• 10,719

Chương 405: Mắc c u


Bây giờ Thôi Trinh không muốn tỉ mỉ nhớ lại hình ảnh mình và Trương thị ở bên nhau. Nếu muốn làm rõ chân tướng của cả chuyện 8thì không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến lý trí được.

Nhưng Trương thị bước chân vào cửa, vừa kính trọng vừa nể sợ hắn3, dáng vẻ tủi thân năm lần bảy lượt nhượng bộ mẹ, từng cảnh một xuất hiện trong đầu hắn.
Cố Minh Châu đứng sau bức tường hoa, chiếc áo choàng trên người dường như hòa làm một với trời tuyết rơi trắng xóa, cô nhìn ra ngoài thông qua lỗ hổng của tường hoa. Bên ngoài thư phòng yên lặng không một tiếng động, có mấy hộ vệ đứng trên hành lang. Đứng một lúc lâu nên cảm thấy lạnh, bọn họ thay phiên nhau vào phòng để ấm áp hơn.
Ngay lúc các hộ vệ thay người, một bóng người vụt qua con hẻm bên phải thự phòng, thân thủ của hắn vô cùng nhanh nhẹn.
Có khi nào Châu Châu cũng giống với Cổ hầu gia, là một người giỏi che giấu, tỏ vẻ ngu ngơ? Nếu không làm sao bệnh tình vừa tốt lên đã bắt đầu thể hiện khả năng như thể được? Nàng ta có thể nhìn ra không ít quản sự đều nghe theo lời căn dặn của Châu Chấu, dường như người quản lý mọi việc của phủ Hoài Viễn hầu đột nhiên thay đổi hoàn toàn, không phải là Lâm phu nhân nữa, khiến cho nàng ta cảm thấy lạ lẫm,
do đó nên cõi lòng mới hốt hoảng. Nàng ta phải suy ngẫm thật kỹ những chuyện xảy ra gần đây mới được, đặc biệt là Trâu Lâm thị và Trâu Tương kia, nàng ta phải cho người về tộc Lâm thị hỏi dò kỹ càng xem sao.
Trương phu nhân ngồi trong hoa đình, trong lòng hơi bất an, nàng ta nhìn ma ma quản sự bên cạnh mình, ra hiệu bảo ma ma quản sự đi nghe ngóng tin tức.
Đã nói trước là tiệc trong nhà nhưng Hoài Viễn hầu và Hầu gia nhà bọn họ lại chẳng thấy bóng dáng đầu, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Một lúc lâu sau, ma ma quản sự đi tới bẩm báo:
Hoài Viễn hầu kéo Hầu gia vào trong một thư phòng nhỏ để trò chuyện, ngoại trừ hai vị Hầu gia ra còn có thêm một người nữa đến Hầu phủ.
Việc ngoài ý muốn này có khả năng là do có người đột ngột đến thăm?
Là ai?
Trương phu nhân nhân cơ hội Lâm phu nhân đang trò chuyện với Thân thị, khẽ giọng hỏi ma ma quản sự.
Lâm phu nhân thở dài:
Châu Châu đang chăm sóc cho tộc tỷ, với tình hình hiện tại của tộc tỷ, có Châu Châu ở bên cạnh tỉ ấy thì ta cũng yên tâm hơn

Mọi người rời khỏi hoa đình, ma ma quản sự bẩm báo cho Cố Minh Châu.
Lúc Diệu Thanh xảy ra chuyện, hắn từ Đại Đồng về nghe nói cô gái mà mẹ dẫn về phủ không an phận, thử hiện lên trong đầu hắn là dáng vẻ mưu mô tính toán của mẹ. Nếu như không phải do mẹ sử dụng mảnh khỏe thì hắn cũng sẽ không mất đi thiếp thất và đứa con nhỏ. Nghe nói Trương thị đã ổn định được đại cục, hắn liền gọi quản gia sang hỏi han tình hình, chuyện này coi như qua đi.
Nhờ vào đợt sóng gió nội trạch lần ấy, hắn không còn để cho mẹ sắp xếp thiếp thất cho mình nữa, hắn tự cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình. Trường thì không phải là người quá sắc sảo nhưng rất hiểu suy nghĩ của hắn, làm việc lại vừa khéo nên hắn không muốn tìm một thiếp thất mưu mẹo, có quá nhiều toan tính, vì lo sợ rằng thiếp thất như thế sẽ đấu đá với mẹ không dứt, khiến cho không khí trong nội trạch trở nên ngột ngạt.
Trương phu nhân gần như nghĩ ra ngay, e là vì triều đình mở lại Thị bách ti, thảo nào từ lúc Hoài Viễn hầu về đến phủ thì bầu không khí đã hơi kì lạ.
Nhưng mà ngoại trừ việc đó ra, trong nội trạch cũng có nhiều động tĩnh khác thường.

Chúng ta đến gian chính trò chuyện đi.
Lâm phu nhân nói với Trương phu nhân và Thân thị:
Nơi này lớn quá không đủ ấm áp, ngồi trên sạp vẫn thoải mái hơn.

Trương phu nhân hỏi:
Không đợi Châu Châu nữa ạ?

Trượng phu nhân hỏi:
Có sang bên phía Trâu Lâm thị xem sao chưa?

Ma ma quản sự gật đầu:
E là Trâu Lâm thị sắp không ổn rồi, tiếng khóc liên tục vang lên từ bên trong viện tử đó. Nô tỳ chính mắt nhìn thấy nha hoàn hầu hạ cho Trâu Lâm thị len lén gạt nước mắt, báo là đã mời Sài lão ngày đến bắt mạch, Cổ đại tiểu thư luôn túc trực bên cạnh săn sóc.

