Chương 400: Giết chết bà ta
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1658 chữ
- 2022-02-04 05:27:49
Cố Minh Châu vừa nghe ma ma quản sự thông báo, ngay sau đó đã nhìn thấy Trâu Tương chạy đến, vẻ mặt Trâu Tương cương quyết, thân hình bé nhỏ xông8 tới chỗ Trương thị, lúc này Cố Minh Châu đã đoán ra Trâu Tương muốn làm gì.
Trước khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Mi3nh Châu đẩy Bảo Đồng một cái, để Bảo Đồng chắn tầm nhìn của mẹ và đám người Trương thị.
Bảo Đồng ở bên cạnh nói:
Trâu đại gia phải cẩn thận chứ, suýt nữa thì ngã rồi đấy, cũng may có đại tiểu thư nhanh tay nhanh chân đỡ được, trời ngày đông mà ngã thì sẽ đau lắm đó.
Bảo Đồng nói chuyện rất khoan thai, nhưng ánh mắt đang dán chặt vào bả vai bị đánh trúng của Cố Minh Châu lại ngập tràn lo lắng.
Lâm phu nhân phát hiện ra Trâu Tương có điều bất thường, nhưng bà lại tưởng rằng cảm xúc của Trâu Tương như vậy là vì Trâu Lâm thị, bèn hạ giọng an ủi:
Chăm sóc mẹ cháu cho tốt, buổi tối Sài lão ngày sẽ tới bắt mạch cho mẹ cháu sau.
Giọng nói của Trâu Tương hơi run:
Đa tạ di mẫu.
Mẹ!
Cố Minh Châu nói:
Con đưa Trâu Tương quay về, tiện đi thăm tộc di mẫu luôn.
Lâm phu nhân nói xong liên dặn dò ma ma quản sự:
Bảo nhà bếp bày tiệc đi.
Thôi Trinh quay sang Lâm phu nhân:
Cháu đi tìm di phụ rồi cùng tới.
Trâu Tương cảm thấy hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Định Ninh hầu cũng không vạch trần cậu, mãi một lúc sau mới sực tỉnh gật đầu.
Nói xong, Thôi Trinh bước tới hành lễ chào hỏi các nữ quyển.
Lúc này Trâu Tương ưỡn thẳng lưng, quật cường nhìn lại Thôi Trinh. Nhưng cậu bỗng phát hiện, khi ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt sâu thẳm như mạch nước sông lăn tăn mà chảy xiết của Thôi Trinh, cậu bị nhấn chìm ngay tức khắc. Trâu Tương hoàn toàn đờ đẫn.
Vẻ mặt Thôi Trinh phức tạp, ánh mắt hắn trước hết quét qua Trâu Tương, sau đó mới dừng lại trên người Cố Minh Châu với vẻ quan tâm. Hòn đá hắn ném ra đập trúng Châu Châu, trong lòng hắn biết rõ lực đạo của hòn đá ra sao, đừng nói là một nữ quyển mềm yếu, cho dù là đàn ông cũng phải đau mất một lúc. Hắn tường Châu Châu sẽ đau đến mức khóc òa lên, nhưng không ngờ Châu Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thế không hề có chuyện gì xảy ra mà vẫn mỉm cười nói chuyện với Trâu Tương.
Đệ hành lễ với Trương phu nhân và tẩu tẩu nhà họ Trương đi rồi còn về chăm sóc tộc di mẫu!
Trâu Tương cảm thấy bàn tay mình bị nắm chặt hơn một chút, sau đó cậu giống như một con rối gỗ làm theo chỉ thị của Cố đại tiểu thư, bái kiến mọi người theo đúng phép tắc.
Trâu Tương cảm thấy sức lực của bản thân rất lớn, nhưng không biết vì sao thời khắc này cậu lại không cách nào thoát được khỏi bàn tay của Cổ đại tiểu thư. Con dao găm trong tay cậu hình như cũng bị thứ gì đó trói buộc, bàn tay nắm lấy con dao găm của cậu hơi dùng sức, liên nhìn thấy Cổ đại tiểu thư nhíu mày.
Lúc này Trâu Tương mới ý thức được điều gì đó, không kìm được cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy lưỡi dao sắc nhọn đã hoàn toàn lún vào trong ống tay áo của Cổ đại tiểu thư. Trâu Tương nhất thời hoảng loạn, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu bỗng như không còn sức lực nào, cũng không dám dùng sức nữa, chỉ sợ sẽ làm Cổ đại tiểu thư bị thương, cậu không muốn làm tổn hại đến cô dù chỉ là một chút.
Lự5c đạo của hòn đá không hề nhỏ khiển Cố Minh Châu có phần không kịp phòng bị, ngay lập tức đau đến toát mồ hôi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, những người vẫn đang chuyên tâm thương mại, chuyện trò rôm rả như Lâm phu nhân, Trương phu nhân và Thân thị đều không biết đã có chuyện gì xảy ra, lúc bọn họ quay đầu lại thì chỉ thấy Châu Chấu khom lưng ôm lấy Trâu Tương.
Cô bước nhanh lên trước mấy bước cản Trâu Tương 9lại, cô khom người chắn trước mặt Trâu Tương, che giấu con dao đã rút ra khỏi vỏ của Trâu Tương dưới ống tay áo mình, ngay sau đó cô chợt thấy v6ai mình nhói lên, một hòn đá đập mạnh lên người cô.
Hòn đá này là Thôi Trinh bắn ra định đập vào vũ khí trong tay Trâu Tương.
