• 10,719

Chương 320: Động lòng


Cố Minh Châu bước lên trước đón lấy Tiểu Bạch, nhưng Ngụy đại nhân không chịu buông tay, ngước mắt nhìn lên rầu rĩ nói:
Đừng để nó lây bệnh cho.
8

Gà có thể lây bệnh tật cho người qua không khí? Đây là lần đầu tiên Cố Minh Châu nghe nói đấy.
Ngụy đại nhân nằm trên sập đột ngột lên tiếng.
Cố Minh Châu vốn đang định quay gót rời đi liền dừng ngay tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia của Ngụy Nguyên Kham.
Trà đã tới bên miệng Ngụy Nguyên Kham suýt nữa lại phun ra ngoài, hắn phải hơi co ngón tay lại mới miễn cưỡng khiến nước trà chảy về đúng vị trí của nó, sắc mặt cũng không có gì khác thường. Trà của hắn không ngon? Đó là cống phẩm được đem từ Chiết Giang tới đấy.

Thế nào?

Hắn còn chưa uống được một ngụm trà ấm thì cô đã giục hắn làm việc rồi.

Đã có kết quả thẩm vấn rồi.
Ngụy Nguyên Kham đáp.
Ngụy Nguyên Kham phải vất vả lắm mới ổn định lại được, đúng lúc này bên tai lại truyền tới tiếng hỏi thăm của cô. Dâng loại trà này lên cho người khác uống mà còn không biết ngại hỏi người ta thấy thế nào, ai mà hùa theo cô được cơ chứ?
Ngụy Nguyên Kham không nóng không lạnh nói:
Nhìn chẳng ra sao những mùi vị cũng tạm được, để đó đi, sau này ta lại tới uống.

Nhìn dáng vẻ thản nhiên như không của cô là biết cô đang dỗ hắn. Thứ này mà cũng không nỡ uống, cho dù có nói là hái từ trên trời xuống thì cũng chưa chắc có người muốn thử.
Ngụy Nguyên Kham bưng tách trà lên ghé lại bên miệng.

Đại nhân, uống trà đi!
Cố Minh Châu tự tay rót một tách trà.
Nhìn thấy Ngụy đại nhân đã đưa trách trà đến bên miệng, Cố Minh Châu nói:
Những hình như trà hơi nguội, lúc sáng ta tới đây đọc sách, sau đó thì không đem thêm nước nóng vào trong phòng nữa.

Bảo Đồng tìm bánh hoa tươi đút cho gà Ngũ Hắc trước, sau đó lập tức tới nhà bếp kiếm một bình nước nóng đem đi pha trà cho Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân, ngài thẩm vấn huynh muội nhà họ Bạch trong đại lao có phải đã có kết quả rồi không?

Đôi mắt hẹp dài của Ngụy Nguyên Kham ngước lên:
Ý cố bảo ta giúp cô rửa sạch hai đóa hoa này?
Sau đó lại cho hắn uống nước rửa hoa.
Cố Minh Châu chớp chớp mắt, nói một cách chân thành:
Hoa này là do ta tự hài xuống làm, cả thảy chỉ có một bình nhỏ như thế này thôi, bình thường bản thân ta còn không nỡ uống.
Nhưng thực ra rốt cuộc là không nỡ uống hay là uống không ngon thì cô cũng không nhớ nữa.
Nhưng nhìn bộ dạng Ngụy đại nhân 3thế này, cô cũng không muốn tranh luận, quay đầu nhìn Bảo Đồng.
Bảo Đồng bước lên, Tiểu Bạch
vèo
một cái nhảy ra khỏi lòng Ngụy Nguyên 9Kham, bổ nhào vào vòng tay Bảo Đồng.
Cố Minh Châu bất chợt quay về thực tại, không biết ban nãy bản thân đã nghĩ tới những gì nữa.

Có muốn biết huynh muội nhà họ Bạch đã nhận tội thể nào không?

Sau đó hắn nói tiếp bằng bộ dạng như sắp hết hơi.

Hay là đại nhân lên trên sập nghỉ ngơi một lát? Ta bảo nhà bếp làm ít thức ăn đem tới đây.

Đỡ nhiều rồi? Cố Minh Châu vô thức ngẩng đầu, ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Ngụy đại nhân, trong đôi mắt luôn sáng ngời và bình thản ngày thường hình như có thêm thứ gì đó, khiến cô bỗng cảm thấy đầu ngón tay mình nóng ran, vội vàng rụt tay lại.

Mạch tượng của đại nhân không có gì đáng ngại, có lẽ là do lao lực quá độ.
Cố Minh Châu đứng dậy:
Ta đi xem xem Báo Đồng đã đem cơm canh tới chưa.
Cố Minh Châu nhanh chân chạy ra khỏi phòng, chỉ sợ sau lưng truyền tới tiếng gọi bảo cô đứng lại. Từ sau khi cô trở thành Cố Minh Châu chưa từng phải trải qua nỗi sợ hãi, nhưng một khoảnh khắc ban nãy không biết vì sao lại khiến cô cảm thấy hơi hoảng loạn. Mục sư phụ nói, tâm tĩnh lặng thì không có phong ba, lẽ nào cô đã động lòng rồi ư?

Không phải đại nhân mệt rồi ư?

