• 10,719

Chương 389: Cảm động


Cố Minh Châu nhìn cục bột trong tay, giờ thì Ngụy đại nhân có quay đầu đi cũng chẳng có tác dụng gì.

Một bàn tay thò sang đón 8lấy chiếc cằm giả bị rơi của Cố Minh Châu. Ngụy Nguyên Kham quan sát tỉ mỉ, chiếc cằm giả này được chế tác sống động thật đấy, ngón t3ay hắn vuốt ve cục bột kì quái kia, bề mặt được làm trơn bóng hiếm thấy, trong đêm khuya nếu không nhìn kĩ càng thì sẽ không thể nhận9 ra điều bất thường.
Ngụy Nguyên Kham nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô:
Phải giữ thêm một lát, tránh nó rơi ra thêm lần nữa.

Lời này nói ra có vẻ rất hợp lý khiến người ta bất giác tin trường, nếu như gạo nếp và bột thẩm thêm ít nước trà là có thể dán lên thì mỗi lần muốn ra khỏi cửa cô cũng không cần phí công phí sức như vậy.
Cố Minh Châu không biết tại sao Ngụy đại nhân lại thình lình nhắc đến chuyện này.

Lát nữa một đội nhân mã sẽ đi ngang qua đây.
Ngụy đại nhân đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Chẳng trách trên thuyền hoa ở Sơn Tây, hắn cứ cảm thấy cô đang nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, cái kiểu 6cải trang đó của hắn thật sự quá qua loa, cẩu thả. Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Làm bằng thứ gì thế?

Bột và gạo nếp.


Đại nhân...
Cố Minh Châu nói:
Cằm lại rơi ra rồi.

Nếu có ai đó chú ý đến cảnh tượng trên quán trà, chắc chắn sẽ không dám tin vào đôi mắt mình. Một bà lão đứng trước cửa sổ nhưng lại có một bàn tay thon dài vươn tới từ phía sau lưng, nhẹ nhàng để lấy cằm bà ta.
Cố Minh Châu vừa định từ chối, ngước mắt lên lại nhìn thấy Ngụy đại nhân thấm ít trà rồi nghiêm túc bôi lên chiếc cằm giả kia, nếu bây giờ cô ngăn cản Ngụy đại nhân thì hình như là đang làm lỡ ý tốt của ngài ấy.
Ngụy Nguyên Kham đưa chiếc cằm đã được thấm ướt kỹ tới gần mặt cô gái. Nhìn thấy khóe mắt Ngụy đại nhân nhướng lên, Cố Minh Châu vô thức ngẩng đầu. Chiếc cằm được đắp lên một cách hoàn hảo, ngón tay thon dài miết hai bên gương mặt cô, giống như thể đang ôm mặt cô quan sát cho kỹ.
Mắt nhìn của Ngụy đại nhân có vấn đề đúng không? Bà lão với làn da vàng vọt, gương mặt vừa béo vừa rúm ró này đẹp chỗ nào cơ chứ?
Cố Minh Châu nói:
Ta còn mang theo mạng che mặt nữa.
Nói rồi, cố định đưa tay vào ngực áo, nếu đã ra ngoài thì làm sao thiếu sự chuẩn bị được?
Ảnh đèn khẽ dao động cùng làn gió mát nhưng vẫn soi rõ được gương mặt của vị tướng lĩnh ấy, gương mặt quen thuộc lập tức đập vào mắt Cố Minh Châu.
Đó là tiểu thúc.
Sau khi từ Sơn Tây về kinh thành, cô vẫn chưa gặp lại tiểu thúc lần nào, bây giờ trông y có vẻ uy vũ hơn trước nhiều lần, dáng vẻ hăm hở ấy rất tương xứng với cảnh tượng sầm uất của con đường này.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Bây giờ Chầu thất gia đảm nhiệm chức phó tướng trong Ngũ quân doanh.
Cố Minh Châu thấy Châu Trạch Sênh đang đứng dưới đèn hoa đăng khẽ gật đầu về phía cô, cô không kìm được định đáp lại thì chợt giật mình sực tỉnh ngay. Tiểu thúc đang chào hỏi Ngụy đại nhân, tiểu thức căn bản không quen biết dáng vẻ hiện tại của cô.
Nghe thấy thế Cố Minh Châu liền trở nên căng thẳng.
Đợi một lúc lâu sau, quả nhiên có một đội tướng sĩ đi về phía bên này, tướng lĩnh dẫn đầu đi đến dưới hoa đăng thì quay đầu nhìn về phía quán trà.
Cố Minh Châu chớp mắt, mùi hương như hương gỗ tùng trên người Ngụy đại nhân nhẹ nhàng bao bọc lấy cả người cô, cũng chẳng biết thường ngày đại nhân dùng loại xà bông gì. Cố Minh Châu ngước mắt nhìn gương mặt Ngụy đại nhân.
Ánh trăng len lỏi qua song cửa sổ, gương mặt như tô như vẽ cực kì anh tuấn khiến cô không kìm được muốn đưa tay mô phỏng lại theo những đường nét ấy. Nhìn đôi mắt thường ngày như bị che phủ bởi một tầng băng sương, chẳng biết có phải là nhiễm khí lạnh thật không khiến cô vô thức đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào hẳn thì tầng sương lạnh lẽo ấy đã tan đi hóa thành ánh trăng ấm áp.
Ngụy5 Nguyên Kham đưa lại gần mũi ngửi thử, quả nhiên có mùi gạo nhàn nhạt:
Gạo nếp đầu có màu sắc này.
Cố Minh Châu mím môi:
Trộn thêm một ít đất đỏ và màu vàng vào, còn thêm ít bột trai nữa.

