• 12,222

Chương 401: Con trai của ngài


Lúc này Trâu Tương mặt mày nanh ác, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.

Cố Minh Châu nói:
Mẹ của đệ là ai? Đệ từng gặp mẹ mình rồi ư?
<8br>
Nghe thấy lời này của Cổ đại tiểu thư, Trâu Tương nhất thời ngây sững. Cậu chưa từng gặp mẹ, đến bà trông như thế nào cậu cũng không biế3t. Cậu chỉ nghe dưỡng mẫu nói mẹ là một người vừa ôn hòa vừa thông minh, nếu mẹ còn ở bên cạnh thì chắc hẳn sẽ rất yêu thương cậu.
Trâu Lâm thị ngạc nhiên muốn dậy, nhưng còn chưa ngồi vững thì đã nhìn thấy qua khe hở của tấm rèm, cảnh Thôi Trinh kẹp Trâu Tương đang bước vào đây. Thôi Trinh dừng chân lại bên ngoài cửa nhưng không thả Trâu Tương xuống, bởi vì hắn biết làm thế nào sẽ có hiệu quả cao hơn, làm thế nào sẽ dễ dàng khiến Trâu Lâm thị nói ra sự thật hơn.
Trâu Lâm thị cuống quýt nói:
Định Ninh hầu... Định Ninh hầu gia... Tương có nhi... làm sao thế?

Nha hoàn trong phòng kinh hãi hô hoán, Trâu Tương dưới cánh tay Thôi Trinh cũng điên cuồng đấm đá hắn, Thôi Trinh lại cảm thấy dường như mọi thứ cách hắn rất xa, duy chỉ có từng lời của Trâu Lâm thị là vang bên tai hắn rõ ràng rành mạch.

Nó là cốt nhục của ngài, là con của ngài!
Thôi Trinh buông lỏng tay, Trâu Tương trượt theo cánh tay hắn rơi xuống đất, sau đó thân hình bé nhỏ lao vào phòng trong.
Để nhà họ Trương có chuẩn bị sớm sẽ đánh rắn động có hiện giờ quan trọng nhất là để Thôi Trinh làm rõ ràng mọi chuyện.
Bảo Đồng đã hiểu, vội vàng lui xuống sắp xếp.
Thôi Trinh nhớ tới dáng vẻ Trâu Tương giương cung bắn tên, thần thái trên gương mặt khiến hắn cảm thấy cực kỳ thân thiết, bởi vì hơi giống với hắn lúc còn nhỏ.
Vậy là, Trâu Tương là con của hắn? Vì sao con hắn lại lưu lạc bên ngoài, mang họ Trâu, còn thù hằn Trương thị và hắn đến thế?
Trâu Lâm thị càng thêm lo lắng, suýt rơi từ trên giường xuống, cũng may có nha hoàn bên cạnh vội chạy lên đỡ.
Ba nói:
Hầu gia... Vì sao lại đánh chết con? Con đừng có nói lung tung...

Trâu Tương nói không rõ ràng nhưng Cố Minh Châu lại hiểu rất rõ. Người nói với Trâu Tương những điều này là Trâu Lâm thị, muốn làm rõ ngọn ngành nguồn cơn thì phải đi hỏi Trâu Lâm thị.
Cố Minh Châu hơi nghiêng đầu qua nhìn Thôi Trinh đúng cách đó không xa, quả nhiên hắn đang sải bước tiến về phía này. Trâu Tương nhìn thấy Thôi Trinh xuất hiện thì đồng tử thu nhỏ lại, cả người cứng đờ tại chỗ, vừa thống hận lại vừa sợ hãi, còn có một cảm giác cố ý muốn xa lánh lẩn khuất bên trong.
Cố Minh Châu kéo bàn tay lạnh như băng của Trâu Tương, an ủi cậu trong thầm lặng.
Thôi Trinh đi đến trước mặt Trâu Tương. Hắn là người nhiều năm ra vào quân doanh, càng gặp chuyện thì lại càng bình tĩnh, biểu cảm cũng càng thêm uy nghiêm. Thôi Trinh như thế này giống hệt một thanh kiểm đang chực chờ lao ra khỏi vỏ, kiếm quang bén nhọn, tuy hắn đã cố gắng che giấu, muốn thái độ của mình mềm mỏng hơn một chút, nhưng trong mắt Trâu Tương thì khí thể đó vẫn hung hãn vô cùng.
Cố Minh Châu đi theo đến nơi ở của Trâu Lâm thị. Thực ra cô đã biết được đáp án, nhưng cô vẫn muốn nghe câu chuyện được kể lại một cách hoàn chỉnh, như vậy cũng tiện cho cô tìm hiểu sâu hơn về Trương thị và nhà họ Trương.
Trâu Lâm thị mơ mơ màng màng tỉnh lại, nha hoàn đứng hầu bên cạnh dâng trà lên phục vụ.
Trâu Lâm thị uống mấy ngụm rồi lại mệt mỏi nằm lại xuống giường:
Tương ca nhi đầu? Đi đọc sách rồi à?
Nha hoàn đáp:
Trong phủ có khách tới chơi, Trâu đại gia đi thỉnh an khách rồi ạ.

