bảo Đồng lắc đầu, khe khẽ thở dài:
Sao nô tỳ không mọc thêm một đôi mắt chứ?


Hoàng cung này quá lớn, c6ô lại có bệnh về mắt, quả thực không nhìn rõ, có điều đây lại là một nơi rất hút mắt. Cố Minh Châu ngước mắt nhìn lên, 5vờ như một đứa trẻ tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Thâm cung hoàn toàn yên tĩnh, bất kể động tĩnh lớn đến đâu, rơi vào đây đều như rơi xuống vực sâu thăm thẳm, bị nuốt chửng không hề lưu tình. Cho dù con người ta có mọc thêm mười đôi mắt cũng vẫn không thể nhìn rõ nơi này.

Đúng là già rồi, vốn dĩ muốn vui vẻ nói chuyện với các ngươi.


Người đang bệnh, nên nghỉ ngơi cẩn thận mới phải.

Thái hậu không khước từ nữa, bà lo lắng nhìn Mạc Dương Minh:
Ngươi thế nào rồi?
Bà nghe nói Mạc Dương Minh bị thương, bây giờ có vẻ như sắc mặt vẫn ổn.

Đừng có câu nệ.
Thái hậu nở nụ cười hiền từ
Gọi các ngươi tới không có chuyện gì khác, chỉ là tùy ý trò chuyện thôi.
Mạc Dương Minh đáp vầng, nhìn về phía Cố Minh Châu:
Ngồi xuống đi.

Bình thường Mạc Dương Minh không nói nhiều, một là tính bà thẳng thắn bộc trực, nói chuyện không dễ nghe, hai là bà là một người lạnh lùng, hiếm thấy bà chăm sóc cho người khác như Cố đại tiểu thư thể này. Thái hậu hiểu rất rõ con người Mạc Dương Minh, vì thế bà càng tò mò về vị Cố đại tiểu thư này hơn.
Thái hậu nhìn Cố Minh Châu:
Năm nay người bao nhiêu tuổi?

Mạc Dương Minh đưa mắt nhìn xung quanh, trong mắt thoáng hiện một tia buồn bã. Năm đó bà đi theo Thái hậu nương nương trải qua mưa gió, bà luôn cảm thấy vượt qua sóng to gió lớn là có thể bình yên, nhưng không ngờ sau khi leo đến đỉnh cao, cảnh tượng bà nhìn thấy lại không phải phong cảnh trong tưởng tượng.
Cho nên bà đã đến Thượng Thanh quán xin cho mình được tĩnh tâm, Thái hậu nương nương cũng ở trong cung Từ Ninh một lòng dưỡng lão, không hỏi đến chuyện trên triều nữa. Bọn họ đến thắng của cung Từ Ninh, sau khi vào trong thông báo, nội thị ra ngoài dẫn Mạc Dương Minh và Cố Minh Châu vào trong đại điện. Cố Minh Châu đi vào nội điện, vừa liếc mắt đã trông thấy một bóng người đứng cạnh trường án. Người đó đang nhận lấy cây kéo từ tay nữ quan để cắt tỉa chậu hoa mẫu đơn trước mặt.

Ngươi tới thật đúng lúc, ngọc lâu xuân này của ta đã chăm sóc hơn nửa năm, mãi không chịu nở hoa. Ngươi vừa đến là nó lại nở, vẫn là ngươi có phúc.

Mạc Dương Minh nhớ tới Tôn chân nhân, sắc mặt lập tức sa sầm:
Phiền đến Thái hậu nương nương lo lắng, đạo nhân đỡ nhiều rồi. Có điều đạo quản cần phải chấn chỉnh lại một thời gian.

Vừa nói bọn họ vừa đi vào trong nội điện. Cung nhân thay áo cho Thái hậu nương nương rồi bưng tới một hòm thuốc.
Mạc Dương Minh lau tay, dặn dò Cố Minh Châu:
Châu Châu, mang bình rượu thuốc màu xanh tới đây.
Cố Minh Châu tìm trong hòm thuốc một lát rồi đưa bình rượu thuốc đến trước mặt Mạc Dương Minh.
Thái hậu vừa nói vừa ngước lên nhìn Mạc Dương Minh, sau đó ánh mắt bà dừng lại trên người thiếu nữ bên cạnh Mạc Dương Minh.
Thiếu nữ tiến lên hành lễ với Thái hậu, trên gương mặt thanh tú động lòng người không hề có vẻ khúm núm và sợ hãi. Hai mắt cô vô cùng trong trẻo, chỉ là thiếu chút tinh thần, song lại không hề có vẻ ngu dại như người ta nói.
Ánh mắt Thái hậu quay lại chậu ngọc lâu xuân kia, bà cắt bỏ những cành lá vô dụng rồi đưa kéo cho nữ quan, sau đó đi tới ngồi xuống ghế.
Cố Minh Châu đứng dậy đáp lời:
Bẩm Thái hậu nương nương, năm sau là thần nữ tròn mười sáu ạ.

Đáp lời đầu ra đấy thế này, rõ ràng là trước khi đến đã được người nhà dạy bảo, Thái hậu khẽ gật đầu:
Đã lâu rồi ta không gặp mẹ ngươi, nhưng mà nhìn thấy người là có thể nhớ ra dáng vẻ của mẹ ngươi.


