• 12,222

Chương 406: Hoảng loạn


Cố Sùng Nghĩa nhìn tấm bản đồ trên tường. Tấm bản đồ nửa giấu nửa che, nếu là người không thông thuộc vùng duyên hải có lẽ sẽ không thể hiểu8 được tấm bản đồ ấy đang chỉ nơi nào.

Bên cạnh tấm bản đồ là bản phác thảo của thuyền chiến, có điều thuyền chiến cũng chỉ lộ ra mộ3t góc nhỏ, phải là người cực kì thông thạo vùng duyên hải và am hiểu về thuyền bè mới có thể hiểu được.

Mà ở trong thư phòng, bọn h9ọ chỉ chuyện trò về việc thưa tấu với triều đình, xin triều đình hoãn việc mở cửa đường biển lại chứ không hề nhắc đến việc gì có liên quan6 đến bản đồ hay là thuyền bè.
Thân thị gật đầu, xe ngựa lăn bánh thẳng tiến về phía trước.
Khưu Hải nhìn chiếc xe ngựa dần dần đi xa, cũng nhanh chân sải bước ra khỏi con hẻm. Bên trong thư phòng Cổ hầu treo bản đồ hải phận Sơn Đông, nơi được vẽ trên bản đồ là xưởng đóng tàu mà triều đình xây dựng, còn bên cạnh bản đồ có treo bản phác họa của một chiếc thuyền lớn, chính là thuyền chiến mà bọn họ sử dụng.
Tại sao lại trùng hợp như thế? Lẽ nào Cô hầu và Thôi Trinh đã biết chuyện bọn họ lợi dụng xưởng đóng tàu của triều đình để đóng thuyền chiến rồi ư?
Thôi Trinh im lặng một hồi lâu rồi mới nói:
Cháu về phủ điều tra Trương thị cho rõ ràng trước, đến lúc ấy chắc chắn nhà họ Trương sẽ hoảng loạn. Bọn họ bày mưu tính kế lâu như vậy, có chuyện thình lình xảy ra ắt sẽ hoàng lên, để lộ nhiều đầu mối hơn.

Chuyện không thể chậm trễ, ra tay càng sớm thì càng có lợi cho bọn họ.
Thôi Trinh bước ra khỏi thư phòng, đi thẳng một mạch tới viện tử của Trâu Lâm thị, dự định nói vài câu với bà. Trâu Lâm thị nuôi nấng con của hắn, nếm trải biết bao nhiêu vất vả cực nhọc. Bây giờ Trâu Lâm thị ngã bệnh nằm trên giường, thời gian chẳng còn bao lâu nữa mà hắn lại không thể nào đi cảm ơn được.
Trương phu nhân không ngồi yên được nữa, bèn hành lễ cáo từ với Lâm phu nhân:
Cháu cũng về xem sao, nếu không không thể yên tâm được.
Nói rồi, nàng ta có ý nhìn Cố Minh Châu một cái.
Châu Châu đang pha trà cùng với người hầu, không thể nhìn ra điểm gì khác lạ trên gương mặt.
Lòng dạ Trượng phu nhân trở nên rối bời, hận không thể bắt kịp bước chân Thôi Trinh ngay.
Cố Minh Châu gật đầu đáp:
Chính tại con gái nghe tộc di mẫu nói mà.

Lâm phu nhân đỏ ửng vành mắt:
Đứa con này của Trinh ca nhi đúng là tạo nghiệt.
Bà muốn đến thăm Trâu Lâm thị nhưng nghe Châu Châu bảo sức khỏe Trâu Lâm thị không ổn định, cần được nghỉ ngơi nên đành phải thôi.
Cố Minh Châu nói:
Mẹ vất vả cả ngày cũng nên nghỉ ngơi, đợi ngày mai tộc di mẫu khỏe hơn rồi, mẹ lại sang đó hỏi thăm cũng chưa muộn.
Lâm phu nhân gật đầu, cuối cùng coi như Thôi Trinh cũng đã biết hết tất cả mọi việc, đợi quay về điều tra rõ ràng rồi thì có thể đòi lại công bằng cho mẹ Trâu Tương.
Thân thị cũng đứng dậy cáo từ. Lâm phu nhân tiễn hai người họ ra khỏi cửa, bước đi của Trương phu nhân vừa nhanh vừa gấp gáp, Thân thị gần như không theo kịp:
Bây giờ muội đang mang thai, đi đường không thể hấp tấp như thể được...

Thân thị còn chưa nói dứt lời, Trương phu nhân đã kéo lấy cổ tay Thân thị:
Tẩu tẩu, lòng dạ muội hơi rối bời, hay là tẩu cùng về với muội xem thế nào.
Tuy Thân thị không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Trương phu nhân, trong lòng cũng không nỡ, cuối cùng bèn gật đầu:
Được, vậy ta đưa muội về Hầu phủ trước.

Trương phu nhân lên xe ngựa cùng với Thần thị, Khưu Hải đi theo xe bẩm bảo với Thân thị:
Thuộc hạ về trước bẩm bảo với đại lão gia, để tránh đại lão gia lo lắng.

Cố Sùng Nghĩa tin tưởng cá Cát Trấn Ninh lẫn Thôi Trinh, vả lại sắp tới còn cần bọn họ giúp đỡ nên ông đã kể ra phỏng đoán Khưu Hải có khả năng là hải tặc cho bọn họ nghe.
Cát Trấn Ninh đáp:
Chẳng trách ngài lại bảo ta mang bản phác thảo của thuyền chiến đến.