Trâu Tương cắn chặt môi, mặt mày trắng bệch, đúng lúc cậu không biết phải nói gì thì chợt nghe thấy bên cạnh có người lên tiếng:
Hầu gia.
Ngay sau đó cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn, hoàn toàn phủ kín lên bóng cậu.
Toàn thân Trầu Tương lại cứng đơ. Sao Định Ninh hầu cũng ở đây? Ban nãy cậu không nhìn thấy, nhưng chắc hẳn Định Ninh hầu đã nhìn thấy cậu định làm gì rồi. Định Ninh hầu sẽ làm gì đây? Sẽ đánh chết cậu u?
Trương phu nhân nói:
Lúc trước nhìn thấy tộc di mẫu, cháu cảm thấy tinh thần của tộc di mẫu vẫn còn tốt, mới một năm thôi mà sao đã...
Lâm phu nhân thở dài:
Ta sẽ tìm thêm vài thầy thuốc tốt nữa tới phủ, hi vọng có thể giúp bệnh tình của tỷ ấy khá hơn đôi chút.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thù hận trong đầu Trâu Tương lúc này giống như bị ai đó giội cho một chậu nước lạnh, ngọn lửa đã lụi tàn quá nửa, tuy vẫn còn cảm giác nóng rẫy, nhưng chỉ có thể khiến bản thân cậu bị bỏng chứ không thiêu đốt người khác được nữa.
Trâu Tương đỏ hoe mắt buông tay, bắt đầu thở dốc kịch liệt, cơ thể cũng theo đó mà run rẩy. Cố Minh Châu khẽ đẩy nhẹ, con dao găm biến mất trong ống tay áo của cô.
Lâm phu nhân gật đầu:
Đi đi!
Trương phu nhân vẫn quan sát Trâu Tương từ đầu đến cuối. Nàng ta cứ luôn cảm thấy không khí ban nãy hơi kỳ lạ, đang định lên tiếng thì nghe thấy Lâm phu nhân ở bên cạnh nói:
Đứa trẻ Trâu Tương này cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã bị cha mẹ ruột đem cho bọn buôn người, cũng may có Trâu Lâm thị yêu thương, nhưng ai ngờ Trâu Lâm thị lại mắc bệnh nặng, có vẻ không qua được tháng này, cũng khó trách thằng bé lại như vậy.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thôi Trinh, Lâm phu nhân lắc đầu:
Năm hết Tết đến mà bọn họ vẫn bận rộn cả ngày như vậy.
Trương phu nhân cười nói:
Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với lúc ở Đại Đồng, ít nhất thì ngày nào cũng có thể thấy mặt.
Lâm phu nhân dẫn nữ quyển tới hoa sảnh, Cố Minh Châu kéo Trâu Tương đi thẳng một mạch về phía nơi ở của Trâu Lâm thị, bước ra khỏi cổng bảo bình, thầy xung quanh không còn ai khác, Cố Minh Châu mới thấp giọng nói:
Trâu Tương, đệ muốn giết Định Ninh hầu phu nhân đấy à? Vì sao chứ?
Châu Châu làm vậy là để bảo vệ Trâu Tương, không muốn người khác nhìn ra sự khác lạ của cậu bé.
Thôi Trinh vốn định thắng tay vạch trần ý đồ của Trâu Tương, nhưng nhìn thấy Châu Châu như vậy liền đoán được bên trong hắn có ẩn tình nào đó mà hắn không biết rõ. Hắn tạm thời đè nén sự nghi hoặc và lửa giận trong lòng, chỉ nhìn Trâu Tương nói:
Trời đổ tuyết, khó tránh khỏi đường trơn, phải cẩn thận hơn.
Trầu Tương đờ người tại chỗ, không ngờ Cổ đại tiểu thư lại đột nhiên lao tới. Cậu muốn giăng ra khỏi Cổ đại tiểu thư nhưng lại phát hiện tay mình đã bị Cổ đại tiểu thư khóa chặt, cậu ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt trong vắt của Cổ đại tiểu thư, Cổ đại tiểu thư nhìn cậu khẽ lắc đầu.
Sau đó Cổ đại tiểu thư bật cười, nụ cười rực rỡ không khác gì vầng thái dương trên đỉnh đầu, cô cất giọng dịu dàng:
Trâu Tương, sức khỏe của tộc di mẫu thế nào rồi? Thầy thuốc nói, mấy ngày này tộc di mẫu phải tĩnh dưỡng thật tốt, nên ta mới không cho mời tộc di mẫu tới đây.
Cố Minh Châu đỡ Trâu Tương dậy:
Để ta bảo nhà bếp làm con cá vược rồi hầm hẳn một nồi nhé, lát nữa sẽ đem tới phòng cho tộc di mẫu.
Cảm xúc của Trâu Tương còn chưa kịp bình tĩnh, đã bị Cố Minh Châu kéo đến trước mặt Trương phu nhân và Thân thị.
Trâu Tương cắn chặt môi không chịu nói.
Đệ tưởng giết Trương phu nhân rồi thì đệ sẽ vui vẻ, tộc di mẫu cũng sẽ mừng rỡ ư?
Trâu Tương vẫn không chịu lên tiếng, cánh tay run càng thêm dữ dội, khó khăn lắm mới thốt ra mấy chữ từ kẽ răng:
Bà ta không phải là người tốt, bà ta đáng chết!
Vậy thì cũng không nên do để giết
Cố Minh Châu nói:
Triều đình có pháp độ, bất kể là ai, nếu thật sự có tội thì nên do triều đình xử lý theo pháp luật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.