• 12,222

Chương 364: Con của bà



Tự sát rồi ư?


Hoàng đế ngước mắt nhìn chằm chằm nội thị kia, trong mắt ông ta ẩn chứa một cơn thịnh nộ sắp sửa phun trào. Mật Thá8i phi vừa được khiêng về chỗ ở của Thái phi, thậm chí mạch án thái y vừa chẩn đoán mới vừa được bẩm báo với ông ta, thể mà bà ta đã chết. 3
Nguy Hoàng hậu vừa viết xong một bức tranh chữ, đoạn dặn dò nữ quan cất bút nghiên giấy mực đi.
Nữ quan hỏi:
Nương nương không viết nữa ạ?

Hoàng để trở lại nội điện. Ngụy thị trốn trong cung né tránh mũi dùi đã lâu, ông ta cũng muốn xem xem rốt cuộc bà có bước chân ra khỏi cửa cung kia một lần nữa hay không.
Trong cung Khôn Ninh,

Không viết nữa.
Ngụy Hoàng hậu nhìn vào tấm gương đồng:
Bảo người vào thay quần áo cho ta, lát nữa ta đến Thái phi sở.
Nữ quan kinh ngạc hỏi lại:
Người muốn đi thật ạ?

Nguy Hoàng hậu ngẩng đầu lên, ánh mắt bà vẫn bình tĩnh như ngày thường:
Sao thế? Chẳng phải bình thường các ngươi đều mong ngóng ta ra khỏi cung Khôn Ninh sao? Bây giờ lại không muốn à?

Đây chính là điều bà ta khác Ngụy thị, bà ta có con trai còn Ngụy thị thì không. Chỉ dựa vào điều này, Ngụy thị đã không thể nào đuổi kịp bà ta.
Tuyết lớn đã ngừng rơi, tuyết đọng trên đường trong kinh thành được quét gọn sang một bên, đường phổ dần khôi phục lại vẻ náo nhiệt thường ngày.
Mạc chân nhân đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, ngồi trong một tiệm trà đơn sơ theo dõi người qua người lại trên đường. Bà vẫn luôn theo sát động tình của nhà họ Đàm, chẳng có lý do gì khác ngoài việc bà không thể hoàn toàn tin tưởng Đàm Định Phương vô tội trong chuyện của A Thuyền.
Khi thấy mấy người dắt ngựa đi về phía trước, Mạc chân nhân cũng đứng dậy, để lại mấy đồng tiền trên bàn rồi đi theo những người đó.
Nữ quan biết
bọn họ
mà nương nương nhắc đến có lẽ là nhà họ Ngụy, nhưng sao nương nương lại nhìn ra trong cung sắp loạn?
Nguy Hoàng hậu giải thích:
Chẳng phải Kham ca nhi nói rồi sao, vụ án này có huyền cơ khác.


Đi thôi!

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Ngụy Hoàng hậu đứng lên, bước từng bước một ra ngoài. Đi tới cửa cung Khôn Ninh, Ngụy Hoàng hậu không mảy may do dự, cứ thể bước thẳng ra ngoài.
Vụ án không được làm rõ, bây giờ có thể quật ngã Hoài vương, tương lai cũng sẽ giết ngược lại Quý phi.
Đổ thêm dầu vào lửa từ bên trong, vạch trần chân tướng sẽ bị xử phạt thể nào, hại chết Thái phi phải nhận tội trạng ra sao, chẳng lẽ Quý phi còn không rõ hay sao? Có lẽ giống như đối phó với Đông cung, có người đứng trong bóng tối cố ý khơi mào nội chiến giữa phe phái Quý phi và mấy vị Hoàng tử khác, đợi đến khi tất cả đều đã chịu tổn thất, kẻ đó mới xuất hiện, ngư ông đắc lợi.
Trong lòng Thái hậu, chỉ có Ngụy thị mới có thể xử lý hay sao?

Vậy thì đi gọi nàng ấy.
Hoàng đế nhìn về phía Hoàng Xương:
Xem xem nàng ấy có chịu đi không.
Nói xong, Hoàng để đi ra ngoài điện, nhưng vừa đến cửa ông ta lại dừng bước. Vốn dĩ Hoàng để định đến cung Từ Ninh, có điều giờ phút này ông ta lại thay đổi chủ ý, ông ta không cần đi hỏi Thái hậu thì đã biết ý của Thái hậu là gì.
Khá lắm, trong nháy mắt mất đi hai mạng người.

Được.
Hoàng đế cười nói:
Người này còn có bản lĩnh hơn người kia.
Ngay cả Thái hậu nương nương cũng không nhìn nổi nữa, muốn mời Ngụy thị ra mặt.
Nữ quan vừa thấp thỏm vừa vui mừng, trong chốc lát không biết nên nói gì mới phải. Nguy Hoàng hậu giục:
Đừng ngẩn ra đó nữa, đi trả lời Thái hậu nương nương và Hoàng thượng một tiếng. Lâu lắm rồi ta không ra ngoài, còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.

Nữ quan dạ một tiếng rồi lập tức lui xuống chuẩn bị, toàn bộ cung Khôn Ninh cũng bắt đầu bận rộn hắn lên. Nữ quan khẽ khàng chải tóc cho Nguy Hoàng hậu, lại giúp bà thay một bộ quần áo, song ánh mắt nàng vẫn như phủ một tầng sương mù, nàng không dám tin mọi việc trước mắt đều là sự thật. Nữ quan không nên nổi tò mò, bèn hỏi:
Nương nương, rốt cuộc là tại sao ạ?

