Chương 363: Mời hoàng hậu nương nương
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1644 chữ
- 2022-02-04 05:26:59
Hoàng đế không ngồi kiệu mà đi bộ đến nội cung. Nội thị và công nhân đi sát theo sau, Hoài vương cũng không dám chậm trễ, còn chưa c8ử động cái chân bị đông cứng đã chân nam đá chân chiều theo sau rồi.
Hoàng đế tập võ từ nhỏ. Hồi còn là Lỗ vương thì cũng c3ó mấy lần dẫn binh đến biên cương, sau khi lên ngôi cũng không bỏ việc luyện cưỡi ngựa, bắn cung. Giờ ông ta đang tức, đi như bay v9ề phía nội cung, uy nghiêm bức người khiến không ai dám ngẩng đầu,
Vừa vào nội định thì Hoàng đế liền nghe thấy tiếng ồn ào6 cách đó không xa. Lại gần nhìn thì phát hiện đó là Mật Thái phi đang kêu gào. Tuy Hoàng đế đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nhì5n thấy cảnh này, ông ta cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Hoàng đế nhàn nhạt nói:
Chẳng lẽ trẫm sẽ bị Thái phi đả thương?
Ông ta còn chưa đến mức sợ phụ nữ.
Hoàng Xương chỉ đành phất tay ra hiệu cho nội thị lui xuống nhưng vẫn không dám đứng quá xa Hoàng đế. Ông ta nhìn chằm chằm từng hàng động của Mật Thái phi.
Hoàng thượng.
Mật Thái phi chạy nhanh vài bước, trên mặt tràn ngập khát vọng:
Hoàng thượng, ngài đến rồi! Hoàng thượng, ta nói với ngài chuyện này, ngài nhất định phải nghe đấy!
Sắc mặt Hoàng đế yên tĩnh như bông tuyết đang rơi xuống, trong phút chốc ổn định được khung cảnh hỗn loạn, đến Mật Thái phi cũng trở nên bình thường hơn.
Hoàng thượng.
Mật Thái phi lại kéo Hoàng đế. Lần này Hoàng để không thể nhịn được nữa mà đẩy tay bà ta ra, nghiêm túc hỏi:
Thái phi biết mình đang nói gì không?
Mật Thái phi không hề sợ hãi, sắc mặt vẫn điên cuồng như cũ:
Biết chứ. Những gì ta nói đều là sự thật. Ngài nhìn xem, ngài nhìn xem...
Ánh mắt Mật Thái phi đột nhiên tập trung lại, tầm mắt hướng về Quý phi nương nương mới đến.
Ta phải thay Đại Chu diệt trừ con lệ quỷ này. Ta phải diệt trừ con lệ quỷ này.
Mật Thái phi bò lên, nắm chặt con dao xông về phía Quý phi.
Quý phi đứng sững ở đó, sợ đến mức quên mất việc phải tránh đi. May là nội thị đã tiến lên ngăn cản Mật Thái phi lại. Con dao trong tay Mật Thái phi bị ném xuống đất, cánh tay bà ta vẫn cứ vươn về phía trước, mười ngón tay cong lên như móc câu, cứ như muốn xé xác Quý phi ra vậy.
Thân thể mỏng manh của bà ta không biết lấy đâu ra sức mạnh, phải năm nội thị mới miễn cưỡng ghì được bà ta lại.
Lần này Hoàng để mặc kệ Hoài vương, ông ta cũng không nói gì với phương Quý phi mà đi thẳng đến cung Càn Thanh.
Răng Hoài vương không tự chủ mà đánh cập vào nhau. Có phải phụ hoàng đang nghĩ nên phạt hắn thể nào không? Giống như đại ca hồi trước, không... đại ca còn có Quý phi bảo vệ, hắn không có mẫu phi, càng không có quan viện của phủ Chiêm sự kêu oan thay, có lẽ hắn sẽ còn thảm hơn cả đại ca.
Hoài vương siết chặt tay, đúng là nhà họ Thân lôi kéo Mật Thái phi giúp hắn, nhưng Mật Thái phi trở nên như vậy không liên quan đến hẳn. Là có kẻ mượn vụ án bây giờ để hãm hại hắn.
Giữ Thái phi lại!
Hoàng Xương hét một tiếng. Vài cung nhân đang định tiến lên thì Hoàng để lại ngăn cản:
Để Thái phi qua đây. Trẫm muốn nghe xem Thái phi muốn nói gì.
Hoàng Xương lo lắng nói:
Thiên gia, trong tay Thái phi có dao.
Tóc tại Mật Thái phi bù xù, trên mặt toàn là máu tươi. Bà ta mở to đôi mắt như là nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ. Mật Thái phi vừa quơ con dao găm trong tay vừa giật tóc của bản thân. Vì giật quá mạnh mà những sợi tóc cuốn vào ngón tay bà ta. Nhưng bà ta cứ như là không hề cảm thấy đau đớn mà vẫn cật lực giằng kéo. Lúc này Mật Thái phi đâu còn giống một Thái phi nữa.
Hoàng đế nhở không bao lâu trước, ông ta mới gặp Mật Thái phi. Lần trước ông ta chỉ cảm thấy sắc mặt Mật Thái phi không được tốt lắm, người cũng hơi tiều tụy nhưng giờ thì hệt như một con lệ quỷ. Mà đây là hậu quả của việc dùng thuốc tiên.
Thấy thánh giá đến, người vốn đang vây quanh Mật Thái phi tránh ra. Thay đổi như vậy khiến Mật Thái phi cũng chú ý đến. Bà ta đột nhiên vui mừng nhào tới.
