Chương 390: Nhanh quá rồi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1743 chữ
- 2022-02-04 05:27:36
Lúc Cố Minh Châu vừa tỉnh lại ở nhà họ Cố, bởi vì cơ thể yếu ớt một thời gian dài nên không thể xuống giường đi lại, thường ngày cô s8ẽ nhớ lại những hồi ức đã trải qua trong đại lao. Vì vậy những lời Dương tiên sinh, ông Trương, thám hoa Nghiêm và Dung nương tử nói3 cô đều nhớ rất rõ ràng,
Dương tiên sinh từng nói, đáng tiếc lão phu nhất thời sơ suất không xem xét kỹ theo nhầm người nên9 bị đưa vào đây chết thay. Bây giờ bọn chúng đang nóng lòng muốn lão phu chết, nếu không lão phu sẽ bày mưu cho cô, cứu cô thoát nạn6.
Lũ người ngu ngốc ấy dám hại ta thành thế này. Nếu như có ta, dù bây giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ta cũng sẽ mưu tí5nh tất cả cho hắn, tương lai bay thẳng lên trời. Mất ta rồi, bọn họ càng khó thành công hơn, thứ bọn họ vứt đi không phải là một phụ tá nhỏ nhoi mà là một quốc sĩ có một không hai...
Ngụy Nguyên Kham nói:
Lúc Lương vương mưu phản, Hoàng thượng ngự giá thân chinh, chính mắt nhìn thấy tướng sĩ lấy thủ cấp của Lương vương. Sau này Hoàng thượng nán lại ở Đại Ninh nửa tháng trời, trong nửa tháng này đã vây quét thuộc hạ cũ của Lương vương.
Vì vậy, nếu nói người đứng đằng sau có liên quan đến Lương vương, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ tin là có người mượn danh Lương vương để gây sự hơn.
Cố Minh Châu tiếp lời:
Có lúc điều mắt thấy cũng sẽ lừa người, nếu không phải là Lương vương thì thế cục này vẫn có thể giải quyết dễ dàng, nếu là Lương vương thật thì phiền phức rồi.
Nói dứt lời, Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham rồi nói:
Lúc trước ta cứ nghĩ vụ án của Dương tiên sinh là đơn giản nhất, ông ấy bị Nhị hoàng tử liên lụy nên bị tống vào đại lao chứ không suy nghĩ gì nhiều. Mà bây giờ ngẫm lại lời này cảm thấy có vẻ nó có một ý nghĩa khác.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Dương tiên sinh đó bị bắt ở điền trang của Nhị hoàng tử, tội danh là phụ tá của Nhị hoàng tử.
Cố Minh Châu gật đầu:
Nếu như là phụ tá, tại sao Dương tiên sinh lại bảo là bị đưa vào tù nhận tội thay? Tin tức Nhị hoàng tử thất bại nên tự sát đã lan truyền vào trong đại lao từ lâu, Dương tiên sinh biết rõ điều này tại sao còn nói như thế? Người đã chết rồi thì làm sao còn bày mưu tính kế, trợ giúp người đó thoát nạn được nữa?
Điều đó chứng tỏ trước khi bị Hoàng thượng giết, Lương vương đã mưu đồ và sắp xếp từ lâu,
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của bọn họ.
Ngụy Nguyên Kham cúi đầu nhìn chén trà trong tay:
Hoàng đế đa nghi, để bảo vệ hoàng vị mà ông ta đã giết vô số người, cho dù là Lương vương thật thì đối với ông ta đó cũng chỉ là báo ứng. Người đáng thương là bách tính Đại Chu, phải gánh chịu khổ nạn của chiến tranh loạn lạc.
.
Cố Minh Châu chợt nhớ đến dáng vẻ của Viên phu nhân khi nói chuyện với Ngụy đại gia và Ngụy nhị gia. Ngụy đại nhân ngồi bên cạnh nhưng lại xa cách, không hề ăn khớp với bầu không khí khi ấy.
Cố Minh Châu chẳng biết nên an ủi Ngụy đại nhân như thế nào. Biết rõ mẹ mình ở trong cung chịu khổ nhưng hắn lại bó tay chịu trói, cảm giác nhớ nhung mẹ ấy, cô hiểu rất rõ.
Đôi mắt Ngụy Nguyên Kham như được rửa qua nước, trong trẻo hơn bất cứ lúc nào:
Cho dù ta có thân phận gì, là con của ai thì ta cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ những người mà ta muốn bảo vệ.
Tay bị nắm một lúc lâu, Cố Minh Châu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, là bởi vì kết luận mà cô và Ngụy đại nhân cùng nhau suy đoán ra hay là bởi vì thân phận của Ngụy đại nhân?
Yên lặng hồi lâu sau, Cố Minh Châu mới nhìn ra ngoài cửa sổ:
Đại nhân, ta nên về nhà thôi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ta sẽ cho người đi điều tra Dương tiên sinh và Đàm Định Phương, nếu như suy đoán của chúng ta không sai thì có thể tìm được manh mối từ bọn họ.
Trong đại lao Dương tiên sinh đã mù hai mắt, ngày ngày nhắc đi nhắc lại những lời này, kể cả ngục tốt lẫn phạm nhân đều nghĩ rằng Dương tiên sinh bị điên rồi. Có lẽ Dương tiên sinh hoàn toàn không điên, bởi Vì người ông ấy ám chỉ tới không phải là Nhị hoàng tử.