Trong cung sắp loạn rồi.
Nguy Hoàng hậu ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp:
Không thể để bọn họ quá vất vả được.

Nội thị nói:
Sau khi các thải y khám bệnh xong bèn để cùng nhân hầu hạ Mật Thái phi nghỉ ngơi, ai ngờ chỉ trong chốc lát, bà ấy l9ại đột nhiên lên cơn co giật không ngừng. Các thải y vội vàng tiến lên bắt mạch, châm cứu nhưng đều không có tác dụng. Cung nhân nói Mật T6hái phi sợ chúng nô tài cướp đi tiên dược nên nhân lúc chúng nô tài không chú ý, Thái phi đã nuốt rất nhiều tiên dược.

Nghe đến đ5ây, ánh mắt Hoàng đế càng thêm giận dữ
Cung nhân nói vậy đang ở đâu?
Nội thị cúi đầu bẩm:
Nhân lúc mọi người chưa kịp đề phòng, cô ta đã đập đầu vào tường tuẫn táng theo chủ rồi ạ.

Nữ quan khẽ giật mình:
Tam gia cho người đưa tin tức vào cung khi nào ạ?

Hoàng hậu chọn một cây trâm ngọc hoa từ trong tráp nữ trang, đưa cho nữ quan:
Nó có nói, các ngươi phải lắng tai nghe kỹ thì mới có thể nghe thấy.
Vụ án này là do Bộ Hình điều tra, Kham ca nhi vẫn luôn giữ im lặng, bà hiểu con người Kham ca nhi, thế nên không cần hỏi cũng biết vụ án này còn có nội tình khác.
Nguy Hoàng hậu khẽ ngẩng đầu, bà cũng phải đi, con của bà đã đi trước đạp bằng mọi chông gai, giúp bà mở một con đường lớn thông ra ngoài điện. Nếu bà vẫn không có hành động gì, chẳng phải nó sẽ càng
đoạn đường.
Thái hậu nương nương lệnh cho bà xử lý lễ tang của Mật Quý phi, có lẽ trong lòng Thái hậu cũng có suy nghĩ ấy, có người cài cắm đủ tai mắt nằm vùng trong cung, sau này chỉ sợ sẽ dẫn đến nhiễu nhương.
Cho dù bà hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện này...
Bà còn hiểu tính cách của Quý phi. Quý phi lợi dụng Mật Thải phi để tổ giác Hoài vương, nhưng Mật Thái phi chết quá nhanh, đó không giống tác phong của Quý phi.
Quý phi hiểu Hoàng thượng, dùng kế sách trước mặt Hoàng thượng thì chẳng nói làm gì, nhưng không thể làm đến mức quá đáng. Mật Thái phi đã chết, tuy như vậy sẽ không tìm được chứng cứ Quý phi đổ thêm dầu vào lửa nhưng cũng không thể làm rõ rốt cuộc Mật Thải phi có đi theo Hoài vương thật hay không.
Sau khi thuận lợi ra khỏi cổng thành, những người kia không cưỡi ngựa mà lại dắt ngựa tiến vào trong rừng cây bên cạnh con đường cái.
Trong rừng tiện che giấu hành tung, Mạc chân nhân cũng vào theo, hai mắt bà nhìn chằm chằm vào mấy người kia, chỉ vì trong đám người đó có một người bà quen thuộc, Đàm Định Phương.
Khương Quý phi ném chén trà lên mặt bàn dài, nước trà lập tức bắn ra tung tóe. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, trái tim bà ta đập liên hồi.
Đúng, Ngụy thị không thể nào được thả, càng không thể nắm quyền hậu cung một lần nữa. Bà ta tuyệt đối sẽ không khom lưng cúi đầu trước mặt Ngụy thị nữa, Khương Quý phi siết chặt hai bàn tay thành nắm
Mật Thái phi và công nhân kia vừa chết, tuy rất nhiều nội tình không thể nào truy cứu nữa nhưng sao Thái hậu lại có thể không nhìn ra ẩn tình phía sau chuyện Mật Thái phi
phát điên
? Mật Thái phi âm thầm câu kết với Hoài vương là sự thật, nhưng đó cũng là thủ đoạn Quý phi đả kích Hoài vương.
Cho nên Thái hậu mới để Ngụy thị ra mặt áp chế khí thế của Quý phi.
Nguy Hoàng hậu vừa ra khỏi cung Khôn Ninh, tin tức đã đến tại Khương Quý phi, Khương Quý phi đang uống trà, nước trà chỉ âm ẩm nhưng lại khiến bà ta nóng đến rụt cả người.
Quý phi nương nương, người không cần lo lắng. Thái hậu chỉ bảo Nguy Hoàng hậu xử lý chuyện tang lễ của Mật Thái phi, đợi làm xong việc này, Ngụy Hoàng hậu vẫn phải trở về cung Khôn Ninh.

Nữ quan thấp giọng trấn an.
đãm.
Quý phi ra lệnh cho nữ quan:
Bể Cửu hoàng tử tới đây.

Màn đêm dần buông xuống, đoàn người vừa đi vừa nghỉ xuyên rừng, cuối cùng cũng vượt qua khu rừng, ra tới một con đường cái khác.

Đàm Định Phương nhìn về phía người bên cạnh:
Là chỗ này sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.