Mật Thái phi mở miệng cắn vào cánh tay nội thị bên cạnh, máu tươi chảy xuống khóe miệng mà ta. Lúc này, chính bà ta mới là kẻ giống ác quỷ ăn thịt người.
Không thể cử động được, Mật Thái phi lại bắt đầu kêu gào:
Giết chết ả, giết chết à...
Cuối cùng, Mật Thái phi nhìn về phía Hoài vương, vẻ mặt bà ta đột nhiên trở nên ôn hòa, trong ánh mắt chứa đầy hy vọng:
Hoài vương gia, sau khi ngài lên ngôi thì đừng quên chuyển Huệ vương vào trong lăng viên của tiên hoàng. Chuyện ngài đồng ý với ta... ngài phải làm được đấy.
Hoài vương quay đầu nhìn Quý phi. Trên mặt Quý phi đầy vẻ tủi thân, sợ hãi nhưng vẻ mặt đó từ sâu trong con mắt của Hoài vương dần dần thay đổi, trở nên ác độc và khinh miệt.
Là Quý phi, chính là Quý phi!
Nội thị vội vàng hầu Hoàng để thay đồ. Hoàng để không hề lên tiếng mà chỉ nhìn bông mẫu đơn đang đặt trên bàn. Ông ta nhớ nó tên
Ngọc Lâu Xuân
.
Mật Thái phi đặt con dao trong tay bên môi,
suyt
một tiếng, thần bí nói:
Hoàng thượng, ngài nhất định đừng tin Quý phi, cũng đừng lập con của Quý phi! Mẹ con chúng đều là lệ quỷ ăn thịt người. Đại Chu rơi vào tay mẹ con chúng chắc chắn sẽ nước mất nhà tan!
Nghe mấy chữ này, mọi người đều biến sắc.
Mật Thái phi dám trù Đại Chu diệt vong.
Thiên gia, ngày bắt mạch cho Mật Thái phi, Mật Thái phi ăn không ít hàn thực tán, lại dùng quá nhiều thuốc tiên một lúc nên mới hồ đồ, tinh thần thất thường như vậy. Thẩm vấn người trong cung Thái phi thì được biết Mật Thái phi đã dùng loại thuốc tiên kia từ rất lâu rồi. Số thuốc đó đều là Mật Thái phi sai người lấy ở chỗ Tôn chân nhân.
Hoàng để nói:
Sau khi Tôn chân nhân bị bắt, Mật Thái phi vẫn dùng tiếp sao?
Hoàng Xương thấp giọng nói:
Không ạ, ngừng một thời gian nhưng Mật Thái phi không nhịn được mà lén dùng hàn thực tàn.
Nói đến đây ông ngẩng đầu lên:
Ban nãy Mật Thái phi lại tìm thấy một viên thuốc tiên trong cung, Thái phi nhân lúc cung nhân lơ là mà dùng hơn nữa, vì thể... mới phát điên.
Đầu óc Hoàng đế loạn hết cả lên, những hình ảnh mờ nhạt, hỗn loạn từ từ ghép thành một bóng hình yêu kiều và khí khái. Bóng hình đó và khuôn mặt thay đổi, đột nhiên biến thành Ngụy Nguyên Kham không kiêu ngạo, không tự ti trên triều đường.
Người nhà họ Ngụy.
Vụ án này là Ngụy Nguyên Kham điều tra ra, cuối cùng bên nắm được thóp Hoài vương lại là Bộ Hình. Ông ta vốn có ý muốn Bộ Hình nhận vụ án này, nhưng giờ mọi chuyện đều thuận lợi thế này khiến ông ta lại cảm thấy đây là ý của nhà họ Ngụy.
Nội thị dẫn Mật Thái phi đi, giọng của Mật Thái phi càng lúc càng xa.
Hoàng thượng!
Khương Quý phi quỳ xuống:
Hoàng thượng phải làm chủ cho thiếp!
Phụ hoàng!
Hoài vương cũng quỳ bò đến trước mặt Hoàng đế:
Nhị thần không biết Mật Thái phi bị làm sao. Nhi thần rời cùng nhiều năm như vậy, chưa từng gặp riêng Mật Thái phi lần nào. Nhi thần bị oan, phụ hoàng.
Ta nói với ngài...
Mật Thái phi nói:
Ngài nhất định phải...
Ánh mắt Mật Thái phi rơi xuống bóng người đang trốn sau lưng nội thị. Giây phút nhìn thấy Hoài vương, Mật Thái phi càng mở to mắt, lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Hoài vương gia!
Mật Thái phi kích động không thôi. Bà ta kéo áo bào của Hoàng đế:
Hoàng thượng, ngài nhất định phải lập Hoài vương gia làm trữ quân!
Hoài vương nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy trong não nổ vang, gần như trước mắt hắn tối sầm lại, ngã xuống đất. Hắn muốn giải thích cho bản thân nhưng lại không nói nên lời.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:
Trùng hợp thật.
Hoàng Xương không nói gì, không cần nghĩ cũng có thể khẳng định đây là do Quý phi nương nương làm. Để Hoài vương lộ ra sơ hở, Quý phi nương nương không tiếc thủ đoạn, làm đến mức khiến cho tiền triều, hậu cung ai ai cũng biết.
Trẫm phế Thái tử, nàng ấy vẫn luôn yên lặng. Trẫm tưởng nàng ấy muốn sống yên ổn qua ngày.
Giọng Hoàng đế thêm vài phần uy nghiêm:
Nàng ấy không thấy mình rất quá quắt sao?
Hoàng Xương không dám nói gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.