Tuy Thôi Trinh không biết nhiều về chân tướng ngọn nguồn bên trong nhưng bây giờ hắn cũng có thể hiểu rõ là nhà họ Trương thật sự có vấn đề, vả lại có thể nhà họ Trương còn là một mắt xích quan trọng.
Y phải bẩm báo tin tức này cho đại lão gia ngay lập tức, nghĩ đến đó Khưu Hải lại sải bước nhanh hơn.
Cố Minh Châu dịu Lâm phu nhân về phòng, bây giờ mới kể lại đầu đuôi thân thế của Trâu Tương cho Lâm phu nhân. Một hồi lâu sau, Lâm phu nhân mới sức tỉnh, bà không ngờ cuộc đời của Trầu Tương lại lận đận như thế, thảo nào Trâu Lâm thị không muốn cho Trâu Tương nhận tổ quy tông.
Lâm phu nhân hỏi:
Khi nãy mọi người bận rộn vì chuyện này đấy à?

Thôi Trinh nói:
Sau khi cháu từ Sơn Tây về, Thôi Vị báo cháu đến bái kiến Đàm Định Phương.
Thật ra mấy năm nay Thượng thư Bộ Binh Đàm Định Phương vẫn luôn có ý lôi kéo hẳn. Lúc mới đầu, hắn nghĩ rằng Đàm Định Phương là thân tín của Hoàng thượng. Nếu như Đàm Định Phương và nhà họ Trương đều đang làm việc cho một người nào đó đứng đằng sau, vậy thì mọi chuyện đều liền mạch rõ ràng rồi. Một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, mục đích chính là hãm chân hằn hồng chiếm lấy binh mã đang trú đóng ở Đại Đồng.
Tây Bắc có Lâm Tự Chân, Đại Ninh có Đàm Định Phương, lại thêm quân trú đóng ở Sơn Tây của hắn, cả vùng Bắc Cương đều nằm trong tay người đó.
Bây giờ lại cộng thêm đội thuyền ở vùng duyên hải, quả thật đã có đủ thực lực để phân cao thấp với triều đình rồi.
Người có tật giật mình mới liên tưởng đến điều mà tấm bản đồ và thuyền chiến này ám chỉ. Cố Sùng Nghĩ5a đợi một lúc lâu, quản sự bước vào bẩm báo:
Khi nãy là Khưu Hải mà Trường đại phu nhân dẫn theo.

Cố Sùng Nghĩa thở phào một hơi, trong lòng càng thêm tán thưởng Ngụy Nguyên Kham. Đúng là đều đã nằm trong dự đoán của Ngụy Nguyên Kham hết, tiếp theo chỉ cần để mắt đến tên Khưu Hải này là sẽ có được thu hoạch lớn.
Quản gia lui xuống, Cố Sùng Nghĩa nhìn sang Thôi Trinh:
Khưu Hải này là tôi tớ do Trường đại phu nhân Thần thị dẫn về nhà họ Trương, từng được đi học ở trong tộc Thân thị...

Trâu Tương đứng trên chiếc ghế con, nhìn bóng dáng cao lớn kia càng đi càng xa qua lớp cửa sổ, đôi tay siết thật chặt. Tuy rằng dưỡng mẫu đã nói thân phận của cậu cho Thôi Trinh biết nhưng cậu không muốn có quan hệ gì với Thôi Trinh hết. Cậu sẽ không đến phủ Định Ninh hầu, càng không gọi Thôi Trinh là cha, cho dù có chết cũng không cúi đầu trước Thôi Trinh.
Trương phu nhân nghe được tin tức quản gia bẩm bảo:
Hầu gia về phủ trước rồi.
Trương phu nhân ngây người, tay chân luống cuống, nàng ta bật người đứng dậy khỏi chiếc sạp:
Tại sao, có phải trong phủ có chuyện gì gấp không?
Quản gia lắc đầu tỏ ý không rõ.
Đứa trẻ này, Lâm phu nhân không kìm được lên tiếng:
Sao lại bỏ cháu ở lại rồi quay về trước như thế?

Dứt lời, Lâm phu nhân an ủi:
Cháu đừng sốt ruột, ta cho quản gia tiễn cháu, lần sau gặp Trinh ca nhi ta nhất định phải quở trách nó mới được.

Thôi Trinh đang nghĩ đến đó thì thấy một bóng dáng be bẻ đang tiến thầy thuốc ra về, đứa bé ấy vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Thôi Trinh, hai người nhìn nhau. Song chẳng mấy chốc Trâu Tương đã ngoảnh đầu đi chẳng thèm nhìn hắn, giống như thể chẳng nhìn thấy hắn vậy.
Trâu Tương tiện thầy thuốc ra khỏi sân, quyết đoán xoay người về lại trong phòng rồi nặng nề đóng cửa lại.
Thôi Trinh như nhìn thấy hình ảnh của chính mình tỏ vẻ chán ghét mẹ, hắn không bước lên thêm nữa mà rời khỏi sân.
Cố Minh Châu đỡ Lâm phu nhân nằm xuống sạp, Lâm phu nhân mới lầm bầm nói:
Đúng là không nhìn ra, Trường thị lại có lòng dạ độc ác như vậy.
Khi nãy bà con thật lòng cảm thấy thương xót cho Trương thị, trông ngóng cái thai trong bụng nàng ta được mẹ tròn con vuông.

Nhớ lại ấn tượng Trương thị để lại cho bà trong những năm qua, Lâm phu nhân hỏi:
Tất cả những việc đó đều là do Trường thị làm thật à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.