• 10,719

Chương 315: Trốn tránh


Bình thường có người nhắc tới A Thuyền, Mạc Dương Minh đều làm như không nghe thấy, chỉ thản nhiên làm tiếp chuyện còn dang dở. Nhưng lầ8n này Mạc Dương Minh lại khẽ gật đầu, đây là chuyện rất
hiếm thấy.


Thiện nhân nói rất đúng.
Nói xong, Mạc Dương Minh tiếp t3ục khám xét cho người bệnh.

Tuy chỉ là một câu nói nhưng lại khiến người kia thấy mừng thay cho Mạc chân nhân. Cuối cùng Mạc ch9ân nhân cũng từ từ buông bỏ chuyện của A Thuyền cô nương rồi.
Nói xong, Mạc chân nhận lại đưa mắt nhìn vào trong viện:
Bắc Cương vừa trải qua chiến sự, căn viện này lại sắp bận rộn rồi, sẽ có thương binh được đưa tới đây nghỉ ngơi.

Cố Minh Châu nghĩ đến người mà A Thuyền đã nói, những vật dụng mà chỉ những võ tướng mới dùng đến đã làm. A Thuyền hành động bất tiện, trừ ở trong nhà, nơi nàng thường đến nhất chính là đạo quản và An Tể viện này.
Tính như vậy, rất có thể nơi A Thuyền và người kia gặp nhau chính là An Tể viện. Lúc trước thông qua miêu tả của A Thuyền về người đó, trong lòng cô đã chọn được mấy người. Trước khi A Thuyền mất, chiến sự lớn nhất Đại Chu chính là Triệu lão tướng quân cầm binh đến Bắc Cương. Cô đoán người đó tiếp cận A Thuyền vì trong tay A Thuyền có cơ quan liên quan đến pháo Hồng Di, như vậy chắc hẳn địa vị thân phận của người này không thấp. Trong chiến sự năm ấy, tám phần mười là người này sẽ được lợi vì pháo Hồng Di.
Cố Minh Châu dẫn Bảo Đồng theo Mạc Dương Minh bận rộn trong viện,6 đến trưa thì ăn bánh chay mang từ trong đạo quán tới.
Trước kia A Thuyền cũng ngồi ăn bánh chay cùng ta ở đây.
Hiếm thấy Mạc chân nh5ân lại chủ động nhắc tới chuyện cũ:
A Thuyền hành động bất tiện, ta bèn cho nữ quan đầu nó vào phòng, nó giúp ta chia thuốc, trông coi ẩm thuốc, còn giúp ta sắp xếp kết luận mạch chứng.

Mạc chân nhân không biết Châu Chấu hiểu được bao nhiêu, Châu Châu nhìn thì có vẻ ngờ nghệch nhưng bà cảm thấy những chuyện phải hiểu, trong lòng Châu Châu đều hiểu rõ.
Mạc chân nhân nói:
Lúc ta có việc không ở kinh thành, A Thuyền cũng sẽ nhờ người trong nhà đưa nó tới chăm sóc người bệnh ở đây.

Mạc Dương Minh Tân bước theo hướng phát ra âm thanh.
Bà vén rèm lên, thấy cậu bé với cặp chân trần bị thương đang giãy giụa trong lòng cha mình.
Bảo Nhi, Bảo Nhi, không sao cả! Cha ở đây mà!
Tiêu Trọng ôm con mình trong lòng, không ngừng dỗ dành:
Ổn rồi, ổn cả rồi, con sẽ khỏe lại sớm thôi!

Vùng vẫy một hồi, bấy giờ Bảo Nhi trong ngực Tiêu Trọng mới mở mắt. Nhìn thấy Tiêu Trọng, Bảo Nhi lập tức òa khóc thành tiếng.
Nghe cha nhắc nhở, Bảo Nhi quay đầu nhìn Mạc Dương Minh một cái rồi lập tức rụt đầu rúc vào lòng Tiêu Trọng ngay. Trong cặp mắt ướt nhòe vì nước mắt của cậu bé có tia kinh sợ hoảng hồn chưa tiêu tan
hết.
Cố Minh Châu cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ cậu bé Bảo Nhi này sợ hãi vì ngã bị thương? Vậy lời cậu bé vừa nói
đừng tới đây, đừng tới đây, ta không nhìn thấy gì hết
là có ý gì? Gặp ác mộng ư?
Giờ không còn sớm nữa, Mạc Dương Minh dặn Cố Minh Châu:
Chúng ta dọn dẹp rồi đi thôi.

Cố Minh Châu nhìn thảo dược chưa chia xong, tuy Mạc sư phụ vẫn liên tục chẩn mạch nhưng bọn họ mới chỉ chẩn được gần một nửa An Tế viện này.
Mạc Dương Minh nói:
Công việc trong An Tể viện chẳng bao giờ làm hết được đâu. Sau này tới đây nhiều con sẽ biết, quá nhiều người ra ra vào vào, cho dù có nhiều người cũng không phối hợp kịp. Kinh thành còn đỡ, những nơi khác đều là như vậy.

Châu Chấu thật sự làm hắn kinh ngạc.

Hầu gia, Định Ninh hầu gia.

Quản sự An Tế viện gọi hai câu, Thôi Trinh mới lấy lại tinh thần.
An Tể viện trong kinh thường có đạt quan hiển quý tới tặng cơm ăn áo mặc, rất nhiều nơi túng bấn chỉ có thể sống qua ngày nhờ số tiền triều đình cấp phát. Gặp năm thiên tai đói kém, ngoài cửa An Tế viện đều là dân chúng lầm than.
Nói đến đây, Mạc Dương Minh chợt nghe thấy mấy tiếng gào thét.