Hắn tự cho rằng bản thân hiểu Trương thị rất rõ, cũng đã chính mắt nhìn thấy Trường thị lúc vừa gả vào nhà vô cùng dịu dàng hiền lành, luôn nhún nhường nên mới giúp mẹ được nước chiếm cả của hồi môn của nàng. Nếu Trường thì không có chút khí thể nào của người làm chủ mẫu thì sẽ rất khó có chỗ đứng trong Hầu phủ, song không ngờ rằng Trường thì còn mưu mô toan tính hơn cả mẹ.
Mẹ bị hắn nhìn thấu suy nghĩ rất dễ dàng còn Trương thị... cho đến tận bây giờ hắn vẫn không nhìn thấy được. Chẳng biết nàng ta hại người là vì ghen ghét hay là còn có ý định gì khác, ngoại trừ những điều hắn đã biết, Trương thị còn làm những việc gì nữa?
Lẽ nào từ lúc bắt đầu hắn đã sai rồi ư? Trơ mắt nhìn Châu thị bị đệ đệ giết chết, cưới Trương thị vào phủ, tất cả mọi nguyên do đều bắt đầu từ đây.

Hầu gia, Phó sử hải đạo Chương Châu Cát Trấn Ninh Cát đại nhân đến rồi!
Nghe quản gia bẩm báo, Cố Sùng Nghĩa gật đầu:
Mời ngài ấy vào thư phòng đi.
Thôi Trinh nhìn Cố Sùng Nghĩa là hắn biết ngay việc Cát Trấn Ninh đến phủ là chuyện đã được sắp xếp từ trước.
Trương phu nhân hỏi tiếp:
Hầu gia có sai người đến hỏi tình hình hiện tại của ta không?

Hỏi rồi ạ
ma ma quân sự đáp:
Người quên mất là khi nãy Hầu gia đã cho người đến hỏi thăm à?

Vậy thì tại sao chứ? Trượng phu nhân nhìn về phía Lâm phu nhân. Lẽ nào là do nàng ta nghĩ nhiều? Thật ra, kể từ lúc biết rõ bệnh tình của Châu Châu có chuyển biến tốt, bắt đầu giúp đỡ Lâm phu nhân xử lý nội trạch, lòng nàng ta đã hơi căng thẳng. Nhớ đến những việc Châu Châu theo Lâm phu nhân làm ở Sơn Tây thì e là việc Châu Châu khỏe lại không hề đơn giản.
Hắn biết mẹ làm việc không 9hề công bằng nên có ý âm thầm giúp đỡ Trương thị, trước mặt các thiếp thất và mẹ, hắn luôn giữ gìn thể diện cho nàng ta. Son6g bởi vì hắn thường xuyên không có mặt ở phủ nên không thể thể hiện quả rõ ràng được, để tránh mẹ sinh lòng ghét bỏ Trương t5hị.
Vì vậy vào lúc quan trọng, hắn đều bí mật nói đỡ cho Trường thị mà không để lộ dấu vết. Mỗi lần trước khi lên đường đến Đại Đồng, hắn sẽ dặn Trương thí ngầm trông chừng mẹ, dù sao hắn và mẹ vẫn chưa đến mức đối đầu như nước với lửa. Hắn không muốn trở mặt với mẹ vì việc ấy nên chi bằng thuận theo lẽ thường, giao mọi việc trong nội trạch nhà họ Thôi cho Trường thị.
Trương phu nhân gật đầu, việc này có thể giải thích được lý do tại sao cảm xúc của Trầu Tương lại thất thường. Sau khi rời đi cùng với Trâu Tương, Cố Minh Châu không hề quay lại.
Châu Châu là người thích những nơi tưng bừng, đông vui, nếu không phải có việc gì nghiêm trọng xảy ra thì sẽ không mất hút như vậy. Theo lẽ thường, biết rõ được những điều này rồi nàng ta nên thở phào nhẹ nhõm mới phải, nhưng chẳng hiểu vì sao từ tận đáy lòng Trượng phu nhân vẫn cảm thấy có dự cảm không lành.
Cha, Thôi Trinh và Cát Trấn Ninh đang trò chuyện trong thư phòng, Cát Trấn Ninh còn mang một tương đồ tới, cô đoản bên trong có bản đồ hải phận, còn có cả thuyền chiến, thuyền biển của Đại Chu và các quốc gia lân cận. Chuyến này Cát Trấn Ninh đến là để thuyết phục
cha dâng tấu lên triều đình, ngăn cản triều đình vội vã mở cửa đường biển.
Không biết Khưu Hải mà Thân thị đưa đến có tới hay không.
Ma ma quản sự đáp:
Nghe bảo là Cát đại nhân nào đó ở Chương Châu.

Tên của rất nhiều quan viên lướt qua trong đầu Trương thị, người mà ma ma quân sự nhắc đến có lẽ là Phó sử hải đạo ở Chương Châu Cát Trấn Ninh. Lúc này Cát Trấn Ninh đến phủ Hoài Viễn hầu để làm gì? Hoài Viễn hầu còn kéo Thôi Trinh trò chuyện cùng nữa.
Cố Minh Châu dặn dò:
Chăm sóc mẹ cho tốt, để ý theo dõi người bên cạnh Trương phu nhân.

Sau khi ma ma quản sự rời đi, Cố Minh Châu dẫn Bảo Đồng đi ra tiền viện,
Cố Sùng Nghĩa nói:
Trấn Ninh không phải người ngoài. Trinh ca nhi, cháu cũng ở lại đi.

Thôi Trinh vâng một tiếng, đứng lên theo Cố Sùng Nghĩa ra ngoài đón khách,

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.