Trong đôi mắt mở to của Ngụy Nguyên Kham có thêm ý cười nhàn nhạt:
Quả nhiên Châu Châu rất thông thạo màu vẽ.

Tay Cố Minh Châu run rẩy, cô lập tức rụt ngón tay về, giả vờ như chưa có gì xảy ra nhưng trái tim lại đập loạn như hươu chạy, cô chẳng thèm để tâm quay người đi, hướng mặt ra ngoài cửa sổ.
Ngụy Nguyên Kham không hề ngăn cản mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái, qua một lúc lâu hắn mới nói:
Khoảng thời gian này Binh mã ti ngũ thành được chấn chỉnh, người trong kinh doanh không đủ. Triều định điều động tướng lĩnh ở Vệ sở lân cận về để bổ sung, mấy ngày nay những người được điều động lần lượt đến Vệ sở, bắt đầu cùng gánh vác nhiệm vụ tuần tra kinh thành với Binh mã ti ngũ thành.


Vậy thì đáng tiếc quá, uổng phí công sức rồi.
Ngụy Nguyên Kham tiếp lời:
Hay là dán lại đi!
Khó khăn lắm mới được gặp mặt, sao có thể để cô vội vã mang mạng che mặt rời đi được.
Gạo nếp khô rồi thì làm sao dẻo lại được nữa? Không ngờ Ngụy đại nhân cũng có lúc suy nghĩ không thông suốt.
Cố Minh Châu âm thầm hối hận, quả nhiên nói chuyện với Ngụy đại nhân thì phải vô cùng cẩn thận, không để ý một chút là sẽ mắc cầu ngay. Cố Minh Châu không am hiểu về màu vẽ, người am hiểu màu vẽ là Châu Như Quân. Chẳng biết trước đây đã có bao nhiêu lần hắn thử thăm dò như thế này, khiến cho cô mắc lừa mà chẳng hay biết gì.

Không có cảm thì không được xinh đẹp nữa.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía phần cằm của Cố Minh Châu, chiếc cằm tinh xảo của cô thiếu nữ lộ ra ngoài, nhờ được lớp cải trang làm nên tôn lên nên trông có vẻ vô cùng đáng yêu.
Binh mã tuần tra không được phép dừng lại, Châu thất gia thúc ngựa tiến về phía trước, bóng dáng dần dần biến mất ở nơi xa. Thời khắc năm mới sắp đến, chẳng ngờ còn có thể gặp mặt tiểu thức một lần khiến cô đột nhiên có cảm giác cuối cùng những người mà cô quan tâm vẫn sẽ luôn quay về bên cạnh cô. Cho dù cô xuất hiện với thân phận nào đi chăng nữa.
Anh nhìn của Cố Minh Châu dần trở nên mơ hồ, ngọn đèn hoa trước mắt trở nên rực rỡ vô cùng, cô muốn khẽ giọng nói cảm ơn với Ngụy Nguyên Kham. Song khóe miệng vừa nhếch lên lại cảm nhận được thứ trên cắm đang chầm chậm trượt xuống.
Sơ Cửu đưa điểm tâm đến Phẩm Hương Lâu, Cố Minh Châu tháo lớp hóa trang trên gương mặt xuống, bây giờ mới vừa nhâm nhi bánh đậu đỏ vừa suy ngẫm những manh mối mà Tiết lão thông phản cung cấp cho khi nãy. Vụ án của Triệu lão tướng quân, vụ án hải tặc Sơn Đông, Đàm Định Phương đều tình cờ xuất hiện, chuyện này không thể giải thích là trùng hợp được.

Cố Minh Châu nói:
Trần Duy Thành mắc bệnh nặng, thời gian không còn nhiều nên ông ta mới mạo hiểm vu cáo hãm hại Đàm Định Phương. Sau khi kế hoạch ấy thành công, phủ Hoài vương cũng rửa sạch được mối hiểm nghi nhưng nếu Trần Duy Thành đã biết Bộ Hình và Ngụy đại nhân ở gần đó từ lâu rồi thì sao? Vậy chẳng phải là giao chứng cứ của phủ Hoài vương và nhà họ Lượng ra, ngược lại trở thành người làm chứng cho tội danh của phủ Hoài vương ư?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.