Mẹ thần nữ cũng nhớ Thái hậu nương nương.
Cố Minh Châu vừa nói vừa vén tay áo, để lộ một chuỗi vòng bằng gỗ tử đàn:
Đây là chuỗi vòng nương nương ban thưởng cho mẹ thần nữ, mẹ vẫn luôn đeo nó.
Thái hậu lại mỉm cười, đây là tấm lòng người mẹ, sợ con gái vào cũng có điều gì sơ suất, lỡ có gây chuyện sai lầm thì mong Thái hậu có thể nhớ đến tình xưa mà tha lỗi cho con bé.
Huống hồ tình thế trong cung thay đổi chỉ trong nháy mắt, biết bao người bị giam cầm trong chốn nhà lầu mênh mông này. Là chốn gần hoàng quyền nhất, bình thường lại không cho phép ra vào, lòng người nơi đây đều dồn hết vào việc toan tính, tranh giành. Cô quả thực không thích nơi này.
Mạc Dương Minh dừng bước, đợi Cố Minh Châu theo kịp mình, bà căn dặn:
Trước mặt chính là cung Từ Ninh, lát nữa gặp Thái hậu nương nương, quên những lễ nghi khác thì không sao, chỉ cần nhớ quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Cố Minh Châu khẽ gật đầu.
Tuy Thái hậu đã ban thưởng rất nhiều đồ đạc nhưng bà vẫn nhớ rất rõ, chuỗi vòng gỗ tử đàn này là vật bà từng sử dụng. Có lẽ là bảy, tám năm trước gặp nữ quyền nhà Hoài Viễn hầu ở cung Từ Ninh, nhận ra ánh mắt Lâm thị ngập tràn lo lắng, biết được trong nhà Lâm thị có cô con gái bị bệnh, Thái hậu hiểu tâm trạng Lâm thị bèn gọi bà đến trước mặt, tặng cho bà chuỗi vòng tay được Phổ La đại sư khai quang trí chủ, hy vọng có thể an ủi được Lâm thị phần nào. Không ngờ đã ngần ấy năm, Thái hậu vẫn thấy đứa trẻ này đeo chuỗi vòng đó, nghĩ kỹ lại, đây cũng coi như duyên phận giữa bọn họ.
Nghĩ đến đây, Thái hậu chợt cảm thấy trên vai nhói lên một cơn đau đớn.
Mạc Dương Minh cũng thấy rõ, bà đứng lên nói:
Để đạo nhân bóp vai cho người trước đã.

Nữ quan buông rèm, Mạc Dương Minh thuần thục nắn bóp bả vai và lưng cho Thái hậu nương nương. Thái hậu nhắm mắt, vừa thấy đau đớn vừa thấy thoải mái.


May mà các ngươi tra ra chuyện của Thượng Thanh quản.
Nói đoạn, Thái hậu hơi dừng lại:
Những thứ thuốc Tôn chân nhân dùng là hàng ngoại nhập à? Có phát hiện ra thuốc đó có gì kỳ lạ không?
Động tác tay của Mạc Dương Minh không hề dừng lại những giọng bà lại thoáng lo âu:
Thái hậu nương nương uống thuốc đó bao lâu rồi? Sau khi uống có chỗ nào không thoải mái không ạ?


Thái hậu lắc đầu:
Ai gia lại cảm thấy sau khi uống thuốc, bệnh tật trên người đã khá lên rất nhiều. Lúc Tôn Tuệ Tủ hiến thuốc đã nói rất rõ ai gia không thể uống quá nhiều. Trước đó ai gia cứ tưởng cô ta sợ ai gia không thể thích ứng được, bây giờ mới biết cô ta sợ ngày nhìn ra huyền cơ. Cũng là làm khó bọn họ, biết ai gia nóng lòng chữa bệnh, lại sợ Thái Y Viện nhìn ra điểm kỳ lạ nên đã dùng những loại thuốc bình thường hiếm thấy.



Cho dù thuốc đó không độc thì nương nương cũng không nên dùng nữa.
Mạc Dương Minh thấp giọng kể lại tình hình của Bạch cũng nhận:
Tâm trí bị thứ thuốc kia mê hoặc, vẻ mặt điên cuồng, không dùng thuốc đó thì đau đớn khó chịu. Tôn Tuệ Tủ cho nương nương dùng thuốc đó chắc hẳn là có ý đồ xấu.


Thái hậu nương nương nhíu mày:
Ý ngươi là bọn chúng muốn dùng thuốc này để không chế ai gia? Vậy thuốc này tương tự với ngũ thạch tán ư?
Mạc chân nhân đáp:
Tình hình cụ thể vẫn chưa biết được, xin nương nương đưa viên thuốc kia cho đạo nhân cầm về, đạo nhân sẽ mang về phân tích dược tính kỹ càng.
Nghe thế, Thái hậu lại có vẻ hơi kinh ngạc:
Các ngươi không tìm thấy thứ thuốc này ở chỗ Tôn Tuệ Tủ à?


Mạc chân nhân nói:
Chỉ tìm được đạm ba cô, tuy đạm ba cô này cũng kỳ quái nhưng lại không giống thuốc mà Bạch cung nhân đã dùng lắm. Thế nên đạo nhân muốn lấy thuốc của Thái hậu nương nương kiểm tra cho kỹ.


Thái hậu sai nữ quan:
Mang mấy viên thuốc kia ra cho Mạc chân nhân.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.