• 10,719

Chương 321: Ấm áp


Ngụy Nguyên Kham nằm trên sập, gương mặt giãn ra, biểu cảm thư giãn và bình thản, đến con dao găm duy nhất trên thắt lưng cũng được thá8o ra đặt lên trên bàn.

Cố Minh Châu không kìm được ngồi xuống, chống cằm nhìn Ngụy đại nhân đang nằm trên sập. Lúc Ngụy đại nh3ân ở phủ Thái Nguyên đã từng ngất trong sân nhà cô, khi ấy cô cũng từng lén bước tới kiểm tra thương thể cho Ngụy đại nhân, nhưng khi 9ấy Ngụy đại nhân đầu mày nhíu chặt, gò mà bị che phủ bởi một tầng mây mù không thể xua tan. Còn giờ đây ngài ấy hoàn toàn khác biệt, l6ông mày như mực vẽ, nước da trắng sứ...
Thời khắc này, dường như hắn lại không thể nhìn rõ được cô, hắn luôn cảm thấy trong lòng cô còn che giấu một bí mật nào đó khiến người ta khó lòng nhìn thấu.
Một chiếc áo đem theo hơi ấm đáp xuống bờ vai cô, lúc này Cố Minh Châu mới giật mình tỉnh lại, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Ngụy đại nhân.
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt lên:
Cô nghi ngờ Trâu Tương đó có liên quan tới Lâm Tự Chân?

Cố Minh Châu tiếp tục uống trà, rõ ràng cô vừa mới ăn no, nhưng giờ lại cảm thấy hơi đói, chỉ là hai bát mì thịt thôi mà lại khiến cô phải chảy nước miếng.
Cố Minh Châu vừa nói vừa kiễng chân khoác lại áo khoác lên người Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham đứng yên để cho Cố Minh Châu mặc áo vào giúp mình, đến khi hai ống tay áo đều đã ngay ngắn, hắn mới giật mình, không biết từ bao giờ khoảng cách giữa hai người lại gần đến thế. Cố Minh Châu buông tay, mỉm cười ngẩng đầu:
Đại nhân, như vậy đã được chưa?

Bảo ta cứ thế này mà ra ngoài?
Giọng nói của Ngụy Nguyên Kham hơi trầm.

Đại nhân đến không đúng lúc rồi,
Cố Minh Châu nói:
biểu ca và cha ta đang uống rượu ở hoa sảnh, nếu ta khua chiêng gõ trống sửa soạn mầm cao cỗ đầy dưới bếp thì khó tránh sẽ kinh động đến họ.

Nhắc tới Thôi Trinh, sắc mặt Ngụy Nguyên Kham trở nên nghiêm túc hơn.

Đại nhân,
Cố Minh Châu nhìn ra bên ngoài cửa:
Tiểu Bạch không có ở trong phòng, liệu ra ngoài có bị ướt mưa không nhỉ? Tiểu Bạch còn chưa khỏi bệnh, như vậy thì tội lắm...

Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói:
Nếu ta ra ngoài tìm thì cũng sẽ bị ướt mưa.

Đôi mắt của hắn giống như những tia sáng mà cô nhìn thấy ban nãy, ấm áp mà lại khiến người ta cảm thấy chân thực.

Đại nhân, ta không thấy lạnh, ngài mặc áo khoác vào đi.
Cố Minh Châu lấy chiếc áo trên vai mình xuống:
Ban nãy bệnh cũ của ngài mới tái phát, để vậy không được đâu.

Cố Minh Châu nói:
Ta nghe thấy Trâu Lâm thị nói chuyện với Trâu Tương, bọn họ có phần cố kỵ Thôi Trinh và Trương phu nhân. Ban nãy ta dẫn Trâu Tương đi bắn cùng với Thôi Trinh, Trâu Tương cũng hơi kháng cự, ta nghĩ có lẽ vấn đề không nằm ở Lâm Tự Chân mà nằm ở Thôi Trinh và Trương thị.

Trâu Lâm thị và Trâu Tương sẽ không tiết lộ bí mật này ra, nhưng nếu cô đã nảy sinh nghi ngờ thì tất nhiên sẽ nghĩ cách kiểm chứng, nhất là phải điều tra cho rõ xem mẹ đẻ của Trâu Tương rốt cuộc là ai.
Đôi mắt trong veo của cô cụp xuống, đuôi mắt hơi cong lên, vẻ mặt nịnh nọt, dỗ dành hẳn, nhưng so với Châu Như Quân phải chịu bao sự trói buộc trước đây thì lại càng xinh đẹp, rạng ngời sức sống hơn.
Ngụy Nguyên Kham đứng đó nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói:
Lấy cơm canh ra đi.

