• 12,222

Chương 416: Sinh rồi


Nữ quan mang dây tết Cố Minh Châu đem tới dâng lên trước mặt Nguy Hoàng hậu.

Dây tết này không giống với loại dùng trong cun8g đều làm bằng dây vàng và trân châu, nhìn thì không hoa lệ bằng, nhưng những sợi dây thô kệch thiếu quy củ này lại đem lại cảm giá3c mới mẻ đến mức khiến lòng người bừng sáng theo.
Thời gian cũng đã tương đối, Cố Minh Châu mới đứng dậy cảo từ.
Tiễn Mạc chân nhân và Cố đại tiểu thư xong, Ngụy Hoàng hậu nhìn sang nữ quan bên cạnh:
Mấy ngày gần đây trong cung có động tĩnh gì không?
Nữ quan đáp:
Đức phi nương nương cầu xin cho mấy cung nữ trong cùng với Hoàng thượng, nói tuy bọn họ có qua lại với phủ Hoài vương nhưng chưa từng làm sai chuyện gì, xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ. Hoàng thượng vẫn chưa đồng ý.

Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy Châu Châu, trong lòng chợt cảm thấy mừng rỡ:
Châu Châu về rồi đấy à?
Cố Minh Châu vội nói:
Mẹ thế nào rồi ạ?

Vẫn đang ở bên trong
gương mặt Cố Sùng Nghĩa đầy vẻ âu lo:
Lý thái phu nhân cũng đang ở bên trong hỗ trợ.

Đứa trẻ này đến vội vàng thế này, không biết khi nào mới có thể bình an ra đời.
Nguy Hoàng hậu cân nhắc giây lát rồi nói:
Dặn dò xuống bên dưới, chú ý động tĩnh khắp mọi nơi trong cung.

Trước khi Ngụy Hoàng hậu bị nhốt ở trong cung Khôn Ninh đã để lại một vài thủ hạ ở bên ngoài, nếu chưa tới thời điểm then chốt thì tuyệt đối sẽ không sai khiến bọn họ làm việc. Nữ quan nghĩ tới đây, sắc mặt trở nên trịnh trọng:
Nương nương yên tâm, nô tỳ lập tức đi sắp xếp.


Thái phu nhân và phu nhân nhà họ Ngụy cũng đang ở trong phủ chúng ta.
Báo Đồng nói:
Nhà họ Ngụy còn mời tới thầy thuốc chuyên trị nhi khoa.

Mạc Dương Minh nghe vậy gật đầu:
Thầy thuốc nhi khoa thường có sở trường khám bệnh cho trẻ con, đợi đứa trẻ sinh ra đời cũng tiện kiểm tra luôn, trong phủ sắp xếp thật chu đáo.

Ngụy Hoàng hậu hỏi:
Vậy những cung nữ đó đâu rồi?

Nữ quan mím môi:
Quý phi nương nương đã sai người áp giải bọn họ ra khỏi cung rồi.
Kết quả của việc bị áp giải ra khỏi cung chính là tìm một nơi để đánh chết, vứt xác vào hố chôn tập thể, như vậy mới không liên lụy tới người nhà.
Xe ngựa dùng trước cổng phủ Hoài Viễn hầu, Bảo Đồng dìu Cố Minh Châu xuống xe, nhân lúc bên cạnh không có ai, Bảo Đồng nhỏ giọng nói:
Ngụy đại nhân cho người tới thông báo, ngài ấy cho Sơ Cửu đứng hầu ngoài cửa, nếu tiểu thư cần gì thì cứ dặn dò, ngài ấy sẽ lập tức đi làm ngay.

Vào những lúc thế này, nữ quyền nhà họ Ngụy tới thăm thì cũng đành, nhưng đàn ông thì tuyệt đối không thể tới được, Ngụy đại nhân cũng chỉ có thể ở bên ngoài nghe ngóng tin tức.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, trong cung ắt hẳn sẽ xảy ra chuyện, chỉ không biết sẽ bắt đầu từ đâu mà thôi.
Cố Minh Châu và Mạc Dương Minh vừa bước chân ra đến cổng cung thì đã nhìn thấy Bảo Đồng đang đứng đợi ở đó.

Cái này có thể dùng làm gì?
Ngụy Hoàng hậu cầm một sợi dây kết hình tho9i lên:
Làm nhỏ thế này thì chẳng xỏ vào dây treo được nhỉ? Lẽ nào là dùng để thắt nút ư?


Không phải,
Cố Minh Châu cười 6nói:
Trong phường có người làm những thứ nhỏ nhỏ này, dùng để làm khuyên tai, chỉ có điều thần nữ học theo tủ nương, dùng loại dây5 vải chuyên dụng cho hàng thêu Tô Châu.

Nữ quan cũng đi theo, Hoàng hậu nương nương không phải muốn tết dây, mà là muốn tháo dây mới đúng.
Không khí trong cung Khôn Ninh vui vẻ đầm ấm, Cố Minh Châu không cảm thấy một chút áp lực nào. Hoàng hậu nương nương không hỏi gì thêm không có nghĩa là nương nương đang giả bộ không quan tâm, mà là trong lòng nương nương đều đã có dự tính.
Nụ cười trên gương mặt Nguy Hoàng hậu càng sâu thêm, nhưng nữ quan đứng bên cạnh thì lòng lại trầm xuống, nàng thương xót nhìn đống dây tết đặt trên đĩa, chỗ dây tết đẹp đẽ này lại sắp bị tháo ra nữa rồi... thật là đáng tiếc quả!
Mạc chân nhân bước vào nội điện châm cứu cho Ngụy Hoàng hậu, sau khi châm liền mấy cây ngân châm vào huyệt vị, Mạc chân nhân nhỏ giọng nói:
Trước khi đạo nhân vào cung, Ngụy Nguyên Kham đại nhân đã nhờ đạo nhân chuyển lời tới Thái hậu nương nương.