Ngụy Nguyên Kham nhíu mày:
Là không thoải mái, không biết có phải do bệnh cũ tái phát không nữa.
Từ sau khi gặp Sơ Cửu, lồng ngực hắn giống như bị giẻ rách chặn lại, hít thở không thông.
Trong gian phòng nghỉ có một cái sập nhỏ, là do mẹ mới bảo người khiêng từ trong kho ra, khi cô đọc sách mệt thì có thể nghỉ ngơi luôn ở đây. Chăn đệm đều là mới thay, bên trên còn treo một tấm màn lụa mềm màu đỏ san hô, ban nãy cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu, giờ nhìn thấy những thứ này lại cảm thấy không thỏa đáng. Nhưng cô cũng không thể bảo Ngụy đại nhân quay về chỗ cũ ngồi được.
Cố Minh Châu còn đang vắt óc suy nghĩ, đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện Ngụy đại nhân đã nằm lên sập từ lúc nào.
Nhìn Ngụy đại nhân hai má trắng bệch, ấn đường u ám, dường như nơi mềm mại nhất trong lòng Cố Minh Châu bị thứ gì đó lướt qua, cảm thấy không thoải mái.
Cố Minh Châu an ủi Ngụy Nguyên Kham:
Trà ở chỗ đại nhân cũng không ngon, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc trà này là miễn phí thì tự dưng lại cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.

Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh Châu:
Ban nãy có cảm giác hít thở không thuận, ngoài miệng vết thương cũ có cơn đau thoáng qua.

Cố Minh Châu muốn khám phá ra điều khác lạ từ trong mạch tượng:
Bây giờ thì sao?

Đỡ nhiều rồi.
Giọng nói của Ngụy Nguyên Kham trầm thấp hơn bình thường rất nhiều, âm cuối rất nhẹ, nghe như đang thầm thì.
Có điều lén lút gặp gỡ trong phòng, có nước để uống là tốt lắm rồi, cũng không thể phô trương thanh thể gọi người bưng trà tới hầu hạ Ngụy đại nhân, Cố Minh Châu nói:
Lát nữa bảo Bảo Đồng tới nhà bếp lấy ít nước nóng, pha một bình trà tùng la thật ngon cho Ngụy đại nhân.

Ngụy Nguyên Kham mở nắp chén trà ra nhìn, có hai đóa hoa khô nổi lên trên mặt nước lạnh, cánh hoa nhăn nheo không nở ra hết, trông thật đáng thương.
Tấm màn khẽ lay động, gian phòng nghỉ này vốn phù hợp với sở thích của con gái, giờ đột nhiên có một người đàn ông nằm ở trong nên hơi kỳ quái.
Người đàn ông nằm trên gối mềm khiến căn phòng thêm vài phần uy vũ, nhưng không biết là do tấm màn màu đỏ san hô hay là do chăn đệm thêu thổ cẩm, mà dường như khiến hắn trở nên dịu dàng hơn.
Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế của Tiểu Bạch, hiển nhiên là một cái bánh hoa tươi sẽ càng khiến cậu c6hàng phấn khởi.
Gà thì dễ giải quyết, nhưng người thì phiền rồi đây, chẳng thể vuốt lông an ủi, cũng chẳng thể dùng đồ ăn để dỗ dành, Cố 5Minh Châu chợt nghĩ nếu lúc này Ngụy đại nhân biến thành một con mèo bị ốm thì cũng tốt.
Rất tốt. Ngụy Nguyên Kham gật đầu đứng dậy đi về phía gian phòng nghỉ.
Cố Minh Châu mở to mắt, đến gian phòng nghỉ ở đầu mà Ngụy đại nhân cũng biết, làm cô trong một khoảnh khắc còn tưởng đây hình như là chủ nhà họ Ngụy chứ không phải nhà họ Cố,
Nếu bệnh cũ tái phát thì nguy to, Cố Minh Châu vội rảo bước chạy lại gần:
Để ta xem thử giúp đại nhân!
Ngụy Nguyên Kham thò cổ tay ra, Cố Minh Châu ngồi trên chiếc ghế lụa bên cạnh sập, ngón tay đặt lên mạch của Ngụy đại nhân, Mạch tượng của Ngụy đại nhân ổn định, vững vàng mạnh mẽ, chỉ có điều mạch đập hơi nhanh, khoảng tầm năm lần một hơi thở.
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân cảm thấy không thoải mái chỗ nào?

Bảo Đồng ở bên cạnh trợn tròn hai mắt. Loại trà hoa đó ngon thật á? Đúng là chính tay đại tiểu thư làm thật, nhưng mà làm không thành công lắm, đại tiểu thư nếm thử một lần rồi vứt qua một bên. Bỏ đi thì không nỡ mà không bỏ thì cũng chẳng biết dùng vào việc gì... Không ngờ thế sự đảo điên thế nào mà giờ lại có thể dùng để chiêu đãi Ngụy đại nhân.
Bảo Đồng ngẫm nghĩ, trong nhà còn có thứ gì mà đại tiểu thư không nỡ vứt đi không nhỉ, nói không chừng đem tới thư phòng lại có đất dũng võ cũng nên.
Với Ngụy đại nhân sao? Thật không nên mà!

Cô vừa mới bước ra sân đã nhìn thấy Báo Đồng cầm hộp thức ăn đi tới.


Đại tiểu thư, nô tỳ nhân lực nhà bếp không để ý lén trộm hai bát mì, hai bát canh nấm, nếu còn bảo nhà bếp làm cơm thì sợ là tiểu thư lại phải ăn cháo đặc rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.