• 10,719

Chương 316: Ghen


Thôi Trinh cũng chú ý tới bóng dáng đó, đang định hỏi thăm thì quản sự bên cạnh đã nhanh miệng giới thiệu:
Hầu gia, đó là tiểu thiếu gia trong8 tộc Lâm thị, đang lại nhà làm khách. Có thể tiểu thiếu gia hơi nhát gan, nhìn thấy người lạ liền trốn bặt đi ngay.

Thôi Trinh gật đầu3, con cháu trong tộc Lâm thị, đã tới kinh thành thì cũng coi như đã nhìn thấy việc đời, sao lại nhát gan như thế?
Thôi Trinh bình thản đáp:
Không có gì đáng ngại đầu ạ.

Lâm phu nhân nhìn về phía Châu Châu:
Đại ca con vừa quay về, con đã hành hạ nó.


Đại ca ca.
Cố Minh9 Châu nhìn Thôi Trinh:
Thằng bé tên Trầu Tương, mới ba bốn tuổi, thuộc rất nhiều sách, còn rất khỏe nữa.

Trâu Tương?
Lâm phu nhân mỉm cười nhìn Châu Châu:
Lúc ở thôn bảo Châu Chấu đã học được mấy chuyện này với lang trung, bây giờ được Mạc chân nhân chỉ dạy cũng thành thục hơn. Có thể đi theo Mạc chân nhân âu cũng là cái phúc của Châu Châu. Tâm nguyện của ta và Hầu gia đã thành hiện thực, dù Châu Châu có làm gì, chỉ cần con bé vui vẻ là tốt rồi...

Nhìn dáng vẻ vừa vui vẻ vừa cảm kích của di mẫu, nơi mềm mại nhất trong lòng Thôi Trinh cũng bị chạm đến. Hắn vô thức nhở tới chuyện cha cau mày bắt hắn luyện cưỡi ngựa bắn cung.
Trâu Lâm thị thầm nghĩ một thoáng rồi tức khắc thì thầm hỏi ngay:
Con nói ai? Định Ninh hầu hay là Trương thị?

Trâu Tương không chịu nói chuyện, hai cánh mũi liên tục phập phồng, cơ thể nhỏ bé co cụm lại như chỉ muốn được trốn mãi trong chăn của Trâu Lâm thị, không bao giờ ra ngoài gặp người khác nữa.
Trong đại lao phủ Thuận Thiên.
Ngụy Nguyên Kham vẫn đang thẩm vấn người nhà họ Lỗ và Bạch Kính Không Bạch công nhân đã bị nhốt riêng, bây giờ vẫn không chịu nói gì, nhưng bà ta càng ngày càng sốt ruột rồi, có lẽ đến lúc thuốc trên người hết tác dụng, bệnh cũ tái phát, bà ta sẽ nôn ra sự thật thôi.
Cho dù quan hệ giữa hai mẹ con hắn không bao giờ hòa hợp lại được nữa, hắn cũng sẽ làm tròn bổn phận con cái. Hắn cũng phải có gia đình hưng thịnh, ít nhất phải có năm sáu đứa con. Trường thì không chịu để hắn đến hậu viện, trước khi Trường thị sinh hạ đích tử, hắn cũng sẽ không qua đó cho Trường thị được ổn định tâm lý. Còn về những thiếp thất kia, nếu bọn họ đã đi theo hắn thì hắn cũng phải cho bọn họ một cuộc sống yên ổn ở nhà họ Thôi, đảm bảo cho bọn họ không phải lo cơm ăn áo mặc. Sau này vững đường đích tử, có thêm mấy thứ tư, thứ nữ cũng không phải là không thể
Đã đi đến bước này, những chuyện hắn có thể làm chính là thay đổi, để người thân cận bên cạnh hắn không đến nỗi chịu uất ức. Hắn chinh chiến bên ngoài nhiều năm, bây giờ dồn hết tinh thần vào nội trạch, muốn làm được những việc này chắc cũng không đến nỗi khó khăn.
Lâm phu nhân nói:
Di mẫu nghe di phụ nói rồi. Cháu đã giao nộp binh quyền, định ở nhà tĩnh dưỡng. Như vậy cũng rất tốt, mấy năm nay ngựa không dùng vỏ chinh chiến bên ngoài, cũng coi như mượn cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian. Trong tay huân quý nắm quyền bính quả lớn rất dễ bị người khác hãm hại, nói không chừng cứ từ từ mà tiến lại là chuyện tốt.