Cố Minh Châu gật đầu:
Đó là một nữ quyển, mắc phải bệnh nặng cho nên đã vào kinh chữa bệnh.
Cố Minh Châu tóm tắt đơn giản chuyện của Trâu Lâm thị cho Ngụy Nguyên Kham nghe.
Ngụy Nguyên Kham đã giải quyết xong một bát mì, bắt đầu gắp sợi mì trong bát thứ hai.
Sấm chớp ầm ầm, giống như bầu trời tối đen trên đỉnh đầu lúc nào cũng có thể đổ ập xuống. Cố Minh Châu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dưới ánh sáng của đèn lồng ngoài hành lang, hạt mưa giống như một tia sáng nhỏ vạch ngang trời đất, mưa càng lúc càng to, dần dần chiếu sáng cả đất trời.
Ngụy Nguyên Kham tỉnh lại, mở mắt ra thì nhìn thấy thiếu nữ đang đứng bên cửa sổ, thiếu nữ giơ tay ra như muốn đón lấy những tia sáng kia vào lòng bàn tay, sau đó khóe môi cô khẽ cong lên. Nụ cười trên khuôn mặt thiếu nữ không rạng rỡ như thường ngày mà đoan trang hơn, tâm trí cô có lẽ đã bay xa từ lâu rồi, giống như những hạt mưa từ trên trời rơi xuống, không hề sợ hãi, không bị trói buộc.
Nếu chuyện này đã không có vấn đề gì thì Châu Châu cũng sẽ không nhắc tới trước mặt hắn. Trước khi nói tới thân thể của Trâu Tương, Châu Châu có ý nói Trâu Lâm thị và Lâm thái phu nhân có qua lại.
Cho nên...
Cố Minh Châu không khỏi ngạc nhiên vì tốc độ ăn của hắn, sao Ngụy đại nhân có thể ăn vừa nhanh lại vừa gọn gàng sạch sẽ như vậy nhỉ?
Chẳng bao lâu sau, bát mì thứ hai cũng đã hết veo.
Lẽ nào là do đã gỡ bỏ nút thắt trong lòng nên mới trở nên như vậy?
Có thể khi 5con người ta nhìn thấy người và cảnh vật đẹp đẽ sẽ trở nên mềm lòng, nhìn càng lâu thì càng không kìm được muốn tiếp tục dỗ dành, cưng nựng. Cố Minh Châu nghĩ tới đây, bên ngoài truyền tới tiếng mưa rơi ào ào
. Trời đột nhiên đổ mưa.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham gắp sợi mì lên, dường như còn có một làn khói nóng tỏa ra từ trên sợi mì, cố âm thầm thở phào một hơi.
Cố Minh Châu rót một tách trà nhấp một ngụm:
Ta đã dặn dò Bảo Đồng xuống bếp lấy sữa đông rồi, đại nhân cứ ăn thong thả.
Tuy công thức nấu có phần đơn giản, nhưng sữa đông có tác dụng bồi bổ thân thể, cô cũng xem như không quá nhỏ mọn.
Cố Minh Châu không hai cái bát trống không nữa:
Trâu Tương đáng thương, nhưng thân thể của nó không thể không điều tra, có điều hiện giờ xem ra Trâu Tương không giống như có quan hệ với Lâm Tự Chấn. Lâm Tự Chân sẽ không để mặc cho con trai ông ta đi theo Trâu Lâm thị chịu khổ. Nếu là con của Dương thị thì đưa nó tới Áo Nhi Đồ Ti là được rồi, cho dù chỉ là con của vợ lẽ thì cũng có thể tìm một nơi để mẹ con họ yên ổn qua ngày, hà tất phải lượn một vòng lớn như thế. Thêm nữa Trâu Lâm thị nhận nuôi Trâu Tương trước khi Lâm Tự Chân xảy ra chuyện, cho dù Lâm Tự Chân mưu tính sâu xa, đã sắp xếp như vậy từ trước thì cũng sẽ không phó thác con cái của mình cho một người phụ nữ thân có thể cô, không nơi nương tựa như Trâu Lâm thị.

Ngụy Nguyên Kham trầm ngâm suy nghĩ:
Nếu Trâu Tương đã không liên quan gì tới Lâm Tự Chân, thì cô.
Hắn đột nhiên nhíu mày, đặt đũa trong tay xuống, nhìn Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu nói tiếp:
Trong tộc Lâm thị có người tới xin nương náu, người này trước nay đều sống trong căn nhà ở Thiểm Tây của Lâm thái phu nhân, ta không yên tâm, sợ bọn họ có dính dáng gì tới Lâm Tự Chân.

Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu:
Những người có qua lại mật thiết với Lâm Tự Chân trong tộc Lâm thị đều đã bị nha môn Thiểm Tây bắt giam hết rồi.

Lí do này của Ngụy đại nhân thật không cho người khác cơ hội để phản bác, hơn nữa hôm nay trông Ngụy đại nhân cũng thuận mắt hơn gà Ngũ Hắc một tí, cô không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như thế được.

Đại nhân,
Cố Minh Châu lại quay sang nhìn hộp cơm:
hay là ăn cơm trước đi, giờ trời đang lạnh, để thêm lát nữa thì đồ ăn sẽ nguội hết cả.

Hình như có điều gì đó không ổn lắm, trước giờ Ngụy đại nhân lúc nào cũng xuất hiện trước mặt người khác với dáng vẻ chỉn chu hào nhoáng, nhưng đến đại áo mà Ngụy đại nhân cũng không biết tự buộc à?
Cố Minh Châu đang định lên tiếng thì thấy mũi ngứa ngáy, hắt hơi hai cái thật mạnh, sau đó cô cảm nhận được người bên cạnh giơ tay ra đóng cửa sổ lại. Cửa sổ khép chặt, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn, mùi hương nhàn nhạt trên người hắn dường như đang dần bao lấy cô.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nhà họ Trương và Trương thị không đơn giản như vẻ bề ngoài đầu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.