Trâu Tương có thể sống tốt ở hầu phủ, cuối cùng Trâu Lâm thì cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc mẹ Trâu Tương vừa mới qua đời, bà hằng muốn Trâu Tương có thể dựa vào nỗ lực của bản thân giành được
công danh, đạp phủ Định Ninh hầu và Trương phu nhân xuống, báo thù cho mẹ.
Nhưng khi cảm xúc bình ổn trở lại, nghĩ kỹ lại mới thấy điều ấy chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày, không phải con cháu quyền thế có gia tộc chống đỡ thì cho dù xuất sắc đến mấy cũng làm sao bì được với nhà người ta có gia thế mấy trăm năm?
Thôi Trinh vừa dứt lời thì thấy ma ma quản sự vội vàng quay sang nhìn Châu Châu, muốn chờ Châu Châu đồng ý.
Cố Minh Châu gật đầu, lúc này ma ma quản sự mới đi trước dẫn đường. Thôi Trinh bước đi mấy bước, chợt nhớ tới một chuyện, hắn quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Cố Minh Châu:
Bị đá đập vào người sao rồi?

Trước mắt Trâu Lâm thị tối sầm, bầu trời trên đầu bà dường như đổ sập xuống trong khoảnh khắc, cả người không còn chút sức lực nào, dường như bà có thể nhìn thấy cảnh tượng Trâu Tương bị người ta đánh mång.

Ngài không thể giết Tương ca nhi!
Trâu Lâm thị há miệng, giống như một con cá mắc cạn, miệng mở ra rồi lại khép vào một lúc lâu mới phát ra tiếng:
Ngài không thể giết Tương ca nhi. Nó là cốt nhục của ngài, là con của ngài!

Thôi Trinh hơi dùng sức nhấc Trâu Tương lên, kẹp dưới khuỷu tay. Trâu Tương dùng hết sức giãy giụa, thậm chí còn cần lên cánh tay Thôi Trinh một cái. Thôi Trinh giống như không hề có cảm giác đau, hắn không có bất kỳ phản ứng gì. Trâu Tương kinh ngạc, lúc này cậu mới ý thức được chênh lệch về sức mạnh giữa mình và Thôi Trinh.
Thôi Trinh nhìn sang ma ma quản sự bên cạnh:
Trâu Lâm thị sống ở đâu?

Lúc này Thôi Trinh mới yên tâm, quay đầu đi theo ma ma quân sự về phía viện của Trâu Lâm thị.
Bảo Đồng bước lên muốn kiểm tra vết thương của Cố Minh Châu, lại bị Cố Minh Châu giơ tay ra ngăn lại:
Không cần kiểm tra, ta không sao, cho người thông báo tình hình ở đây cho cha mẹ, bảo cha mẹ yên tâm, bên này có ma ma quản sự lo rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng cũng đừng để lộ sơ hở trước mặt người nhà họ Trương.

Tuy Trâu Tương còn nhỏ nhưng hoàn toàn không muốn tỏ ra yếu thể trước mặt Thôi Trinh, răng lợi va lập cập vào nhau nhưng cậu vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt Thôi Trinh. Khoảnh khắc này lọt vào mắt Cố Minh Châu, khiến cô có cảm giác thần thái của Thôi Trinh và Trâu Tương rất giống nhau.

Đưa ta đi gặp dưỡng mẫu của đệ,
Thôi Trinh nói:
Ta sẽ làm cho rõ chuyện này. Nếu như Trương thị thật sự hại mẹ của đệ thì ta sẽ giúp để đòi lại công đạo.