Ít nhất cháu có thể đoàn tụ với người nhà, nhân lúc còn trẻ thì cháu với Trường thị sinh thêm mấy đứa con đi, dù sao cũng phải có người thừa kế bản lĩnh của cháu chứ.

Thôi Trinh gật đầu nói:
Di mẫu nói đúng ạ.

Hai giọt nước mắt lăn dài trên má Trâu Tương, cậu cắn chặt môi mình như thể muốn cắn nát môi.
Trong gian nhà chính nhà họ Cố, Thôi Trinh kể lại chuyện nhìn thấy Cố Minh Châu băng bó vết thương cho người bệnh ở An Tể viện, Lâm phu nhân cũng không lấy làm kinh ngạc.

Trâu Tương, mau, bái kiến Định Ninh hầu đi!

Dưới sự thúc giục của Trâu Lâm thị, Trâu Tương chậm rãi ngẩng đầu lên, gọi một tiếng:
Định Ninh hầu gia.

Thôi Trinh vừa nghĩ đến đây thì thấy Cố Minh Châu đứng dậy khỏi ghế, sau đó có hai người bước vào trong phòng.
Phía sau Trâu Lâm thị là Trâu Tương nhỏ bé, hai người hành lễ với Thôi Trinh và Lâm phu nhân. Từ đầu đến cuối Trâu Tương vẫn một mực cúi đầu, không ngẩng lên nhìn xung quanh lấy một cái.
Trâu Tương được Lâm phu nhân gọi đến nói chuyện dăm ba câu, không ngờ trên đường quay về vừa ngước lên đã nhìn thấy Thôi Trinh. Trái tim cậu bé như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Đây là lần đầu tiên Trâu Tương nhìn thấy Thôi Trinh ngoài đời thật, trước đó cậu chỉ thấy Thôi Trinh trong tranh vẽ, tuy là lần đầu nhưng cậu chắc chắn mình không nhận làm người.
Nghe Báo Đồng nói vậy, hai bàn tay nhỏ bé của Trâu Tương càng túm chặt lấy Trâu Lâm thị, mấy ngón tay nhỏ như gắm sâu vào trong da thịt bà. Trâu Lâm thị cổ nhịn đau, làm như không có chuyện gì, nhẹ giọng đáp:
Được, ta sẽ cho Trâu Tương thay quần áo rồi bảo nó đi ngay, làm phiền Bảo Đồng cô nương rồi.

Bảo Đồng đáp dạ rồi rời đi.
Thôi Trinh gật đầu, thong thả đứng dậy nói với Lâm phu nhân:
Di mẫu giúp cháu tìm một cây cung, cháu ra vườn bắn tên cho Châu Châu và Trâu Tương xem.

Lâm phu nhân nhìn ra bên ngoài:
Trời sắp tới rồi, sao mà nhìn rõ được nữa?