Cố Minh Châu nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nguyên Kham, đôi mắt Ngụy đại nhân tựa như biển khơi sâu thẳm. Song ngay giây phút cô nhìn thẳng vào thì nó lại lăn tăn gợn sóng, trong veo nhìn rõ cả đáy.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Dương tiên sinh bảo hiện tại người đó chỉ có hai bàn tay trắng. Tuy rằng khi ấy vẫn chưa được phong làm vương gia những vị Hoàng tử nào của Hoàng thượng cũng đều đã ra ngoài cung lập phủ, không thể coi là hai bàn tay trắng được. Còn điều Dương tiên sinh muốn làm là một quốc sĩ có một không hai. Từ xưa đến nay người được xưng tụng là quốc sĩ có một không hai đều phải là công thần lập quốc, bởi vì công lao lớn nhất của một mưu sĩ chính là có được thiên hạ.
.
Cố Minh Châu nhìn ra được cảm xúc u ám trên gương mặt của Ngụy đại nhân, có lẽ Ngụy đại nhân nhớ đến Hoàng hậu nương nương rồi. Nếu không vì Đại Chu và Hoàng hậu nương nương, Ngụy đại nhân sẽ mong muốn thấy người đó thành công, nhìn Hoàng đế tự lãnh quả báo của mình hơn.
Đại nhân.
Cố Minh Châu nhìn thấy chân mày Ngụy Nguyên Kham hơi nhăn lại thì lên tiếng an ủi:
Đại nhân không cần buồn bã, chúng ta sẽ có cách giúp Hoàng hậu nương nương ra khỏi cung Khôn Ninh thôi. Đến lúc ấy, người nhà họ Ngụy có thể thường xuyên tới thăm Hoàng hậu nương nương.
Cố Minh Châu vừa mới dứt lời, đột nhiên cảm thấy bàn tay mình rất ấm áp, chẳng biết cô đã đặt tay mình lên mu bàn tay của Ngụy đại nhân từ lúc nào.
Cố Minh Châu gật đầu:
Nếu vậy có phải ý của hai câu này là người mà Dương tiên sinh đi theo lúc bấy giờ tuy rằng đang lâm vào hiểm cảnh, chỉ có hai bàn tay trắng nhưng hắn vẫn luôn chờ đợi thời cơ, đợi đến lúc sẽ nhòm ngó tới vị trí kia.
Người kiểu nào sẽ lẩn trong bóng tối, chờ thời cơ để chiếm lấy hoàng vị? Đại Chu dựng nước hơn một trăm năm, tuy không ở vào thời kì cường thịnh nhưng muốn lật đổ triều đình vào lúc này là việc khó lòng làm được, xuất binh vô cớ khó chiếm được lòng người. Có điều nếu người này lại thuộc dòng dõi hoàng thất thì đó lại là chuyện khác.
Vì vậy từ cổ chí kim, điều Hoàng đế kiêng kị nhất luôn là huynh đệ hoặc con trai nối dõi mưu phản bức cung.
Nhìn thấy thể cố định rút tay về, Ngụy đại nhân ngửa tay lại nắm chặt lấy lòng bàn tay cô.
Hoàng hậu nương nương không phải là cô mẫu của ta.
Cố Minh Châu chợt ngây người, cô quên cả việc vùng vẫy, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngụy đại nhân. Trong biểu cảm nghiêm túc của Ngụy Nguyên Kham có mấy phần buồn thương:
Tuy rằng không nghe chính miệng nương nương nói, nhưng... có lẽ ta chính là đứa trẻ được tổ mẫu bể ra từ trong cung, Hoàng hậu nương nương là mẹ ta.
Nếu không phải là Hoàng tử thì huynh đệ của Hoàng thượng là phù hợp với người mà Dương tiên sinh đề cập đến nhất. Nhưng cho dù là hai đích tử của Thái hậu nương nương hay là đệ đệ nhỏ nhất của Hoàng thượng - Lương vương cũng đều đã chết cả rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Cố Minh Châu dần hiện ra một thắc mắc. Từ Lâm Tự Chân đến Đàm Định Phương, thứ bọn họ mong muốn chiếm được luôn là Bắc Cương. Người đó coi trọng Bắc Cương như vậy, ngoài lý do Bắc Cương ở gần kinh thành ra thì có phải còn có lý do đặc biệt nào khác không? Cứ như thể nắm được Bắc Cương trong tay là chuyện đã thành công một nửa vậy.
Cố Minh Châu lẩm bẩm:
Có lẽ người đó cực kì quen thuộc với Bắc Cương, mà trong số rất nhiều vị vương gia... đất phiên của Lương vương ở Đại Ninh.
Cố Minh Châu nói:
Còn phải điều tra rõ xem Đàm Định Phương có qua lại với quan viên của xưởng đóng tàu Đại Chu không. Ngoài ra còn có nhà họ Thân, nếu như có thể tìm được quản tàu năm xưa trong số những người khác họ mà nhà họ Thân chiêu mộ kia thì vụ án cũng sẽ được rõ ràng hơn.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy cùng đi ra khỏi quán trà với Cố Minh Châu, từ đầu chí cuối hẳn đều nằm lấy tay cô không buông.
May mà đã sắp xếp từ trước, trong quán trà không có người ngoài, nếu không... có lẽ ngày mai bên ngoài sẽ đồn rằng Ngụy tam gia có sở thích quái lạ. Một thanh niên đang độ trẻ trung mà lại thích một bà lão.
Bước ra khỏi quán trà, Cố Minh Châu vội vã rụt tay về. Người làm thuê canh cửa đang thiềm thiếp gật gù, phát hiện hiện có khách định đi liền bật dậy hành lễ:
Quý khách đi chậm rãi, ma ma đi chậm rãi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.