Thôi Trinh định thần lại, nói:
Ta có chuyện muốn hỏi tộc di mẫu, tộc di mẫu sửa soạn xong, ta sẽ đưa Trâu Tương vào trong phòng.

Trên trán Trâu Lâm thị phủ một tầng mồ hôi lạnh, thái độ của Thôi Trinh vô cùng cứng rắn, lẽ nào hắn đã biết được gì rồi sao?
Trâu Lâm thị nói xong những lời này, cả người nặng nề chìm vào hôn mê.

Người... người đầu mau tới đây...

Thôi Trinh nói rồi muốn kéo Trâu Tương đi, nhưng Trâu Tương lại đẩy Thôi Trinh ra, hiển nhiên là không chịu nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Một đứa trẻ thì sao có thể là đối thủ của Thôi Trinh, Thôi Trinh giữ chặt cánh tay Trầu Tương:
Không phải đệ muốn báo thù hay sao? Nếu đã có bản lĩnh giết người thì đừng có sợ nói rõ ràng mọi chuyện.

Lần này Trâu Tương không nói gì nữa, Thôi Trinh lạnh lùng nói:
Nó nói không sai, đứa trẻ còn nhỏ như thế này mà đã muốn giết người, đúng là không nên giữ lại.
Trâu Lâm thị thấy lồng ngực mình co thắt mạnh, suýt nữa thì ngất đi, khó khăn lắm mới hít thở thông được một hơi:
Tương ca nhi sẽ không làm thế đầu... không đâu.

Lông tơ trên người Trâu Tương dựng đứng, cậu hét lên:
Ông ta nói không sai! Đúng là con muốn giết người! Con muốn giết Trương phu nhân, còn muốn giết cả ông ta nữa, giết hết đám người đó, con sẽ đi với mẹ xuống gặp mẹ ruột con!

Nước9 mắt Trâu Tương chỉ chực chờ lăn xuống, nhưng cậu cố gắng để nước mắt chảy ngược trở lại, sau đó cố hết sức nuốt xuống, hai tay nắm lại thật ch6ặt, chặt đến mức các khớp ngón tay đã trắng bệch, những chuyện này đã rút hết sức lực mà một đứa trẻ bốn tuổi như cậu có thể có được.

5Nếu như không bị bà ta giết thì đệ đã có mẹ rồi,
cổ họng Trâu Tương khàn đi:
Mẹ vì đệ mới chết, đệ hận bà ta...

Bây giờ bà đã sắp chết, trong lòng đã không còn mong Tương ca nhi đại phú đại quý, điều bà mong muốn hơn cả là Tương ca nhi có thể sống một đời yên ổn bình an.
Trâu Lâm thị vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy có tiếng người mở cửa, ma ma ở ngoài cửa kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng của Trâu Tương:
Thả ta xuống, ông mau thả ta xuống!

Cố Minh Châu lắc đầu:
Không sao.

Cố Minh Châu đáp:
Không.


Hầu gia... có phải là... Trâu Tương làm gì khiến ngài không vui không... Nó vẫn còn là một đứa trẻ, mong Hầu gia nể mặt ta, đừng...

Trâu Lâm thị còn chưa nói dứt cầu, Trâu Tương đã gào lên xé họng:
Mẹ đừng cầu xin ông ta! Cho dù ông ta có đánh chết con, con cũng không muốn mẹ cầu xin ông ta!

Nghe thấy tiếng gọi của Trâu Lâm thị, ban nãy Trâu Tương còn quật cường không chịu khuất phục, chợt thấy sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Thôi Trinh khiến hắn bị bỏng, ngón tay liền co lại, giọt nước mắt giống như thẩm thấu qua da chảy về nơi sâu thẳm trong lòng hắn, hắn mềm lòng suýt nữa đã thả Trâu Tương xuống.

Ta không sợ!
Trâu Tương trợn tròn đôi mắt:
Nhưng ta không muốn nói với ông!

Trâu Tương nói rồi nhấc chân đá Thôi Trinh, trước giờ Thôi Trinh chưa bao giờ phải giằng co với một đứa trẻ như thế này, một thằng nhóc mà hắn chỉ cần dùng một tay cũng có thể đè cứng ngắc, lại dùng cả tay lẫn chân đấm đá lên người hắn, miệng thì gào lên càng lúc càng to, cứ tiếp tục thế này, chuyện xảy ra ở đây sẽ bị người trong nhà biết hết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.