Sau đó chính là hôn sự của Thôi Vị, làm rõ những chuyện này, hắn sẽ tìm cho Thôi Vị một mối hôn sự tốt. Đương nhiên, nếu Thôi Vị phạm phải lỗi lầm lớn, hắn sẽ ra tay xử trí, tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Đây chính là lý do quan trọng nhất hằn giao nộp quân quyền.
Chuyện hắn cần làm rất nhiều, sau khi giao nộp binh quyền, cho người âm thầm điều tra Thôi Vị, hắn luôn không yên tâm, cứ cảm thấy Thôi Vị đã nhúng tay vào chuyện của Lâm Tự Chân. Chỉ khi nào tra rõ chuyện này, hắn mới có thể quay về Đại Đồng, mới có thể thống binh một lần nữa.
Thôi Vị phạm phải lỗi nhỏ cũng phải phạt nặng để răn đe, nếu người làm ca ca như hắn đổ oan cho Thôi Vị, hắn cũng sẽ đường hoàng thẳng thắn xin lỗi Thôi Vị.
Lâm phu nhân cho người đến mời Thôi Trinh vào nhà chính ở hậu viện, Cố Minh Châu liếc Bảo Đồng một cái rồi nhảy nhót tung tăng đi phía trước.
Báo Đồng hiểu ý, lập tức đi dọc theo con đường mòn tìm Trâu Tương.
Thôi Trinh đỡ lời giúp cô:
Vừa hay cháu cũng rảnh rỗi, trong nhà không có trẻ con, hiếm có cơ hội thế này.
Lâm phu nhân căn dặn quân sự:
Nếu Hầu gia đã nói vậy thì người đi lấy cây cung lão gia thường dùng tới đây.

Thôi Trinh bước ra ngoài sân trước.
Sau khi bắt nhà họ Lỗ, Kiêu Trưng của Bộ Hình cũng luôn đi theo hắn thẩm án, hiển nhiên lần này là định theo dõi hắn. Ngụy Nguyên Kham không coi trọng Kiều Trưng, có điều bên cạnh có nhiều người theo sát như vậy, ít nhiều gì hắn cũng thấy chướng mắt.
Cố đại tiểu thư lại nhẹ nhõm cả người, đây chính là mục đích cô tạo ra đủ loại thân phận, làm xong việc là có thể rũ sạch trách nhiệm ngay, khiến người khác không biết đi đầu tìm cô. Trong lúc nghỉ ngơi sau khi thẩm án, Sơ Cửu sáp lại nói:
Đại tiểu thư rời khỏi An Tế viện rồi, nhưng mà là được Thôi Trinh đưa về nhà họ Cố.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Trâu Tương bỗng ngẩng đầu nhìn Trâu lâm thị chằm chằm, hai mắt cậu bé ầng ậng nước, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận và tức giận.
Trâu Lâm thị nói:
Con oán mẹ, hận mẹ cũng vô ích. Bây giờ Định Ninh hầu tới rất đúng lúc, mẹ vẫn chưa chết, vừa hay có thể thấy con và hắn gặp mặt.


Suy cho cùng cũng vẫn là trẻ con, chưa trải qua chuyện gì to tát.
Trâu Lâm thị nói:
Mẹ cũng hối hận vì đã nói chuyện này cho con biết. Nếu con không nhiều lần vặn hỏi mẹ, cứ nhì nhằng hỏi cho rõ, mẹ lại sợ nếu mang bí mật này xuống mồ thì sau này con sẽ oán hận mẹ... Cho dù có lòng thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Trâu Lâm thị nói vậy nhưng Trâu Tương cũng chẳng mảy may động đậy, dường như cậu bé đã chìm vào suy nghĩ của bản thân, không muốn ra ngoài nữa.
Trâu Tương nghe vậy lại càng rúc sâu vào lòng Trâu Lâm thị, lần này Trâu Lâm thị không mặc cho Trâu Tương làm vậy nữa. Bà đẩy Trâu Tương ra, vờ như không có chuyện gì:
Là Bảo Đồng cô nương đấy ư? Đại tiểu thư gọi Trâu Tương ra vườn làm gì vậy?

Bảo Đồng đáp:
Định Ninh hầu gia tới, muốn bắn tên cho đại tiểu thư và Trâu đại thiếu gia xem ạ.

Lúc Thôi Trinh quay về tộc Lâm thị từng thi bắn tên với con cháu nhà họ Lâm trong định viện. Lúc đó Châu Châu dưỡng bệnh ở Thiểm Tây, có lẽ muội ấy vừa hay nhìn thấy nên đã nhở.
Thôi Trinh khẽ gật đầu:
Được, hôm nay ta không có việc gì, lát nữa ta đưa các muội đến định viện chơi.