Đừng tới đây! Đừng tới đây! Ta... ta không biết ta không nhìn thấy gì hết!

Quản sự An Tế viện nói:
Triều đình gửi công văn đến, ngài xem đi, lần này được phát không ít bạc. Đàm đại nhân còn cho người chuẩn bị rất nhiều lương thực. Thương binh đến An Tể viện chắc chắn sẽ được sắp xếp thỏa đáng, ngài cứ yên tâm!

Rất nhiều chuyện Đàm đại nhân đều đi trước một bước, quả thực giúp những tướng sĩ dẫn binh bên ngoài như bọn hắn bớt được rất nhiều phiền não. Có điều lẽ nào Đàm đại nhân không mảy may phát hiện ra chi tiết nào trong vụ án ngựa chiến hay sao? Hay là dè chừng Đông cung và Quý phi nên không dám động đến?
Nghĩ kỹ thì chuyện này cũng không thể trách Đàm đại nhân. Chức quan càng cao thì những chuyện phải cân nhắc lại càng nhiều. Muốn điều tra vụ án ngựa chiến thì sẽ gặp càng nhiều phiền toái, đây chính là lý do Thôi Trinh không muốn kết giao với Đàm thượng thư. Duy trì khoảng cách mọi người đều có thể làm việc công, một khi qua lại quá thân thiết, e ngại mặt mũi đối phương thì thường sẽ phải nhượng bộ.
Thôi Trinh và quản sự trong An Tể viện nói chuyện xong thì bước ra thì nhìn thấy bóng dáng chạy tới chạy lui của Cố Minh Châu. Mạc chân nhân cần gì, thuốc trong ẩm nên bỏ dược liệu gì, dường như Châu Châu đều biết hết.
Thôi Trinh đứng dưới hành lang nhìn một lúc lâu, tính tình Châu Châu trẻ con như thế, ở nhà đều phải phụ thuộc vào người khác chăm sóc, thế mà ở đây lại có thể giúp đỡ Mạc chân nhân. Nếu như không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn hắn không thể tin Châu Châu còn có thể làm những việc này. Hơn nữa có vẻ như Châu Châu rất vui vẻ, đến cả lông mày cũng sắp bay lên rồi.
Châu Châu cầm khăn giúp Mạc chân nhận băng bó vết thương cho người bệnh, tuy chậm hơn y công trong quân đội một chút nhưng băng bó rất ngay ngắn, thể này đã là tốt lắm rồi. Đừng nói là nữ quyền bình thường, cho dù là những học trò trong Thái Y viện cũng chưa chắc tất cả đều hơn được Châu Châu.
Mạc Dương Minh dặn:
Chăm sóc thằng bé cho tốt, ngày mai ta sẽ tới thay thuốc cho nó.
Bảo Nhi đã tỉnh lại, Mạc Dương Minh cũng yên tâm rồi. Bà dẫn Châu Châu ra khỏi An Tế viện. Xe ngựa nhà họ Cố đỗ ngoài cửa, Thôi Trinh dẫn người đứng ở một bên.
Hắn tiến lên nói:
Ta đưa chân nhân và Châu Châu về.

Trước giờ Mạc Dương Minh không thích nói nhiều trước mặt người khác, bà biết quan hệ giữa phủ Định Ninh hầu và phủ Hoài Viễn hầu nên không từ chối, cứ thể bước vào trong xe ngựa.
Mạc Dương Minh vừa bước vào thì trông thấy cảnh này, bà tiến lên kiểm tra trán Bảo Nhi:
Ra mồ hôi, khá hơn rồi, tranh thủ lúc này cho thằng bé ăn ít cơm canh, nghỉ ngơi tử tế đi.

Tiêu Trọng toan đặt Bảo Nhi trong lòng xuống để hành lễ với Mạc Dương Minh, ai ngờ Bảo Nhi cứ vòng tay ôm rịt lấy Tiêu Trọng như bị hoảng sợ.

Thằng bé này.
Tiêu Trọng lúng túng nói:
Bình thường con to gan lắm mà. Nếu suốt ngày không chạy tới chạy lui trên mái nhà thì đầu có bị thương thế này? Tiên nhân đã cứu con, con còn không mau cảm ơn tiên nhân đi.

Không có nhiều người thỏa mãn tất cả những điều kiện này song cũng không thể vô cớ nảy sinh nghi ngờ với bất cứ ai, trừ phi có thể tìm được nơi người đó và A Thuyền cùng xuất hiện.
Là vậy ư? Một cô gái chân bị tật nguyền cùng một vị tướng quân danh tiếng vang dội, được mọi người tôn kính dường như không có quan hệ nào, cho dù có bị nghi ngờ thì e rằng cũng không ai tin.
Ăn xong bánh chay, Cố Minh Châu lập tức đi trong ẩm thuốc, bọn họ lại bắt đầu bận rộn trong vườn.
Sau khi đưa Mạc Dương Minh đến cửa Thượng Thanh quán, xe ngựa lại chạy tiếp về phía phủ Hoài Viễn hầu.

Xe dừng lại, không đợi ma ma quản sự bước tới đón, Cố Minh Châu đã nhảy xuống khỏi xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.