Trong đầu Nguy Hoàng hậu chợt hiện lên hình ảnh nụ cười rạng rỡ của Cổ đại tiểu thư, xem ra đây không phải là công lao của một mình Kham ca nhi. Mạc chân nhân nói:
Thái hậu nương nương đã đồng ý để cho nhà họ Quách tham gia giúp đỡ điều tra án.
Mạc chân nhân không kể lại tường tận đầu đuôi sự việc cho Ngụy Hoàng hậu nghe, nhưng Nguy Hoàng hậu cũng đã hiểu:
Bọn họ muốn động đến Thủy sư rồi ư?

Bàn tay đang day châm của Mạc chân nhân hơi khựng lại, Ngụy Hoàng hậu quả nhiên thông minh, nội tình bên trong không cần bà phải giải thích nữa, chẳng trách Thái hậu nương nương lại bằng lòng chia tay ra tương trợ.
Bởi vì Hoàng hậu nương nương thật sự xứng đáng.
Được Mạc chân nhân chữa trị, Hoàng hậu nương nương cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Bà đi ra nội điện, thấy thiếu nữ kia đang đứng trong sân nói chuyện với cung nữ, nhìn thì có vẻ vô tâm nhưng thực chất là đang tránh những tai mắt bên ngoài cung.
Nữ quan nói tiếp:
Cửu hoàng tử bị đón tới cùng của Quý phi nương nương, vẫn chưa quay về Sở hoàng tử. Quý phi nương nương muốn mượn chuyện này đích thân nuôi dưỡng Cửu hoàng tử.

Nguy Hoàng hậu gật đầu:
Dùng Cửu hoàng tử làm móc nối, cũng tiện bảo Hoàng tử năng lui tới chỗ Hoàng thượng. Cha con gặp mặt nhiều tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác thân mật. Nhưng Hoàng tử sở có Long Cẩm Ủy canh giữ, cùng Quý phi chưa chắc đã an toàn hơn Hoàng tử sở, Quý phi chỉnh đốn hậu cung khiến cho tiếng oán thán kéo dài không ngớt, lòng người lao động, cũng không phải là chuyện gì tốt.
Đám người đứng đằng sau tính kế Thái tử, Tam hoàng tử, bước tiếp theo sẽ muốn đối phó với ai đây? Ra tay với ai mới khiến cho cục diện chính trị dậy sóng càng thêm dữ dội? Chỉ khi xung quanh hỗn loạn thì đám người đó mới có thể đục nước béo cò.
Nguy Hoàng hậu ngoài mặt thì bình thản như mặt nước hồ tĩnh lặng, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi dậy sóng. Lần trước lúc Mạc chân nhân tôi cung Khôn Ninh trị thương cho bà, bà đã đoán ra được Mạc chân nhân có ý giúp nhà họ Ngụy, nhưng lúc ấy bà vẫn chưa dám chắc chắn.
Thật không ngờ Kham ca nhi lại thật sự lên tiếng nhờ cậy Mạc chân nhân.
Cố Minh Châu chỉ hận không thể một bước là về đến cổng nhà, mẹ còn hơn một tháng nữa mới đến ngày sinh, ngày nào cô cũng bắt mạch cho mẹ, không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào.
Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Cố Minh Châu không khỏi cảm thấy bực dọc.
Nguy Hoàng hậu cười nói:
Đây đều là do người làm?

Cố Minh Châu gật đầu:
Nương nương có muốn xem nó được làm như thế nào không?

Cố Minh Châu gật đầu:
Ta biết rồi.

Nội viên phủ Hoài Viễn hầu bị bao trùm bởi không khí khẩn trương, cũng may người hầu ai làm việc của người nấy, mọi việc vẫn rất quy củ trật tự. Cố Minh Châu bước vào trong sân chính phòng, đã thấy ngay Cố Sùng Nghĩa đang sốt ruột đi đi lại lại trước cửa.
Cha.

Báo Đồng dáng vẻ cuống quýt, nhìn thấy Cố Minh Châu vội nói:
Đại tiểu thư, có lẽ phu nhân sắp sinh rồi!

Trái tim Cố Minh Châu giật mạnh một cái, lúc cô đi ra khỏi nhà, mẹ vẫn còn đang yên ổn, sao đột nhiên lại sắp sinh? Mạc Dương Minh nói:
Ta đi cùng con tới Hầu phủ xem sao.

Khóe miệng Hoàng hậu nương nương cong lên để lộ một nụ cười, Cổ đại tiểu thư bề ngoài thì có vẻ tùy ý, nhưng thực chất làm bất cứ chuyện gì cũng đều có tính toán cả.

Châu Châu lại đây.
Hoàng hậu nương nương nói:
Cùng tết dây với bản cùng nào.
Cố Minh Châu đáp vâng.
Cố Sùng Nghĩa vừa dứt lời thì nhìn thấy một bà mụ vén rèm bước ra, khuôn mặt bà mẹ không giấu nổi sự vui mừng:
Hầu gia, lần này sắp được rồi.


Một chậu nước nóng lại được bưng vào trong.

Không bao lâu sau, tiếng trẻ con khóc truyền ra từ trong phòng. Đầu mày nhíu chặt của Hoài Viễn hầu cuối cùng cũng chịu giãn ra đôi chút, ngay sau đó bà đỡ cũng vội chạy ra ngoài thông báo tin mừng:
Sinh rồi, Hầu gia, sinh rồi, là một vị thế tử gia!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.