Được.
Trâu Lâm thị không phản đối:
Nhưng con không giết được hắn, cuối cùng chỉ có một kết quả là hắn bình yên vô sự. Mẹ không còn nhiều thời gian, có lẽ sau lần này cũng mất mạng. Con không còn nơi nương tựa cũng chỉ còn con đường chết, uổng công mẹ con đã sinh ra con. Nếu con đã nghĩ kỹ thì con cử làm, mẹ dẫn con đi.

Nói đoạn, Trâu Lâm thị sửa sang lại tay ảo Trâu Tương, bảo cậu giấu đoản kiểm vào trong tay áo:
Thế này là được, thế này sẽ không ai nhìn thấy.

Trâu Tương cực kỳ hoảng sợ, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm. Cậu bé vừa xông vào phòng đã kéo chặt lấy tay áo Trâu Lâm thị.
Thấy sắc mặt trắng bệch của Trâu Tương, Trâu Lâm thị lập tức cho người hầu lui ra ngoài rồi mới thấp giọng hỏi:
Con sao thế?

Người đó tới, người đó tới rồi!
Trâu Tương bổ nhào vào lòng Trâu Lâm thị.
Trâu Tương mím chặt môi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cậu bỗng đứng bật dậy, chạy vào tìm trong tay nải của Trâu Lâm thị một thanh đoản kiếm:
Con đi...

Trâu Tương quay lại bên cạnh Trâu Lâm thị một lần nữa, nói bằng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy:
Con đi giết hắn, đến lúc đó chúng ta cùng chết!

Thôi Tr6inh chắc chắn đây là lần đầu tiên mình nghe thấy cái tên này. Khỏe mạnh lại còn biết học thuộc sách? Không biết là con của nữ quyển nào nhà họ5 Lâm.

Đại ca ca.
Cố Minh Châu nói tiếp:
Lát nữa huynh bắn tên cho muội và Trâu Tương xem được không?

Trâu Tương kinh ngạc nhìn Trâu Lâm thị.

Sao thế?
Mặt Trâu Lâm thị không cảm xúc:
Trách ta không lo lắng cho con? Con phải tự mình lựa chọn, bởi vì sau khi ta chết, con cũng phải như vậy. Ta chứng kiến trước cũng chẳng có gì là không tốt.

Ngoại trừ chuyện của Thôi Vị, hắn sẽ chỉnh đốn chuyện nhà, để Trường thị sinh hạ đích tử cho hắn. Sau khi ổn định hậu trạch phủ Định Ninh hầu, hắn còn phải đến nhà họ Châu, ngày lễ ngày tết đưa quà cáp đến đó, coi như bù đắp cho Châu thị.
Hy vọng phủ Định Ninh hầu được gió êm sóng lặng như vậy, tuy nhà hắn không thể nào vui vẻ hòa thuận như phủ Hoài Viễn hầu nhưng hắn cũng sẽ cố gắng hết sức.
Trâu Lâm thị thấy bộ dạng Trầu Tương như vậy thì đoán được ngay:
Là Định Ninh hầu tới phải không? Mẹ nói với con rồi, chắc chắn con sẽ gặp hắn. Đây là mẹ đã thay đổi ý định đến phủ Hoài Viễn hầu, nếu đến thẳng phủ Định Ninh hầu thì con đã gặp hắn lâu rồi.

Trâu Tương siết chặt nắm tay, không nói gì.
Trâu Lâm thị không làm khó Trâu Tương, bà chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé:
Mẹ sống còn có thể bảo vệ con, an ủi con. Sau khi mẹ chết, còn ai để ý đến con nữa? Con phải tự mình trưởng thành thôi.

Trâu Tương còn chưa nói gì, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa:
Di thái thái, đại tiểu thư bảo nô tỳ tới gọi Trâu đại thiếu gia ra vườn.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.